Chương 246: Nhục Hình
Mọi người thấy được Cữu Hùng định dây dưa với bọn hắn. Ngọc Nhi từ lúc đầu đến giờ không nói gì cảm giác rất bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Bước từng bước một về phía Cữu Hùng Ngọc Nhi chỉ cười cười một nụ cười hiền hậu không hơn. Bước từng bước đến phía sau của Cữu Hùng lúc này Ngọc Nhi nói chuyện rất nhỏ nhẹ.
- Đem những người có quan hệ với Cữu Hùng lên!
Một nhóm người bị trói đem đến trước mặt Cữu Hùng. Hắn nhìn thấy những người thân thuộc quen mặt với mình cũng cau mày. Hắn không ngờ đến ngày hôm nay những người lại hiện diện trước mặt hắn. Ngọc Nhi thấy sắc mặt của Cữu Hùng cùng cười cười.
- Người lăn lộn trong giới giang hồ có câu không đụng đến người thân nhỉ. Nhưng mà không hiểu sao có người lại vi phạm quy tắc đó. Nhìn cảnh người thân quen với mình từng người từng người chết trước mặt mình cảm giác sẽ như thế nào hả Cữu Hùng.
Cữu Hùng lúc này cũng xám mặt hắn biết Ngọc Nhi đang định làm gì. Vì Cữu Hùng không quên được những gì bọn người của mình về báo lại. Ngọc Nhi chạy thoát ra sao. Cô bé còn nhỏ chứng kiến mẹ mình bị giết trước mặt mình.
Có lẽ như thế mà Ngọc Nhi đã ghim sâu trong mình một hạt giống thù hận của Cữu Hùng dành cho mình. Hắn không nghĩ mình sẽ bị chính cô nhóc này ở phía sau thao túng cả Xuân Nghĩa Bang.
Trước đây hắn cũng cho người ngầm theo dõi Ngọc Nhi như đều báo cáo về là rất bình thường. Có lẽ hắn đã quá chủ quan, Khi mà Thế Hải bước vào phe cánh của hắn với chỉ làm một thằng lăn lộn mới vào. Từng Bước Từng bước với bản lĩnh bày mưu tính kế của mình đưa cho Cữu Hùng, lúc đó hắn thật sự ngang bằng với Cao Thịnh. Nhưng hắn vẫn không ngờ những việc đó chỉ là để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
- Mẹ mày con điếm! Muốn làm gì thì làm tao này. Đừng có mà lôi người nhà tao ra.
- Mày cũng nói được những lời này nữa sao Cữu Hùng. Lúc mày ra tay đối phó với mẹ tao thì sao nhỉ. À tao nhớ được không phải mày mà là thăng này nhỉ. Hắn là người lôi mẹ tao từ trên xe xuống đi. Tát một cái rồi đâm nhiều nhát dao vào người mẹ ta đi.
Một người đang bị trói quỳ một góc nghe thế cũng cố gắng vùng vẫy. Bởi những gì ngọc Nhi vừa nói đã nói lên tất cả những hành động của hắn ngày hôm đó. Sau bao nhiêu năm Ngọc Nhi vẫn nhớ rõ như thế thì người này càng lo sợ hắn sợ rằng mình cũng bị như thế.
Khi bị bắt đến đây hắn vẫn chưa biết được mình làm gì để mà người khác đem hắn nhốt vào một chỗ Từ khi thấy được Cữu Hùng hắn bắt đầu run sợ. Ngay bản thân Cữu Hùng cũng bị trói trên ghế hắn hiểu chuyện mình làm năm đó. Giờ bị người ta báo thù là chuyện hiển nhiên. Hắn chỉ nghĩ Ngọc Nhi sẽ sai người cho hắn một dao là có thể cho hắn chết. Nhưng không cô bé trước mặt lại nói ra từng hành động hôm đó hắn đối với mẹ cô.
Thế Hải bước nhanh về phía tên đang bị trói vùng vẫy kia. hắn nắm người đó lên nhìn vào hắn mắng.
- Mày! Mày ngay cả phụ nữ lại hành hạ như vậy. Mày đáng chết mà. Em dâu tao không liên quan gì đến Xuân Nghĩa Bang lại bị đối phó như thế. Chỉ với hai mẹ con. Nếu hôm đó Ngọc Nhi mà không chạy thoát mày còn tính người không.
Người kia bị bịt miệng nhưng cô gắng vùng vẫy lắc đầu. Nhưng muốn thanh minh điều gì đó. Nhưng tất cả đều đã muộn Ngọc Nhi đến bên cạnh của Thế Hải. Nhìn Người đó từ tốn nhẹ nhàng nói một câu.
- Thôi đến giờ rồi nợ máu trả máu, nợ mạng trả mạng. Đời có vay có trả đã vay rồi thì phải đợi đến ngày trả thôi. Hắn làm những hành động ấy ra sao với mẹ cháu thì chú cứ làm lại như vậy.
Không Hiểu từ đâu Ngọc Nhi lấy ra một con dao đưa cho Thế Hải. Nhìn Ngọc Nhi không nói gì hắn cũng gật đầu. Không ai nghĩ sau vẻ bề ngoài yếu ớt của cô lại có một mặt vô tình như thế.
Người kia nhìn Ngọc Nhi với ánh mắt vang xin hắn biết người quyết định hoàn toàn là cô bé trước mặt. Nhưng thấy khuôn mặt của cô không tỏ vẻ gì là thương xót cho hắn. Người này cũng hiểu đã đến lúc hắn kết thúc cuộc đời mình.
Thể Hải lặp lại hành động của người này mà Ngọc Nhi đã nói. Lúc đầu hắn cũng sợ cô bị ảnh hường nhưng nhìn Thấy Ngọc Nhi cứ cái vẻ bình thản từ đầu đến giờ. lại không có một chút nào hoảng sợ khi máu của những người kia thấm ra sàn nhà chảy thành dòng.
Thấy dáng vẻ của Ngọc Nhi khi người kia gục xuống bình thản không máy động Cữu Hùng hoàn toàn không hiểu sao mà Ngọc Nhi lại có thể bình tĩnh như thế. Quay lại với Cữu Hùng Ngọc Nhi chỉ cười một cái không có một chút nào gọi là phát sinh mà còn như giảm một phần nào nhẹ nhõm trong người.
- Ông không có đau xót bởi người này chỉ là người bắt đầu không hề có thân thích gì với ông. Tôi tự hỏi những người trước mặt của ông thì ông sẽ ra sao Cữu Hùng.
- Mày! Mày! là con quỷ chứ không phải người. Giết người mà mày xem như không có gì lại hành hạ hắn đến chết mày mới vui. Mày Không phải người mà.
Không như Cữu Hùng suy nghĩ Ngọc Nhi lúc này rất từ tốn không mắng lại hắn cũng chẳng có động thái nào khác. Biệt cô chỉ che miệng cười như một thiếu nữ rồi mới từ tốn nói.
- Đúng với người khác tôi có thể là một người bình thường nhưng đối với ông lại khác. Vì ông là người biến tôi như thế này, thấy máu cũng xem như bình thường không một chút biến đổi bởi nỗi sợ của tôi đã quá lớn nó in đậm đến mức tôi vẫn tưởng như mới hôm qua. Từng người từng người một qua cửa kính bị chém, máu tươi nhuộm đỏ khu rộng lớn người đem tôi chạy thoát trên người không ít vết thương. Máu anh ta thấm trên tay tôi. Mẹ tôi đến chết vẫn kéo lại một người để có thể ngăn hắn không đuổi kịp tôi. Một đứa nhóc nhìn thấy những điều đó ông thấy sao. Máu không chỉ có một người mà nhiều người. Bởi máu của họ để tôi có một mạng sống, một mạng sống nhỏ nhoi của một đứa con gái.
Những giọt nước mắt của Ngọc Nhi bắt đầu rơi xuống. Những người Cao Thịnh hiểu rõ nhất hôm đó Ngọc Nhi phải chịu như thế nào. Họ là người có trong cuộc chiến. Cầm Cự cho Ngọc Nhi chạy thoát rồi cùng nhau giết ngược về Lưu Minh. Nhưng lúc này mọi chuyện đã trễ chỉ còn một nhóm anh em còn lại bọn hắn phải ẩn vào bóng tối. Đợi đến lúc gầy dựng lại mới tạo thế cân bằng với Cữu Hùng những năm gần đây.
Cao Thịnh lúc này lấy trong túi mình ra một gói khăn giấy đưa cho Ngọc Nhi. cô cầm lấy lau đi những giọt nước mắt vừa thấy để trở lại dáng vẽ bình tỉnh của mình.
Cữu Hùng lúc này cũng im lặng lời nói nào cũng không có hiện thực đối với Ngọc Nhi ngày lúc này. Sớm muộn gì mọi người hiện tại ở đây cũng sẽ phải chết đó là điều Cữu Hùng biết chắc chăn.
- Tôi chỉ cần ông nói ra số tiền của ông đã kiếm được từ trước tới giờ đang ở đâu có lẽ tôi sẽ có thể cho ông và những người ở đây ra đi thanh thãn. Thiếu Kiệt cần vốn nhiều hơn. Cậu ta cần gầy dựng thế lực cho mình nên tôi sẽ không dài dòng nói với ông nữa một là nói ra chỗ cất giấu càng sớm càng tốt hai là chịu hành hạ từ từ cho đến chết. cái này tùy do ông chọn lựa.
Những người đang bị trói cũng cố gắng như muốn Cữu Hùng hắn nói ra điều hắn đang cất giấu. Họ nghĩ khi nói ra điều đó họ sẽ được thả không phải chịu cảnh như người vừa chết. Hoặc sẽ không phải bị hành hạ.
- Xem ra ông chưa định hình được tôi sẽ làm cái gì. Thôi được rồi dây dưa mãi với ông cũng chẳng ít lợi gì. Bây giờ quan trọng là ông nói sớm hay muộn thôi. Cho người mỗi cách một giờ đâm hắn và những người ở đây một nhát dao. Nhưng không để hắn chết. Để xem hắn chịu được cảnh phải chịu về nỗi đâu về xác thịt như thế nào.
Những người nhà của Cữu Hùng cũng lo sợ. Họ hoàn toàn có thể nghe thấy những gì Ngọc Nhi vừa nói cũng hiểu tại sao mình lại bị bắt đến đây. Cái họ muốn bây giờ là Cữu Hùng mau chóng nói ra những gì mà cô nhóc này muốn biết để họ có thể thoát khỏi sự dày vò chịu khổ.
Từng ánh mắt vang xin của người nhà đối với mình. Cữu Hùng như hoàn toàn không có sự liên hệ gì với họ tuy hắn biết trong lòng rất muốn nói ra những điều đang có nhưng cơn hành hạ bắt đầu vang lên từng người đã chịu cảnh dao đâm vào đùi mình từng người từng người một trước mặt hắn.
- Tao Không tin mày có thể giết được nhiều người mà không bị pháp luật bắt. Tao sẽ ôm số tiền đó xuống dưới âm tào địa phủ cũng không cho bọn bây một đồng nào. À À
Cữu Hùng vừa nói dứt câu Cao Thịnh đã bồi một dao vào đùi hắn vị trí giống như những người khác. Rồi nhỏ giọng nói với Cữu Hùng.
- Mày yên tâm số người mày hại chết bằng chất trắng cũng sẽ bị tử hình bọn tao chỉ thay mặt đao phủ thôi. Những người kia cũng là những người mà theo lệnh của mày buôn hàng. Đối với người về lại con đường làm việc lương thiện bọn tao không đụng đến nhưng người nhà mày ai trên tay cũng dính phải chất bột chết người kìa có chết cũng là chuyện sớm muộn. Còn nữa đây là bên dưới khu lò thiêu nhà xác xong việc bọn tao chỉ cầm để vào một chỗ là được. Mày không thấy tại sao ở dưới lại ẩm thấp trong khi đó phía trên luôn nóng à.
Cao Thịnh nói ra những điều này, xem như là để cho Cữu Hùng biết được rằng. hắn có chết cũng không ai tìm ra hắn. Vì chuẩn bị cho ngày hôm này mà bọn họ phải bỏ ra nhiều thứ. Thế Hải phải nằm vùng trong Cữu Hùng Bang.
Đó là chưa kể đến việc bắt Cữu Hùng khi hay tin trốn chạy họ phải bỏ ra khá nhiều thứ. Giữa chốn người và người để người mang Cữu Hùng đi bằng lối phía sau không ai hay biết đến nơi này. Lại phải trải quá không ít những người cảnh sát đang tim kiếm hắn.
- Xem ra bọn mày bỏ không ít vốn liễn đế bắt tao nhì. Cũng còn phải chờ xem bọn mày có lấy gì được từ tao không đã rồi hãy nói.
- Lấy ma túy rắc vào vết thương của bọn nó. làm cho bọn nó không có cảm giác bị thương tổn còn cầm cự lâu dài cho đến khi khai ra nơi cất giấu số tiền đó.
Cao Thịnh hướng bốn người Tử Tước phân phó. Họ lấy một bánh heroin để sẵn khui ra một chất bột ma túy màu trắng. Hiện hữu trên những mũi dao thả lên những vết thương đang rỉ máy. Từng Người từng người một Cữu Hùng cũng không ngoại lệ.
Nhìn Cữu Hùng cắn răng chịu đau Cao Thịnh mới cười cười lắc đầu nói.
- Tính ra mày cũng đáng mặt đan anh đấy chứ. Không xin tha lạy lục lại ngoan cường đến mức này. Nhưng mà bản thân mày biết chất này có hại mày không dùng lại đi buôn. Mày không thấy là tội cho những người vì mày mà tan nhà nát cửa sao.
- Tao khinh. cảm thấy tội nghiệp sao. Thứ nào làm ra được tiền thì cái đó là trên hết ai bảo bọn nó ngu dấn thân vào thứ này. Tao đâu có ngu. Nhưng mà mày chưa biết được rồi người phía sau tập đoàn này rất lớn không như mày nghĩ đâu.
Cữu Hùng cố gắng lựa lời nói để có thể giảm bớt sự đau đớn của mình. Vì thế hắn nói khá lớn. Hắn muốn dùng âm thanh để ngăn sự đau đớn nhất thời của mình. Bởi hắn không thể vùng vẫy như những người trước mặt. Nên chỉ có thể dùng âm thanh để làm cho mình dễ chịu hơn.
Ngọc Nhi nghe vậy cũng nhìn Cữu Hùng. Cô thấy Cữu Hùng đúng là trí óc có hạn giờ này hắn đang ở đây người kia bị bắt hắn còn có thể nói được những thứ như thế này.
- Có vẻ như ông khá xem trọng mình quá rồi đấy. Ông nghĩ bọn tôi không biết người phía sau ông là ai sao. Thật chất hắn cũng bị bắt nhưng là cảnh sát bắt. Còn trên hắn nữa thì chỉ có Ngô Trực. Nhưng mà ông đừng lầm. Ngô Trực sẽ không vì hai người mà đánh đổi sự an toàn của mình đâu. Với bản thân ông cũng chỉ là một quân cờ trong mắt hắn. Ông nghĩ xem giờ ông chẳng còn bang hội không có người làm được một nơi cung cấp hàng. Ông nghĩ Ngô Trực sẽ liên hệ với ai? Ông mà nói không biết nữa thì uổng cho ông lăn lộn bây lâu này rồi đấy.
Lời của Ngọc Nhi giờ đây làm Cữu Hùng biết được nhiều điều. Hắn chưa từng biết người phía sau Hoàng Chi Kim chỉ biết khi nào có việc gì cấp bách thì người mới gọi cho Hoàng Chí Kim chư bao giờ liên lạc với Ngô Nam vì bản thân hắn thấy phía người của mình chưa từng gặp phải tình trạng xấu.
Giờ Hoàng Chí Kim bị bắt Ngô Trực chắc chắn cũng không màng đến những hệ thống hắn đã gầy dựng ai trong lúc này cũng giữ mạng mình là điều quan trọng. Việc hắn ở đây cũng đã nói lên nhiều điều.
Chưa kể đến nếu Ngô Trực có tiếp tục để hắn làm người dưới trướng mình hay không đó là cả một vấn đề. Nhưng hắn đã rơi vào tình trạng như thế này cũng không biết phải làm thế nào.
- Tôi để ông ở đây mà suy nghĩ về những gì mà mình có đi. Nếu có muốn khai báo điều gì thì cứ nói với bọn họ. Ông muốn cố gắng hi vọng cũng được. không hi vọng ôm tiền chết cùng cũng được nhưng ông phải chịu nỗi đau dày vò như tôi đã từng lúc đó ông mới biết những việc làm của mình sai lầm đến cỡ nào. Mà Thôi ông tự mà suy nghi đi. Nên nhớ cứ cách một giờ ông lại phải chịu một lần như vừa rồi đấy.
Ngọc Nhi rời đi cùng Thế Hải và Cao Thịnh để lại bốn người tử tước trong coi bọn người Cữu Hùng đang bị trói. Với những người này bọn chúng không phải canh làm gì. Bọn hắn đều biết số phận của những người này ra sao, Nhưng vì đề phòng bất trắc họ vẫn canh chừng.
Con Cữu Hùng lúc này suy nghĩ lấy nhưng gì Ngọc Nhi vừa nói. Hắn hiện tại không biết được Thiếu Kiệt kia là gì mà để Ngọc Nhi trợ giúp như thế. Số tiền của hắn cũng không phải là nhỏ. Chuyện một bang phái như của Ngọc Nhi lại đi trợ giúp Thiếu Kiệt thì có ít lợi gì.
Hoàn toàn không hiểu được dự định của Ngọc Nhi cùng suy nghĩ của nhưng người Xuân Nghĩa Bang. Chỉ cần hắn chết đi những lãnh địa của Cữu Hùng Bang cũng thuộc về Ngọc Nhi. Lúc đó ở Lưu Minh họ muôn hô mưa gọi gió như thế nào thì không người ngăn cản được.
Đó là vẫn chưa tính vào mối quan hệ với cảnh sát mà hôm nay đến tổng hành dinh của Cữu Hùng Bang hắn bắt người. Thở dài một hơi như đang than thở cho chình mình lăn lộn nhiều năm lại bị rơi vào sắp xếp của người khác mà không hay biết.
Cữu Hùng hiện tại như đang suy nghĩ về những lỗi lầm của mình đã gây ra và nhìn những người đang bị trói trước mặt im lặng không nói một lời nào.