Chương 213: Đầy Mùi Thuốc Súng

Siêu Việt Tài Chính

Chương 213: Đầy Mùi Thuốc Súng

Một đêm không ngủ nhưng Thiếu Kiệt vẫn tỉnh táo làm cả ba người cũng thấy ngạc nhiên hắn hiện tại cứ giống người uống thuốc kích thích không ngừng làm việc. Đôi khi lại cầm lên những tài liệu đọc tới đọc lui chỗ nào không được, thì chỉnh sửa lại cho đến khi xong hết mọi thứ.

Hà Vi cũng bất ngờ Thiếu Kiệt đang ở trạng thái mà đến cô còn không nghĩ là hắn có thể làm được. Nhìn như hắn không biết mệt mỏi hiện tại là năm giờ sáng mà hắn vẫn còn hết sức tỉnh táo như bình thường còn Trịnh Chi thì lúc này gục hẳn trên bàn máy vi tính. Chu Tường ngáp dài. Hà Vi thì có phần đỡ hơn nhưng cô vẫn uể oải vương vai.

- Cậu chắc bảo trì được chứ cả tối hôm qua cậu chưa chợp mắt chút nào đấy.

- Mọi người yên tâm mình vẫn còn hoạt động được. Chưa tính đến nỗi nào. Lát nữa chỉ cần một ít cà phê đem đi theo nữa là được. May mà lần đó đi siêu thị được tặng mấy bình giữ lạnh.

Thấy Hà Vi lo lắng nên hắn cũng chỉ cười đùa.

- Còn hai giờ nữa để mình đi pha một ít cà phê cấp đông rồi để vào trong bình giữ lạnh lát đem theo uống. Rồi tắm rửa chuẩn bị mọi thứ nữa. Mọi người đi ngủ đi Chu Tường ngủ một giấc chừng nào dậy đi làm cũng được có gì gọi điện cho Lâm Vũ trông giùm cũng được.

- Ừ! Anh chợp mắt chút xíu! em đúng là quái vật như thế nguyên đêm mà lại có thể tỉnh táo như vậy còn y như bình thường không thâm quần mắt hay thật. Anh thì chịu rồi đó.
Nói rồi Chu Tường hướng về cái ghế bố trong phòng năm xuống ngủ. Hà Vi thấy thế cũng cười nói với Thiếu Kiệt.

- Cậu đi tắm cho tỉnh táo để mình pha cà phê rồi cấp đông cho. Hôm nay cậu để Khải Huy đưa cậu đi lên trường đi. Đi xe đạp mệt người hao sức không tốt.

- Ừ như thế cũng được! mọi thứ đã xong hết rồi. In ra nữa là hoàn thiện hết các bước. Giờ mình đi tắm rồi chuẩn bị các thứ cậu pha Ca phê dùm mình nhé tắm xong mình xếp lại các tài liệu nữa là được.

Hà Vi bắt đầu đi pha cà phê Thiếu Kiệt cũng không nói gì về vấn đề cô để Khải Huy đưa hắn đến trường. Hắn cũng hiểu thức đêm hoạt động buổi sáng nữa khá mất nhiều sức, Mà đi xe của Hà Vi cũng là ý tưởng không tồi.

Thiếu Kiệt tắm xong chỉnh lý lại tài liệu rồi thay cho mình bộ đồng phục học sinh mọi ngày. Hắn còn mượn luôn cả máy tính xách tay của Hà Vi để đem đi sử dụng. Ra khỏi nhà thì Khải Huy đã đem xem tới. Việc đi buổi sáng như thế này tương đối ít, nhưng hắn đến trường sớm để làm các thứ.

Việc chuẩn bị tốt các công cụ thuyết trình trước khi diễn ra là một cách tốt nhất để bạn biết mọi thứ đã tốt. Một số giáo viên hôm qua biết được tin tức cũng đến trường sớm để làm ra chuẩn bị lúc này đã là 6 giờ hơn. Thấy Thiếu Kiệt đi trên xe ô tô đến trường một số học sinh đi sớm cũng hiếu kỳ.

Khải Huy đánh xe đến bên cạnh trường học đỗ lại ở đó. Cùng đi với Thiếu Kiệt vào trong trường, hắn được Hà Vi dặn dò hỗ trợ Thiếu Kiệt các thứ sau khi xong việc thi đưa Thiếu Kiệt về nên cũng vào trường chung.

Thấy Thiếu Kiệt đến sớm đi kèm còn có Khải Huy nên đi lại gần hắn hỏi

- Em chuẩn bị mọi thứ xong hết chưa? còn nữa giờ nữa bọn họ xuống đấy.

- Thầy yên tâm mọi thứ đã chuẩn bị xong giờ em chỉ chuẩn bị máy chiếu cho phòng họp giáo viên nữa là có thể bắt đầu buổi thuyết trình bất cứ lúc nào.

Nghe Thiếu Kiệt nói đã chuẩn bị tốt cần đến máy chiếu để thuyết trình. Tần Tiến cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng cười nói. Được rồi để thầy nói người đi lấy đem tới phòng cho em.

- Vâng em vào phòng chuẩn bị tốt đã. Mà thầy yên tâm nói 7h chứ sợ họ sẽ đến trễ hơn nhiều. Những người này có thói quen sài giờ dây thun mà.

- Thôi em chuẩn bị những thứ của em đi thầy đi dặn dò với giáo viên để hai tiết đầu họ cho học sinh tự học cái đã.

Thiếu Kiệt lúc này cũng gật đầu hướng về phòng giáo viên bắt đầu cũng Khải huy làm các thứ như trao phông màn máy chiếu khởi động lại máy tính và thử lại một lần nữa trước khi bắt đầu làm việc. Nhìn qua thì có vẻ như nhanh chóng nhưng cũng mất của Thiếu Kiệt hơn gần nữa giờ.

Đúng 7h tất cả học sinh vào lớp hết thì Thiếu Kiệt ngồi ở ngoài căn teen cũng Khải Huy ăn mỳ gói của căn teen bán. Lúc này từ hướng cánh cửa của trường học chạy vào bên trong sân trường một chiếc xe ô tô bảy chỗ và một chiếc xe du lịch.

Xe dừng lại khi vừa qua khỏi cổng trường một chút rồi dừng lại. Bây giờ Tần Tiến và một số giáo viên đứng đợi chờ ở gần cổng cũng bước đến tiếp đón. Hai chiếc xe mở cửa bước xuống hơn gần mười lăm người.

Nhìn sơ qua Thiếu Kiệt chỉ mỉm cười hắn biết ngồi trên xe bảy chổ là những người nào và ngồi trên chiếc xe du lịch phía sau là ai. Nhưng không nghĩ chỉ một chuyến tham quan lại làm như thế này tiền hô hậu ủng như một nhân vật quan trọng tầm cỡ thế này.

Lúc này Thiếu Kiệt mới đứng lên ở cùng Khải Huy quay trở lại phòng giáo viên. Tân Tiến và các giáo viên khác dẫn những người này đi tham quan một số lớp học rồi mới. Hướng về phòng giáo viên đi đến.

Thấy mọi người hướng về phòng giáo viên người đi cạnh Tần Tiến thấy Thiếu Kiệt mơi quay sang hỏi hắn.

- Cậu học sinh này tai sao giờ học lại ơ đây?

- Vâng! cậu học sinh này tên Hoàng Thiếu Kiệt học khối lớp buổi chiều hôm nay cậu ta có ý tưởng muốn thuyết trình trước mọi người trong trường nên có mặt ở đây.

Nghe Tần Tiến nói thế người đàn ông cũng nhíu mày khó chịu nói

- Học sinh không lo học ý với tưởng gì. Định làm loạn à em đi về cho tôi ở đây làm gì?

Thiếu Kiệt nghe thấy thế cũng cười cười nhìn Tần Tiến nói.

- Ủa thầy em nhớ thầy bảo thuyết trình với người trong trường mà. Thằng cha người ngoài này ở đâu vào trường mình còn đuổi em về vậy.

Tần Tiến lúc này cũng méo mặt hắn không nghĩ là hai người vừa gặp nhau đã nghe trong đó khẩu khí đầy mùi thuốc súng nên cũng cười cười nói.

- Em không biết đây là ai sao lại nói như thế?

Thiếu Kiệt lúc này giả vờ ngơ ngác. Còn người đang ông lúc này nhìn hắn xem thường như. Thiếu Kiệt là thằng không biết gì. Dám nói hắn như thế.

- Thằng cha này em thật sự không biết?

Nghe Thiếu Kiệt nói vậy một số giao viên đi sau cũng cố gắng nén cười. Họ dạy hắn nên hiểu.Chỉ cần không đụng chạm tới hắn thì hắn sẽ để bạn làm gì thì làm còn nếu mà đã gây chuyện thì hắn không ngại làm bạn mất mặt mà gương trước mắt là Từ Phong họ còn ấn tượng chưa quên được.

- Đây là thứ trưởng bộ giáo dục Văn Hạ hôm nay đi tham quan trường ta nên thầy mới nói em có gì thuyết trình trước toàn trường sẵn đó xem ý kiến của thứ trưởng ra sao.

Tần Tiến cũng muốn nén cười nhưng vẫn từ tốn cười cười nhỏ nhẹ nói với Thiếu Kiệt về lai lịch của người này. Thiếu Kiệt giả vờ như chưa hiểu hỏi.

- Ủa có thứ trưởng nữa à? em thường chỉ nghe bộ trưởng bộ giáo dục có bao giờ nghe thứ trưởng bộ giáo dục đâu vậy là cấp cũng không cao nhỉ?

Một số khuôn mặt ở phía sau nhếch lên nụ cười Thiếu Kiệt thấy rỏ lúc này hắn biết những người đi sau kia thuộc sở giáo dục. Việc có người đột nhiên chen ngang không theo quy tắc xuống thăm trường Thiên Hoa cũng làm bọn hắn khó chịu không ích giờ thấy người ta bị vẻ mặt một bên hả hê trong lòng.

Còn Văn Hạ cũng sầm mặt lại hắn biết Thiếu Kiệt nói không sai nhưng mà cái vẻ ngây ngô của Thiếu Kiệt làm hắn bực mình. Bởi thường người ta toàn nói người đạp trên đầu hắn, là bộ trưởng bộ giáo dục còn hắn thì ít khi được nhắc đến nên cũng khó chịu.

- Ấy nhưng mà cái này cũng là cấp lãnh đạo à, Vậy cho em xin lỗi nhé, em không biết mấy người cấp cao đâu. Cũng may thầy hiệu trưởng giới thiệu chứ nếu đi ngoài đường em cứ nghĩ là một thành phần của đa cấp đấy. Bọn họ cũng thường mặc áo vét này đầu tóc bóng bẩy nhìn lão đạo y chang nhưng người đó không sai đâu.

Được dịp lấn tới Thiếu Kiệt sổ ra một tràng mới đầu còn tâng bốc hối lỗi, sau đó lại ví von Văn Hạ giống thành phần lừa đảo khiến cho nhưng người phía sau chỉ có chem miệng mà cười.

- Thiếu Kiệt em không thể nói thế lãnh đạo là người cấp cao, em lại đánh đồng với thành phần lừa đảo ngoài xã hội được không nên. Thôi nếu hôm nay không tiện thuyết trình thì để buổi khác vậy em chuẩn bị rồi thì buổi khác làm lại.

Vừa nói Tân Tiến vừa nháy mắt ra hiệu với Thiếu Kiệt. Bởi hắn biết đã đến nước này nếu mà tiếng hành thuyết trình nữa cũng không biết dạng gì sẽ xảy ra. Như hắn thử xem coi Văn Hạ và những người bộ giáo dục này có ý kiến gì.

- Thế thì thôi vậy em chuẩn bị cả tháng rồi. Vậy mà phải hủy lãnh đạo không thích thì thôi vậy để em đi theo trình tự rồi cũng lên tới đó mà.

Nghe lời Thiếu Kiệt nói thế một người đứng sau Tần Tiến và Văn Hạ mới nhảy ra mới nói.

- Cần gì phải hủy chứ! cứ thử thuyết trình xem biết đâu lại hay thì sao. Thầy nghĩ thứ trưởng Văn Hạ cũng không phiền để nghe em thuyết trình đâu.

- Đúng rồi đó Thứ Trưởng hay là ngài nghe Thiếu Kiệt Thuyết trình thử xem biết đâu đó lại là ý kiến hay.

Tần Tiến cũng giả vờ thúc đẩy xem như để không uổng phí việc chuẩn bị của học sinh mình. Còn Thiếu Kiệt khi nhìn thấy người nhảy ra chen ngang cũng ngạc nhiên nhìn hắn. Nhưng không đợi Thiếu Kiệt nghi hoặc, Người này đã đưa tay hướng về phía hắn nói.

- Thầy là giám đốc sở giáo dục Vũ Luận chào em. Thầy đã xem qua bản đề xuất ý tưởng của em mới nộp lên. Nói chung là rất khá.

- Vâng! em chào thầy. Vồn hôm nay sẽ thuyết trình để lấy thêm ý kiến của thầy cô trong trường. Nên em mới chuẩn bị đến đây buổi sáng. Nhưng giờ phải dẹp thì thấy cũng hơi tiếc

Văn Hạ lúc này cũng bực mình những người đi cùng hắn hầu như bị cách ly bởi Vũ Luận ở phía sau. Giờ lại bị cô lập hàng đầu nên cũng bực tức nói.

- Thân còn đang ngồi ghế nhà trường thì biết cái gì mà ý với tưởng? Học hành không ra gì có ý tưởng gì mà giúp ích được cơ chứ. Học sinh giỏi trường này bộ không có hay sao mà thằng nhóc này lại có thể đem ý tưởng mình ra để hướng thay đổi.

Mai Uyển Lâm Lúc này ở sau mới nói vọng lên.

- Thiếu Kiệt không phải học sinh bình thường, cậu nhóc là học sinh giỏi trường Thiên Hoa chúng tôi, được toàn thể giáo viên chấp nhận. Hiện tại đang giúp giáo viên khôi văn đứng hướng dẫn lớp học sinh giỏi văn viết thư quốc tế. Nếu nói Thiếu Kiệt không phải học sinh giỏi thì ai mới là học sinh giỏi chứ thầy Hạ

- Đúng rồi ý tưởng củ Thiếu Kiết tôi đã được thầy Tần Tiến cho xem qua khá hay tiết kiệm được bao nhiêu là giờ dạy và để giáo viên quan tâm học sinh hơn như thế mà để lâu dài cũng không biết tới chừng nào.

Một giáo viên cũng hướng Văn Hạ nói ra ý kiến của mình. Bởi hắn thấy nếu áp dụng những gì Thiếu Kiệt đưa ra, thì hắn không phải mỗi ngày lúc nào cũng đi làm xong về phải tập trung làm giáo án hết cả ngày giờ, mà thay vào đó có thể làm ngay tại trường không phải về nhà.

Lúc này Vũ Luận cung ngạc nhiên nhìn Thiếu Kiệt xong mới cười nói.

- Đúng như thầy nghĩ à! người học sinh đưa ra ý tưởng tốt như thế chắc chắn là học sinh giỏi nhưng không ngờ em còn hơn cả thầy tưởng tượng Đấy

- Chỉ là em suy nghĩ cho các thầy cô một chút khó khăn thôi. Nên thầy không cần phải nói thế đâu à. Với lại việc học của em vẫn làm tốt thì em mới có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng tốt hơn.

Thiếu Kiệt cũng khiêm tốn trả lời Vũ Luận, Người ta đã khách sáo với hắn thì hắn cũng phải thể hiện sự tôn trọng của mình. Vũ Luân thấy Thế cũng cười cười.

- Sao thầy Hạ thầy thấy ý kiến mọi người sao nào? Để Thiếu Kiệt hắn thuyết trình luôn xem được không, được thì đồng ý không thì thôi. Cũng đâu mất nhiều thời gian của thầy. Đã đến đây lại được nghe ý kiến trực tiếp từ học sinh thì vẫn phải tốt hơn đi dạo như thế này nghe báo cáo nhàm chán chứ.

- Được rồi! để tôi xem ý tưởng của thằng nhóc này là gì. Mà mọi người đều nói tốt cho nó thế?

Văn Hạ nói vậy nhưng trong lòng thầm mắng, Hắn không ngờ tình báo lại không đúng. Vốn dĩ hắn sẽ đợi báo cáo gọi thẳng đích danh Thiếu Kiệt ra với thành tích yếu kém mà nhà trường che giấu. Giờ lại biết được hắn là học sinh giỏi lại được mọi thầy cô chấp nhận, Thì hắn biết kế hoạch mình đã không thể thực hiện.

Việc nghe thuyết trình để hắn tìm ra nhưng thứ có thể bát bỏ ý kiến này của Thiếu Kiệt cũng là cách để hắn gỡ lại thể diện bị mất, Nên cũng tỏ vẻ ra bên ngoài vui vẻ nhưng một người độ lượng. Thật chất nãy giờ gặp mặt Thiếu Kiệt hắn đã rơi vào thế hạ phong.

- Ấy vậy mọi người chấp nhận nghe em thuyết trình à. Thế thì còn gì bằng.

Thiếu Kiệt làm ra vẻ vui mừng. Hắn từ lúc thấy có Vũ Luận đứng ra thì đã biết chuyến thuyết trình này sẽ thành công. Còn việc Văn Hạ có đồng ý hay không thì hắn không cần quan tâm.

- Vậy mọi người vào phòng giáo viên để cho Thiếu Kiệt nói về ý tưởng của mình cũng như đưa ra những ý kiến của cậu nhóc về ý tưởng này nào.

Tần Tiến thấy mọi người như thế vui vẻ cũng mỉm cười, giờ còn lại là do bản thân Thiếu Kiệt trong chuyện như thế này. Nhưng mà hắn tin chắc việc này sẽ thành công, bởi Thiếu Kiệt hắn đưa ra khi chưa đầy đủ những dẫn chứng, đã thuyết phục được hắn. Giờ được đúc kết lại chắc chắn sẽ được.

Hướng dẫn mọi người vào phòng giáo viên. Tần Tiến và Văn Hạ, Vũ Luận đi trước tiền vào những người khác lần lượt theo sau. Mai Uyển Lâm đi cuối cùng đến chỗ Thiếu Kiệt vỗ vai hắn.

- Cố lên cô tin em làm được chuyện này! còn về phần có được duyệt hay không thì phải trông cậy ở em rồi.

Thiếu Kiệt lúc này chỉ cười gật đầu với Mai Uyển Lâm đáp lại

- Vâng cô cứ yên tâm chuyện này em sẽ làm tốt.

Đợi cho những giáo viên vào phòng hết lúc này Thiếu Kiệt mới là người cuối cùng vào trong phòng. Khải Huy cùng một số giáo viên khác đang đưa nước tới những chỗ của mấy người từ bộ và sở xuống lúc này ngồi ở trong phòng nhóm người của bộ và sở phân ra hai chiến tuyến thấy rõ. Còn giáo viên và Tần Tiến thì ở lại một bên khác. Tình hình tạo thành thế đối lập. Thiếu Kiệt nhìn như thế cũng chỉ biết cười. Tiến về máy vi tính bắt đầu mở máy chiếu lên hiển thị trên màn hình.