Chương 218: Lấy Giả Đánh Thật
Bác sĩ và Y Tá lúc này thấy vậy cũng trách móc hắn.
- Sao để đến tận bây giờ mới gọi điện. Đưa lên xe ngay, tình hình này nếu càng để lâu sớm muộn gì cũng để lại di chấn sau này.
Vài người hộ lý bắt đầu chuyển Tấn Tâm lên cán cứu Thương đẩy lên xe Tấn Phát và Thiếu Kiệt cũng lên xe cứu Thương rời đi trước khi đi Thiếu Kiệt dặt Tước Phàm những vật dụng trong nhà đem tới chỗ bảo vệ nhà Hà Vi nói gửi cho hắn là sẽ có người nhận.
Lúc này đang trên xe cứu thương điện thoại của Thiếu Kiệt vang lên nhìn thấy số Hà Vi hắn cũng cười bắt máy.
- Thiếu Kiệt cậu đi cắt tóc gì mà lâu thế? ủ sao có tiếng xe cứu thương?
- Ừ thì mình đang trên xe cứu thương mà? Đang trên đường đến bệnh viện.
Nghe Thiếu Kiệt đang trên xe cứu thương Hà Vi cũng hoảng hốt. Khi nãy cô vừa chơi game vừa nghe nhạc bằng tai phone nên không nghe được điện thoại reo. Giờ nhìn lại thấy điện thoại có cuộc gọi nhở thì của Thiếu Kiệt. Mà lại nghe hắn nói đang trên xe cứu thương nên cô cũng lo lắng hỏi.
- Cậu bị gì đang đi bệnh viện nào mình tới ngay.
- Ấy không phải mình bị thương. Là một người quen mình đang đi cùng anh ta tới bệnh viện thôi. À mà lát nữa có người đem đồ gửi cho mình thì nói bảo vệ nhận giúp là được.
Nghe Thiếu Kiệt nói người bị thương không phải là mình. Hà Vi cũng bớt phần nào lo lắng. Thở ra một hơi nhẹ nhỏm.
- Cậu cũng đừng làm mình thót tim như thế chứ. Mà bạn cậu đang tới bệnh viện nào để mình tới xem sao có gì giúp được thì mình giúp.
Suy nghĩ một lúc rồi Thiếu Kiệt mới nói bệnh viện đang tới cho Hà Vi. Dù sao nếu dựa vào một số quan hệ của cô biết đâu Tấn Tâm được chăm sóc tốt hơn cũng không biết chừng.
Tấn Phát ngồi một bên lo lăng cho bố mình. Dù sao hắn cùng không biết bố mình bị nặng như thế nào. Vì thấy bố không đứng được nhưng vẫn có thể nói chuyện bình thường thì nghĩ không có gì. Giờ nghe Bác sĩ nói có vẻ trầm trọng bệnh tình của bố hắn nên cũng lo lắng.
- Em đứng lo anh bảo đảm bố em không sao đâu. Anh sẽ nhờ bác sĩ chăm sóc tốt nhất cho em.
- Vậy là bố em sẽ mau hết bệnh về với em phải không anh.
Gật đầu Thiếu Kiệt xoa đầu Tấn Phát xe cứu thương vừa dừng lại trong sân bệnh viên thì các hộ lý bác sĩ chạy lại. Bắt đầu làm các bước khám sơ bộ. Đưa Tấn Tâm đi chụp x quang làm xét nghiệm các thứ. Rồi mới đưa vào phòng bệnh chờ kết quả.
Hà Vi sau khi nhận được địa chỉ của Thiếu Kiệt đưa cũng tức tốc nói Khải Huy đưa đến bệnh viện. Khi đến số phòng Thiếu Kiệt nói thì thấy hắn đang ngồi một bênh nói chuyện gì đó với Tấn Tâm.
Bước vào phòng Thiếu Kiệt thấy cô mới giới thiệu cho Tấn Tâm.
- Đây là Hà Vi bạn tôi. Nghe anh vào viện nên ghé thăm còn đây là Tấn Tâm còn chú nhóc này là Tấn Phát con của anh Tâm đây.
Hà Vi lúc này cũng cúi chào với Tấn Tâm đang nằm trên giường bệnh. Thấy Hà Vi như thế hắn lại thở dài. Thiếu Kiệt thì biết vậy nên nói.
- Thôi anh cứ nằm nghĩ để tôi với Hà Vi đi lấy kết quả xem sao còn biết đường điều trị cho anh.
Thiếu Kiệt vội lôi kéo Hà Vi ra khỏi phòng để Tấn Phát cùng bố mình ở lại. Ra ngoài Hà Vi mới hỏi Thiếu Kiệt về Tấn Tâm.
- Sao anh ta bị thương nhiều vậy? Vết Thương có vẻ là thường xuyên bị đánh?
- Ừ anh ta cũng là một người số khổ. Vợ anh ta ôm tài sản bỏ đi với người tình, để lại Tấn Phát và một cục nợ lớn của dân cho vay. Anh ta không có tiền trả phải trốn chui trốn nhủi cùng thằng nhóc bọn cho vay bắt được đánh anh ta, Cứ cách vài ngày lại tìm đến. Mình biết chuyện nên mới trả nợ giúp còn đưa anh ta về đây.
Hà Vi nghe thế cũng bực mình. Cô là thân nữ nhi nhưng vẫn hiểu được việc làm của mẹ Tấn Phát kia là sai trái cỡ nào nên nói.
- Lại có chuyện này? Thật nhìn thằng nhóc nhỏ xíu mà phải gặp cảnh thế này chắc cũng không dễ dàng gì? À mà sao cậu lại biết anh ta con trả nợ dùm.
- Thì cậu cũng biết đó sắp tới việc mỡ rộng kho bãi bên Khương Đáo đấy. Hiện tại mình đang cần người. Mà anh ta lại khá phù hợp. Vừa hay công việc của của anh ta cũng là tài xế xe khách. Nên những việc như giao tiếp với mấy chủ xe và các nơi anh ta hiểu hơn những người người của mình nhiều.
Thiếu Kiệt cũng không giấu giếm Hà Vì mà nói thẳng mục đích của mình. Dù sao nhưng việc kinh doanh cô cũng biết không ít chuyện.
- Ừ. Như thế cũng tốt để anh ta có một công việc ổn định để lo cho con anh ta là tốt rồi. À mà hồi nãy bạn nói bạn có gửi đồ mà đồ đó là gì vậy.
- Cũng không có gì chỉ là đồ đạt của hai bố con đó thôi. Họ ở trong một phòng trọ lụp xụp mà lại nằm ngủ trên cái chiếu cách nền đất chưa tới năm phân. Hiện trạng như giờ có lẽ do nằm như thế gây ra nên mình định đưa hai bố con họ về ở trong nhà cậu luôn cậu không ý kiến chứ.
Hà Vi nghe được ý kiến của Thiếu Kiệt trong chuyện này mới mĩm cười nhìn hắn nói.
- Cậu không cần phải xin phép mình đâu. Với lại nhà có thêm người cũng vui mà Trịnh Chi dạo này lo lắng công ty cho cậu có thêm cậu bé đôi khi mình cũng có thể dẫn thằng nhóc đi giải khuây.
Thiếu Kiệt lúc này có cảm giác gì đó phiền muộn. Bởi Hà Vi đến Lưu Minh này vì hắn. Giờ ngoài việc học, với nhưng thứ liên quan hắn không dành cho cô được thời gian rảnh nào. Thở dài một hơi Thiếu Kiệt mỉm cười hắn hôm này buổi chiếu được nghĩ sẽ dùng thời gian này giúp Hà Vi giải khuây vậy.
- Thôi đi vào hỏi bác sĩ xem tình hình của Tấn Tâm như thế nào? để biết mà còn sắp xếp người trông coi anh ta vậy.
Hà Vi cùng Thiếu Kiệt sau khi cầm hồ sơ bệnh án của Tấn Tâm hắn vội lấy phim x quang đưa lên bóng đèn nhìn thử. Thấy hành động đăm chiêu nhìn phim x quang của Tấn Tâm. Hà vi mới cười cười chọc hắn.
- Cậu định làm gì thế? định chuyển nghề à?
- Không xem ra vẫn còn may Anh ta chỉ mới bị đa thương choáng nặng vùng phổi không đến nỗi nguy hiểm. Có biểu hiện dập phổi. Mình tuy không phải bác sĩ nhưng như phim x quang thì phải biết bị gì chứ.
Thiếu Kiệt bỏ phim x quang vào trong phòng bì nhìn Hà Vi cười cười. Hà Vi nghe thế cũng lắc đầu cô không hiểu Thiếu Kiệt còn cái gì không biết hay không. Nhưng cô không biết rằng hắn dựa vào bệnh lý của Tân Tâm ở Tiền Kiếp mà xem phim x quang.
Không phải vô cơ vì Tấn Tâm lúc đó mang trong mình căn bệnh viêm phổi. Mà dựa theo những gì Thiếu Kiệt đã thấy thì nguyên do ra sao mà hắn bị thì Thiếu Kiệt cũng hiểu.
Lúc này người bác sĩ nhìn Thiếu Kiệt cười cười nói.
- Ai! Người nhà bệnh nhân ai cũng đọc được phim x quang với xem được bệnh án bệnh nhân thì bác sĩ chúng tôi khỏe biết bao nhiêu. Cậu nói đúng đấy bệnh nhân bị đa thương choáng nặng vùng phổi. Nhưng nếu mà điều trị tốt thì vẫn có thể trở lại bình thường cũng may là phát hiện sớm nếu không có thể biến chứng thành Viêm Phổi lúc đó khó khăn hơn nhiều.
- Ừ vậy các bác sĩ giúp đỡ giúp cho anh bạn tôi mau lành bệnh còn những chi phí khác chúng tôi sẽ lo.
Trời đi phòng bác sĩ điều trị Thiếu Kiệt đi ra ngoài mua một ít thức ăn. Hà ngoài cổng bệnh viện một thùng nước năm lít và một ít vật dụng cần thiết cho bệnh nhân.
Thiếu Kiệt với Hà Vi làm thủ tục nhập viện còn mướn cả hộ lý túc trực chăm sóc Tấn Tâm. Hà Vi thấy vậy cũng không nói gì. Cô cũng hiểu hiện tại Tấn Tâm cũng không có người nhà việc để Tấn Phát ra và chăm sóc tuy có phần tốt nhưng không thể nào bên cạnh thường xuyên được. Với cậu nhóc còn nhỏ không thể nào ở mãi trong bệnh viện để chịu mùi sát trùng như thế này không tốt cho lắm.
Sau khi làm xong các thứ Thiếu Kiệt và Hà Vi trở lại phòng của Tấn Tâm. Thấy hắn về Tấn Phát hỏi ngay.
- Anh Kiệt bố em có sao không anh?
Hà Vi thấy thằng nhóc dễ thương nên ngồi xuống bên cạnh nói.
- Bố em không sao hết để bác sĩ y tá ở đây chăm sóc một thời gian là được. Như thế bố em sẽ mau khỏi hơn mỗi ngày chị sẽ dẫn em đi thăm bố cho bố em mau hết bệnh.
- Ừ Anh chỉ cần uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ thôi. Cần cái gì thì nói hộ lý chăm sóc cho anh em có thuê họ rồi. Giờ cũng trưa rồi anh ăn chút gì đó rồi nghĩ ngơi lát nữa em đưa Tấn Phát về nhà cho cậu bé nghỉ ngơi cũng như chuẩn bị việc học lại cho cậu nhóc.
Thấy mọi thứ Thiếu Kiệt đều lo liệu chu toàn Tấn Tâm cũng hiểu hắn gặp được Thiếu Kiệt là một sự may mắn biết chừng nào bởi không có ai làm nhưng việc này với người xa lạ.
Đồ ăn Thiếu Kiệt lấy ra để cho mọi người cùng nhau ăn trong phòng bệnh. Cuộc nói chuyện xoay quanh nhưng gì hai bố con đã xảy ra làm Hà Vi cũng hiểu thêm một phần nào đó về cuộc sống của hai bố con này.
Tại Ngọc Châu lúc này Hà Thúc đang cùng nhóm người của mình xem một bộ hồ sơ của một người mà Hà Vi đã báo cho họ.
- xem ra kích lịch của tên Vũ Luận này không dễ có à. Mà Cũng không biết khâu khí ở đâu mà tên này lại bật lại cả Văn Hạ. Nhưng xem ra bộ phận bên kia cũng có vài chỗ không được lòng người à.
Lưu Hoan sao khi đọc qua hồ sơ của Vũ Luân cũng hướng mọi người có mặt ở nơi đây nói.Hà Thúc bây giờ cũng mới lên tiếng sau khi nghe Lưu Hoan đánh giá xong.
- Quan trọng là biết được điểm yếu này chúng ta có dùng được hay không? hay là cái bẩy của bên nhà họ Ngô bày ra đây này?
- Lão Hà! Chuyện này không thể nào là của nhà đó được đâu. Ông nghĩ xem hắn đắt tội với Văn Hạ bị chuyển đi về địa phương? Chuyện đó cách đây hơn ba năm. Mà Thiếu Kiệt mới bị chúng ta tìm thấy chưa tới nữa năm. Với tính khí và hồ sơ thế này tôi nghĩ có thể sử dụng được người này.
Lão Trần bây giờ vừa uống trà vừa nói ra những suy nghĩ của mình về Vũ Luận. Đơn giản vì hắn không nghĩ rằng chuyện này có gì liên quan tới Thiếu Kiệt. Một người đắt tội người khác mà lại không được lòng của phe phái thì bị điều đi là chuyện hiển nhiên. Mà từ Ngọc Châu ra tới Lưu Minh thì có vẻ như đày biên ải với quan viên.
- Lão Trần nói đúng đấy, Nhà bên kia mà biết Thiếu Kiệt trước thì bọn mình không có cơ sở nào cho đến hôm nay rồi. Việc này chỉ có thể là ngẫu nhiên thôi. Có vẻ như tên Văn Hạ khi nghe thấy Vũ Luận làm ở Lưu Minh nên mới xung phong đi thử để làm Vũ Luận xấu mặt. Nhưng lại để áp chế với Thiếu Kiệt.
- Mấy ông nói cũng đúng nếu mà nhà họ Ngô kia biết được Thiếu Kiệt chắc cũng không để tới bây giờ. Mấy ông xem người này nên sắp xếp ra sao. Nếu nâng được thì nên nâng.
Hà Thúc thấy mọi người nói cũng đúng. Nếu chuyện này là sắp xếp thì không thể nào một người trong tổ chức lại chịu nằm một chỗ hơn ba năm mà không thằng tiến được bước nào. Lưu Hoan cũng gật đầu bởi ông và Hà Thúc là hai người phát hiện ra tiêm năng to lớn của Thiếu Kiệt. Không những thế còn biết được Thiếu Kiệt hắn đi lên như thế nào.
Trần Lão lúc này mới nói.
- Theo tôi có nên điều anh ta về gần Ngọc Châu lại không dù sao gia đình anh ta vẫn là ở Ngọc Châu này.
- Bậy ông làm vậy không được đâu! Văn Hạ mới đi Lưu Minh đối chọi với là Vũ Luận giờ ông mà điều hắn về gần Ngọc Châu khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Vũ Luận hắn kịch lịch có. Dưới cơ sở cũng có. Nếu bây giờ mà đem hắn về gần Ngọc Châu. Bên kia biết mình thu nạp hắn thì không được.
Trương Lão nhanh chóng bát bỏ điều này bởi thấy được đây rất nhiều nguy cơ. Vì chưa biết là Vũ Luận sẽ đừng về phía bên nào. Nếu cứ đem hắn từ Lưu Minh về Ngọc Châu thì những người của bên kia sẽ lôi kéo trở lại. Hà Thúc thấy Trương Lão nói thế biết hắn đã có dự định của mình nên hỏi
- Vậy theo ông phải làm thế nào mới thích hợp trong chuyện này? Vũ Luận này nếu mà đào được đi ra thì bên kia chắc chắn có một nơi chí mạng.
- Theo tôi trước mắt cứ để hắn cố định đó cho người từ từ thăm dò ý nghĩ của hắn. Đợi chuyện này tạm lắng chúng ta mới đưa hắn về làm hậu thuẫn sau này cho Thiếu Kiệt. Còn đưa người vào chỗ hắn thế chỗ như thế chúng ta cắm thêm được một quân bài.
Trần Lão và Lưu Hoan cũng gật gù. Phòng tuyến bên kia trước giờ chắc chắn. Nhưng giờ có điểm đột kích thì đó là nơi làm nơi chiến tích. Trần lão lúc này cũng tán đồng với ý kiến của Trương Lão đưa ra nói.
- Chuyện này tốt. Chỉ cần biết hắn có dự định gì là được. Nếu đứng vào hàng ngũ chúng ta được thì. Như thế Lưu Minh trở thành nơi đổi chuyến tuyến một phần của bên kia dể dàng suy yếu đi các chỗ khác nữa.
- Như thế cũng tốt nếu hắn thật tình muốn thay đổi chỉ cần vẫn ở Lưu Minh một thời gian nhìn Thiếu Kiệt bên đó là được. Chúng ta chỉ cần thấy hắn cần trợ lực lúc đo ra tay sẽ lấy được cứ điểm của Lưu Minh hoàn toàn.
Lưu Hoan lúc này cũng nói ra ý nghĩ của mình. Hắn thấy chuyện này nếu không có gì phức tạp sảy ra thì rất có khả năng nắm chắc được. Lưu Hoan lúc mới nhẹ giọng nói.
- Tối thấy dạo này Thiếu Kiệt ra những nước cờ khá mạo hiểm không biết thằng nhóc này lại nghĩ gì khi bại lộ ra cả thực lực của mình như thế? Thật thất trách cũng mày la chỉ có một phần được đem ra.
- Ông nói sai rồi tôi thấy thằng nhóc ra nước cờ này hay đó chứ. Giờ bên kia biết bọn mình bảo bọc hắn. Thiếu Kiệt mà vẫn ẩn núp như trước đây Thì người bên kia càng cho hắn là mối nguy hiểm lớn. Cái này là lấy giả đánh thật. Cho bên kia thấy do dựa vào bên mình mà Thiếu Kiệt hắn như thế. Cũng rất có lợi bởi không ai biết rỏ thực lực của thằng nhóc ra sao.
Hà Thúc này mới từ tốn nói ra nhưng ý kiến của mình về Thiếu Kiệt. Ông thấy tuy nước đi này có phần mạo hiểm nhưng cũng cho thấy Thiếu Kiệt hắn đã có tầm nhìn toàn cục lớn hơn không còn hạn chế ở Thiên Hoa hay Lưu Minh nữa.
- Nói chung chuyện này tôi thấy thằng nhóc có ánh mắt bắt đầu cao hơn trước, không còn chỉ nằm ở mỗi Lưu Minh nữa mà bắt đầu hướng về Ngọc Châu này rồi.
(Đang định chuyển đổi giờ lên chương là buổi chiều anh em cho ý kiến ở dưới phần cmt nhé)