Chương 133: Ngô Nam
Ngay thời điểm này tại sân bay Lưu Minh một người vừa đặt chân xuống thành phố. Khi vừa xe hắn hỏi người đón hắn.
- Chuyện kia tới đâu rồi? Đã điều tra được người đó chưa?
- Vân đã điều tra ra được bà ta đang sống tai số địa chỉ này. Có một cậu con trai, xem ra lớn hơn cậu nhà một tuổi, học trường Thiên Hoa thành tích tương đối tốt. Mẹ cậu ta hiện đang là chủ cửa hàng bách hóa khoảng mấy tháng nay công việc kinh doanh tương đối tốt.
Người đàn ông trầm mặc ngồi trên xe suy nghĩ trong khi chiếc xe vẫn di chuyển rời khỏi sân bay.
- Chuyện này không để cho anh ta biết, kiếm thời gian chúng ta đi gặp bà ta. Không ngờ lại có chuyện này xảy ra, nếu không phải là trong nội bộ bên trong cho biết. Ta cũng không ngờ được rằng anh cả lại có quan hệ như thế này lại còn để lại hậu hoạn.
- Theo điều tra cho biết hai người hoàn toàn không công khai ra ngoài, cậu nhóc cũng không biết mình có bố hắn được mẹ nói là bố hắn chết từ lúc còn trong bụng mẹ. Việc nay giấu đã bao nhiêu năm giờ mình tìm đến có ổn không?
Người ngồi trên xe cũng trả lời lại với sự thắc mắc của mình. Dù sao theo hắn thấy việc này đã không ai biết thì không cần phải tìm kiếm tới làm gì.
- Có thể bây giờ bà ta chưa muốn cho nó biết, một mai nay nó lớn lên cần một chổ dựa việc làm thì chưa biết chắc được. Con người mà ai cũng muốn có lợi hết làm sao lại không. Chưa kể đó về mặt thương nghiệp trong nước này mang danh nhà họ Ngô cũng dễ dàng đem tới nhưng lợi ích. Cứ sắp xếp để ta gặp người phụ nữ này. Bà ta đã cô tình sinh ra thằng nhóc đó chắc chắn có ý đồ uy hiếp đến gia sản nhà họ Ngô này rồi.
- Vâng để tôi sắp xếp gọi bà ta gặp mặt.
Trong một căn phòng đang vui vẻ họp mặt một sô người trong đó có Lưu Hoan, Và Hà Thúc chưa kể đến những người khác gồm Lưu Chính. Mọi người đang cười nói khá vui vẽ lúc này Hà Thúc mới nhìn Ông Lưu nói.
- Lão Lưu này ông được thong qua bộ luật đấy tôi thấy có vấn đề nhưng mà không hiểu vấn đề ở đâu, ông có thể nói ra tại sao ông lại đề xuất cái phương án tốt như vậy không? Tôi cũng không ngờ đấy.
- Ông còn nói lần này cũng do ông mà ra hết đấy không phải ông thắc mắc tới lui thì chuyện này xong từ lâu rồi. Mà Tính đúng ra ý kiến đề xuất này cũng chẳng phải của tôi.
Nói đến đây Lưu Hoan chỉ biết thở dài, kinh tế bị khủng hoảng trong nước các nguồn tài chính xem như đình trệ chưa kể đến hai cơn bão tàn phá làm cho toàn bộ hệ thống tài chính trong nước không thể huy động được nguồn vốn FDI trong thời gian ngắn.
- Thế là ngay cả ông mà cũng phải lấy ý kiến của người khác à. có thật không đấy?
Một người đối diện Hà Thúc hỏi Lưu Hoan, Lúc này Lưu Hoan cũng chỉ thở dài nói
- Ý Kiến này là của Thiếu Kiệt thằng nhóc nói khó khan muốn giải quyết chỉ có cách này thôi, Mời đầu tôi thật không tin tưởng lắm, nhưng mà giờ mới thấy chỉ có cách này mới, chống đỡ được những khủng hoảng đang có mà thôi.
- Vậy là ý Kiến này cũng lại là của thằng nhóc sao ông không nói sớm để mọi người quyết định ngay từ đầu mà giờ đợi thông qua một cách chậm chạm rồi mới nói.
Hà Thúc lúc này cũng bất bình trước nhưng gì Lưu Hoan đã làm nên cũng phàn nàn.
- Mấy ông bộ tưởng tôi không muốn nói sao. Nhung mà nó làm sao được mấy ông lúc đó có tin mới là chuyện là. Ai mà nghĩ được Thiếu Kiệt hắn suy nghĩ tính toán kỹ lưỡng như thế. Tôi chỉ là hỏi ý kiên thôi, mà lúc đó tôi có nói ra thi cũng ai nghĩ là ý kiên của câu nhóc còn cắp sách nhà trường lại là phương án không thể thay đổi cơ chứ.
- Ừ mà Mấy ông nói thằng nhóc đó là con của Ngô Kỳ à việc này có chính xác không thế.
Người đang ngồi đối diện Hà Thúc lại một lần nữa lên tiếng hỏi.
- Chuyện này là không thể giả được Hoàng Lâm Nhu đã xác nhận Thiếu Kiệt là con của Ngô Kỳ rồi. Các ông không ngờ được đâu trong lúc điều tra hồ sơ của Mẹ Thiếu Kiệt tôi mới phát hiện điều này, chắc các ông con nhớ lần Ngô Kỳ tham gia vào lớp huấn luyện cán bộ được điều đi làm Thanh Niên xung phong ở địa phương, Cũng lúc đó hắn và mẹ Thiếu Kiệt trong lúc hoạt động lại nãy sinh tình cảm. Sau khi về lại Ngọc Châu thì bị lão Ngô Phúc phản đối, Lại thêm lúc đó nhà Lão Diệp lại muốn thông gia cùng nhà lão Ngô. Nên đưa con gái mình gã sang bên nhà đó. Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng mang thai Thiếu Kiệt, Mà Ngô Kỳ lại kiên quyết bắt phá thai, Mẹ Thiếu Kiệt thấy thế từ chức trong đội Thanh Niên công tác bỏ về Lưu Minh. Một mình nuôi nấng Thiếu Kiệt đến ngày này, nghe nói mẹ con họ khổ cực khá nhiều cho đến gần đây thằng nhóc làm nhiều kế hoạch kinh doanh mà sống tốt hơn.
Mọi người nghe Hà Thúc kể về thân thế của Thiếu Kiệt lúc này cũng trầm mặc. Người ngồi bên cạnh Lưu Hoàn vừa suy nghĩ vừa uống một hớp trà xong mới chầm chậm nói.
- Thì ra vẫn còn có chuyện này. Mà các ông biết chuyện này từ sớm sao không giúp đỡ thằng nhóc một tý biết đâu sau này chúng ta lại có thêm một con bài đối phó với hai người kia.
- Chuyện này đến gần đây mới nói cho chúng tôi biết là sao hai ông định âm thầm làm chuyện gì thế?
Hà Thúc và Lưu Hoan bây giờ, thở dài nhìn hai người nói.
- Lão Trương và Lão Trần à! các ông cũng biết để tự thằng nhóc phát triển sẽ hay hơn chứ bên đó họ cũng chưa biết cũng không nghi ngờ giờ mà thúc đẩy thằng nhóc sớm quá thì mọi chuyện bại lộ hết. Hai ông cũng biết hai nhà kia nắm chính sự trong tay bao nhiêu lâu rồi bốn người bọn mình cũng chỉ đấu ngang tay. Giờ có thứ phát sinh thì phải giữ không nên lộ ra con bài sớm mới đúng.
- Mấy ông nghĩ cũng đúng nhưng mà thắng nhóc này đáng để đài tạo không đấy?
Người được Hà Thúc gọi là Lão Trần có đôi chút nghi ngơ nên hỏi lại.
- Chuyện này ông cứ yên tâm, thắng nhóc đáng giá bồi dưỡng không tin thì ông có thể đi Lưu Minh một chuyến. Chắc chắn sẽ biết tôi nói không sai đầu.
Lưu Hoàn chắc chắn, bảo đảm việc lựa chọn bồi dưỡng Thiếu Kiệt trong tương lai là hoàn toàn chính xác. Con nói khích cho lão Trần tự thân một lần đi Lưu Minh chứng thực.
Lưu Chính một bên nghe được điện thoại của mình reo lên sau khi bước ra ngoài nghe máy một chút rồi gấp rút quay trở lại. Nhìn Lưu Hoan bố mình nói.
- Ngô Nam sang sớm nay bay chuyến bay đầu tiên đi Lưu Minh rồi bố.
Bốn người đang ngồi, nói chuyện cũng dừng lại mọi người nhìn nhau chợt đột nhiên lão Trương vỗ trán.
- Ấy chết hôm nọ tôi có nói chuyện này cho Lão Tăng biết, mà hắn đi lại thường xuyên với nhà họ Ngô. Không biết chừng chuyện này bại lộ rồi.
- Ông làm sao mà hồ đồ như vậy con cờ như thế ông lại khui ra. Không biết Ngô Phúc biết chuyện này phản ứng phải như thế nào mới đưa Ngô Nam đi Lưu Minh. Lần này ông làm bậy quá mà.
Lão Trần bực tức nói, dù sao bốn người bố cục đã ổn thỏa giờ lại bị lộ bài phải sắp xếp lại mọi thứ ảnh hưởng không nhỏ.
- Tôi chỉ nó với lão tăng là hình như Ngô Kỳ có đưa con ở Lưu Minh thôi. Chỉ là vô tình thôi, tôi không nghĩ hắn lại đi nói lại cho bên Lão Ngô.
- Tạm thời không nói tới là Ngô Phúc biết được gì chuyện này chỉ có thể làm một số thao tác ngăn chặn Ngô Nam thôi. Dù sao hồ sơ của Thiếu Kiệt tôi đã cho người phong kính xóa đi nhưng việc phát sinh gần đây. Chắc sẽ không sao. Giờ chỉ có cách là đưa người về Lưu Minh xem chừng Thiếu Kiệt không để nó thiệt thòi thôi.
Hà Thúc trầm mặc một lúc mới nói ra suy nghĩ của mình. Mọi người lúc này thấy đây cũng là biện pháp tốt nhất, để đối phó với những hành động của Ngô Nam với Thiếu Kiệt.
- Cái quan trọng bây giờ là ai là người đi Lưu Minh để đối phó với Ngô Nam mới là điều quan trọng.
Lão Trần bây giờ nói ra ý kiến của mình thì thấy Lưu Hoan lấy tay chỉ chỉ Hà Thúc cười cười.
- Việc này con ai vào đây nữa lão Hà này ông có đứa cháu thôi lại thân với Thiếu Kiệt như thế thì ai mà đảm nhiệm việc này tốt bằng cháu ông đây?
- Thôi được rồi để tôi gọi Hà Vi đi chuyến này, dù sao sau nhiệm vụ vừa rồi con bé cũng chưa được nghĩ ngơi gì xem như lần này cho nó vừa thực hiện nhiệm vụ vừa nghĩ ngơi. Lưu Chính con gọi Hà Vi vào đây cho mọi người giao nhiệm vụ đi.
Lưu Chính nghe Hà Thúc nói như thế cũng nhanh chóng rời đi kiếm Hà Vi. Để lại mọi người trong phòng tiếp tục bàn bạc.
- Chuyện này phải thật kỹ lưỡng mới được. không để cho Thiếu Kiệt nghi ngờ, lại có thể giúp hắn đối phó một số việc không cần thiết nên phải căn dặn Hà Vi thật cẩn thận không khéo lại bại lộ thì mọi chuyện công cốc hết. Thật là chỉ tại lão Trương ông thôi, mai mốt có việc gì chắc tôi không dám nói ông quá.
- Già rồi lẫm cẩm mấy ông cứ nói thế, được rồi mà chuyện này có thể cũng không lớn như mấy ông nghĩ đâu, nếu không Ngô Phúc đã trực tiếp cho Ngô Long đi rồi không đợi tới Ngô Nam hắn đi đâu, chuyện này còn cơ hội cứu vãn mà cứ để cho Hà Vi đi tôi thấy sẽ ổn thôi.