Chương 142: Tin Không Hay.

Siêu Việt Tài Chính

Chương 142: Tin Không Hay.

Cầu mọi Người đề cử + Nguyệt Phiêu đừng troll vote là được ai có lòng thì ủng hộ ít kim đậu thank mọi người.Cám ơn đạo hữu [email protected] đã ủng hộ kim đậu mọi người ủng hộ tác với nhé.

Vợ Chồng Phàm Chiến đợi Khương Đào kể xong mọi chuyện cũng trầm ngâm không kém, ai biết được rằng một thiếu niên như hắn lại trong bóng tối làm những việc kinh người như thế. Chưa kể đến con gái bang chủ cũ của Xuân Nghĩa Bang có liên quan gì đến hắn không, chỉ sự việc hắn thay đổi tẩy trắng, làm kinh doanh cho hắc bang thành một cách chính quy cũng là một điều đáng sợ rồi.

- Hai người thấy không! ta nói nếu đấu trí với thằng nhóc Thiếu Kiệt này thì ta từ chức luôn cho rồi, hắn chơi tới công nghệ, họp bàn mà không còn thấy mặt, chỉ nói chuyện qua cái máy vi tính như thế, Mà bọn người Xuân Nghĩa Bang nghe răm rắp chưa kể hình như cô bé ở Xuân Nghĩa Bang lại thích hắn hay sao ấy.

Tuyết Dung lúc này cũng lắc đầu thở dài. Nếu nói cô đứng ở vị trí Khương Đào mà đấu tranh với loại tội phạm như Thiếu Kiệt, thì chỉ có nước đi ở phía sau đau đầu. Cũng còn may là Thiếu Kiệt hắn đi theo con đường kinh doanh nhiều hơn tham dự những việc hắc bang vẫn làm. Phàm Chiến sau một lúc im lặng cũng nói.

- Xem ra cậu nhóc này còn nhiều bí mật lắm, mà việc này có nên cho chị Nhu biết không? chuyện Ngô Nam ấy! Chứ dù sao cũng để chị Nhu biết mà đề phòng một chút
vẫn tốt hơn, lúc đó chị ấy có đối sách cụ thể hơn.

- Ừ xem ra phải cho chị Nhu biết việc này. Nhưng quan trọng phải nói làm sao bây giờ? Không lẽ nói gia đình đó biết được thân phận của Thiếu Kiệt là con người kia.

Tuyết Dung cũng không biết sẽ phải giải thích thế nào cho Hoàng Lâm Nhu hiểu. Vì chính xác thì họ là người nắm rõ lai lịch thân phận của Thiếu Kiệt. Còn có người nào khác nữa hay không thì họ không biết. Nhưng giờ gia đình kia biết được sự tồn tại của Thiếu Kiệt. thì bản thân họ cũng không tránh khỏi sự ngờ vực của Hoàng Lâm Nhu.

- Theo anh thấy cứ nói đúng sự thật tốt hơn! Chị Nhu cũng biết tính cách bọn mình ra sao nên chắc sẽ hiểu thôi. Còn vấn đề của Thiếu Kiệt thì phải sắp xếp kế hoạch làm cách nào để tránh không tiếp xúc với Ngô Nam, chỉ để một mình chị Nhu đối phó với Ngô Nam thôi là được.

- Vấn đề này nói khó không khó! Nhưng quan trọng thao tác như thế nào, để thằng nhóc đó đừng có nghi ngờ thôi. Thằng nhóc có con mắt quan sát mọi thứ khá ghê gớm. Thật chỉ muốn kéo nó vào ngành cảnh sát, nó mà vào làm cảnh sát tội phạm nào qua được mắt nó ta đi đầu xuống đất đấy.

Khương Đào nói ra suy nghĩ của mình> còn kèm theo cả việc nuối tiếc không lôi kéo được Thiếu Kiệt vào ngành cảnh sát như hắn. Tuyết Dung với Phàm Chiến vẫn là nghĩ cách nào tốt nhất để an bài chu toàn cái bố cục phức tạp này.

- Thôi để em gọi điện cho chị ấy! Bọn mình có bàn tính thế nào thì cũng chỉ có chị mới hiểu được tính khi thằng nhóc mà đưa ra kế sách thôi, có gì thì mọi người đem cái kế hoạch đó thực thi góp một phần sức là được rồi.

- Ừ anh thấy giờ mình suy nghĩ sắp xếp thế nào cũng không được gì. Chỉ có chị ấy mới tìm ra biện pháp tốt nhất, đem chuyện này giảm thiểu tối đa nguy cơ trước mắt.

Phàm Chiến cùng Khương đào lúc này cũng chỉ biết gật đầu, vì theo họ thấy hiểu con không ai bằng mẹ. Mà việc giấu Thiếu Kiệt về thân thế của hắn là cũng do một tay Hoàng Lâm Nhu tạo nên, Giờ chuyện xảy ra phức tạp nên để cho Hoàng Lâm Nhu biết được tin tức thích hợp để có thể đối phó và đưa ra kế sách vẹn toàn.

Tuyết Dung lấy điện thoại ra đánh một cuộc gọi vào số điện thoại của Hoàng Lâm Nhu. Đợi cho những tiếng chuông buồn tẻ vang lên trên mặt loa, mọi người trong phòng cũng theo đó sự hồi hộp tăng cao.

- Alo! em gọi chị có việc gì thế Dung?

- À À chị em gọi điện hỏi thăm xem chị dạo này thế nào ấy mà!

Nghe được tiếng nói của Hoàng Lâm Nhu, Tuyết Dung càng hồi hộp hơn. Dù sao cũng là tin tức trọng đại cô cũng không thể bình tĩnh như mọi thường. Nghe Tuyết Dung chỉ gọi điện hỏi thăm mình, nên bà cũng tươi cười trả lời, Bởi khi xã hội càng hiện đại, con người dần ít quan tâm lẫn nhau.

Họ gần như quên mất cái gọi là người thân bạn bè mà vùi đầu vào những công việc hằng ngày. Nên việc Tuyết Dung vẫn còn gọi điện hỏi thăm nhau như thế này là Hoàng Lâm Nhu cảm thấy đủ vui rồi.

- À chị vẫn khỏe! dạo này công việc vẫn tốt chứ, Chồng em sắp lên tới chức gì rồi nào?

- Làm gì có chị chức ở đâu mà cứ lên hoài như thế chị! Thằng nhóc Thiếu Kiệt vẫn thế hay có quậy phá gì nữa làm phiền chị không?

Khương Đào bên ngoài, tuy hồi hộp cũng không biết phải làm sao. Bèn ngồi bên cạnh ra dấu chỉ tới, chỉ lui. Như muốn Tuyết Dung nói vào chuyện chính.

- À thằng nhóc vẫn thế, dạo gần đây học hành cũng tốt hơn. được vào nhóm học sinh giỏi của trường đi thi viết thư gì đó. Chị cũng không rành lắm. Mà này bộ hôm nay rảnh lắm sao mà gọi điện cho chị thế, nếu rảnh thì hai chị em mình đi đâu đó uống nước trò chuyện.

Tuyết Dung thấy Khương Đào và chồng mình nhăn mặt cũng thở dài, thật tuy nói gọi để báo tin cho Hoàng Lâm Nhu, nhưng đối diện điện thoại trực tiếp cô ta lại không nói được gì liên quan. Nghe được tiếng thở dài của Tuyết Dung, Hoàng Lâm Nhu cau mày hỏi.

- Sao có chuyện gì mà lại thở dài? bộ em với chồng gây gỗ cãi nhau à? có cần chị gọi điện mắng hắn một trận không.

Bên Ngoài điện thoại nghe được lời nói của Hoàng Lâm Nhu, Khương Dào bịt miệng không dám cười, Còn Phàm Chiến mặt thì xụ xuống một đống. Tuyết Dung bây giờ mới bình tĩnh thật chậm nói ra những điều cần thiết.

- Thật có chuyện nhưng không phải của vợ chồng em mà là của chị. Chị phải thật bình tĩnh nghe em nói chuyện này đó.

- Không phải chuyện hai đứa! ấy mà sao lại chuyện của chị, Chị thì liên quan gì?
Hoàng Lâm Nhu đang định khuyên nhủ Tuyết Dung. Thì cũng giật mình không hiểu mình thì liên quan gì đến nỗi mà Tuyết Dung phải thở dài như thế. Nhưng bà sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại một lần nữa.

- Vì việc này là việc của chị, vợ chồng em sáng nay vừa nhận được tin tức thôi.

- Được rồi em nói xem nào tin tức gì lại dính líu tới chị đây, có việc gì lớn đến nỗi như vậy đây này.

Tuyết Dung cứ ngập ngừng, còn Hoàng Lâm Nhu thì không hiểu đó là việc gì mà khiến cho Tuyết Dung phải lo lắng như thế, nên cũng muốn biết tin tức động trời liên quan đến mình hư thế nào.

- Sáng nay Ngô Nam vừa tới Lưu Minh. Việc hắn công tác là phụ, nhưng kiếm chị và Thiếu Kiệt mới là chính.

Hoàng Lâm Nhu nghe cái tên Ngô Nam, nhưng vẫn chưa nhớ ra đó là ai. Nên hỏi lại Tuyết Dung.

- Ngô Nam nào? chị có quen biết người này àh

Tuyết Dung bây giờ mới nhớ Hoàng Lâm Nhu trước giờ vẫn chưa một lần gặp mặt Ngô Nam, mà chỉ có biết Ngô Kỳ thôi nên đáp lại lời của bà.

- Ngô Nam là em trai của Ngô Kỳ, người mà để chị ra đi một mình với đứa con trong bụng vừa thành hình.

Một sự im lặng không một âm thanh hay một tiếng động nào phát ra, vợ chồng Tuyết Dung và Khương Đào lúc này thật sự đổ mồ hôi. Ba người bây giờ, chỉ mong Hoàng Lâm Nhu giữ được bình tĩnh của mình.

- Alo chị Nhu chị còn đó không? Alo

- Ừ chị còn đây!

Nghe được âm thanh trả lời của Hoàng Lâm Nhu, ba người lúc này mới thở ra một hơi. Bất cứ ai khi nhận được tin tức mà mình không hề muốn sẽ có trường hợp giống như Hoàng Lâm Nhu, hoặc là dẫn đến bất tỉnh, vì tin tức ảnh hưởng chính não bộ gây choáng. Chuyện này thường rất dễ xảy ra nên ba người họ cũng có chút lo lắng.

- Chuyện này chị xem phải tính toán ra sao, để bọn em còn ra sức. Chứ bọn em không thể có kế hoạch cụ thể mà xoay chuyển được việc này.

- Ừ chị biết rồi nếu có gì thì chị gọi lại sau. Cám ơn em đã cho chị biết tin tức này.

Hoàng Lâm Nhu tắt điện thoại làm cả ba người ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc lâu sau Khương Đào mới nói được một câu.

- Như thế này là sao? chưa biết được phải làm gì lại tắt máy. Để ta gọi lại cho chị Nhu.

Lúc này Phàm Chiến bỗng nhiên ngăn Khương Đào lại, không cho hắn gọi điện đi.

- Ngươi bình tĩnh cái nào! đừng làm rối. tin tức như thế phải cho chị Nhu có được thời gian suy nghĩ chứ. Đâu phải cứ muốn có câu trả lời thì sẽ có ngày được, làm như ngươi có ngày hư bột hư đường hết.

- Đúng rồi đó Khương Đào ngươi đừng hồ đồ quá! nếu gặp mình ở địa vị chi Nhu, Ai nhận được tin không hay này, chắc cũng có tâm lý không ổn định như chị ấy thôi, bình tĩnh đi.

Tuyết Dung cũng lên tiếng khuyên can Khương Đào.

- Thật giờ Thiếu Kiệt hắn chưa đủ lớn, không thì ta đi kể hết cho hắn nghe chuyện này cho xong khỏi phải rườm rà. Nhiều khi hắn còn có giải pháp đáp trả lại những người kia. Nếu cứ đợi như thế này, người ta đánh đến nơi rồi mà mình vẫn chưa có đối sách thì chỉ có nước thua trắng.

Khương Đào tuy là nóng tính, nhưng hắn vẫn biết cái nào đúng cái nào sai, hắn cũng hiểu chuyện Hoàng Lâm Nhu không Thiếu Kiệt biết được thân phận thực sự của hắn vì một lý do nào đó, nhưng điều đó chỉ có bản thân bà biết, còn ba người họ dù cho có thể một lần đem chuyện này nói với Thiếu Kiệt đấy. Nhưng làm vậy liệu nó sẽ đi đến đâu, người làm mẹ giấu con mình một việc gì, chủ yếu chỉ muốn tốt cho hắn.

Ba người vẫn không biết, sau khi Hoàng Lâm Nhu cúp máy thì ngồi xuống thử ra trong nhà. Bà vẫn chưa định hình mình phải làm gì để che giấu Thiếu Kiệt không phải đối mặt với gia đình kia qua sớm. Thật sự nếu Thiếu Kiệt có thể như những người bình thường khác thì bà sẽ vẫn mãi im lặng đưa câu chuyện này chìm vào trong lòng. Vì bà nói dối hắn, nói dối rằng Thiếu Kiệt hắn mất bố khi hắn còn trong bụng mẹ.


Bà đắn đo, liệu hắn có trách móc bà khi hắn biết được việc này hay không, mọi câu hỏi lúc này cứ xoay quanh Hoàng Lâm Nhu. Bởi một người được cho là đã chết, lại vẫn còn sống, mà bà lại không cho con mình nhận người đó làm cha. Bà cũng hiểu được, sự ích kỷ trong lòng mình là quá lớn. Có đôi lần Thiếu Kiệt vẫn bị những đứa trong xóm gọi một câu thằng không cha, Những lần như thế tâm trạng hắn thế nào. Áp lực, Mà Hoàng Lâm Nhu phải chịu chưa bao giờ lớn như lần này. bà tự nói với mình trong căn nhà

- Phải có cách Thiếu Kiệt còn quá nhỏ, chưa đủ sức, chống chọi với những việc như thế này. Chắc chắn phải có cách, nếu Ngô Nam đến đây có lẽ sẽ phải trong giờ hành chính đi. Nếu thế chỉ cần Thiếu Kiệt hắn không ở nhà, thì mọi việc sẽ được ổn thỏa.