Chương 127: Chơi Khăm Phùng Kiếm Nhất

Siêu Việt Tài Chính

Chương 127: Chơi Khăm Phùng Kiếm Nhất

Vì hôm nay đầu tháng thay vì bạo chương nhưng việc quá bận ngày mai sẽ bù lại, mọi người thông cảm. Cám ơn đạo hữu Billan đã ủng hộ kim đậu, mọi người giúp đỡ nguyệt phiếu lên bảng với cám ơn.

Thiếu Kiệt hắn cảm nhận thấy sự trôi đi của thời gian sâu sắc nhất trong tất cả những người đang ngồi trên xe, một cuộc sống của năm tháng qua đi của hai số phận một cuộc đời.

Không khí trầm lắng của một chuyến đi như thế này thường không thích hợp trong một chuyến tham quan, nên cái không khí im lặng này cũng bị phá vỡ bởi người Hướng dẫn viên du lịch.

- Các em học sinh ở đây mọi người đều biết chúng ta sắp đi tham quan nơi nào đúng không, vậy chứ chi hỏi các em, các em có biết chai coca cola đầu tiên được bán ở đâu không?

Một học sinh gần người hướng dẫn viên cũng trả lời lại.

- Chắc ở chổ bán tạp hóa. hoặc siêu thị.

- Đúng rồi chắc bán ở tạp hóa chứ siêu thị thì lúc đó chưa có tên tuổi gì cũng không biết người ta có cho vào bán không thôi

Mỗi người học sinh một ý kiến khác nhau, Thiếu Kiệt hắn cũng không biết nên không trả lời. Dù sao cái mình không biết thì không nên tỏ vẻ ra nguy hiểm làm gì. Người hướng dẫn viên lúc này cũng cười nhìn mọi người trên xe đưa ra câu trả lời theo ý kiến của mình, không khí cũng được đẩy lên không còn im lặng như lúc vừa rời khỏi bưu điện nữa.

- Các em đều sai rồi ngày 8.5.1886: tại Bang Atlanta – Hoa Kỳ, một dược sỹ tên là John S. Pemberton đã chế ra một loại sy-rô có hương thơm đặc biệt và có màu caramen, chứa trong một bình nhỏ bằng đồng. Ông đem chiếc bình này đến hiệu thuốc của Jabco, hiệu thuốc lớn nhất ở Atlanta thời bấy giờ và cho ra mắt công chúng với giá 5 xu một cốc. Ngay sau đó người trợ lý của John là Ông Frank M. Robinson đã đặt tên cho loại sy-rô này là Coca-Cola. Đây là nơi mà coca bắt đầu những sản phẩm của mình với lượn doanh thu 9 chai coca một ngày trong một năm ròng rã. Một thương hiệu lớn đều bắt đầu từ những bước đi nhỏ nhất. hơn 120 năm qua thương hiệu này đã lan ra toan bộ thế giới, và có doanh số bán chạy nhất trong lịch sử.


Thiếu Kiệt cũng nhàm chán nhìn ra bên ngoài xe ngắm nhìn những nhà dân hai bên đường và người lưu thông qua ô cửa kính. Đối với hắn, đi tham qua những nơi như thế này, chỉ để lấy thêm kinh nghiệm và cách mô tả những gì xung quanh. Không phải là niềm háo hức như những học sinh, xem như đây là một cuộc vui chơi đúng nghĩa.

Nhã Oanh và Ngọc Nhi cùng mọi người trả lời những câu hỏi được người hướng dẫn viên đưa ra, chốc chốc lại quay xuống hỏi ý kiến của Thiếu Kiệt hắn. Dù sao công ty này vẫn là năm trong phạm vi thành phố tuy có phải qua nhiều tuyền đường nhưng nó cũng không mất khá nhiều thời gian, vì hiện tại không phải là giờ cao điểm nên cũng không có vấn đề kẹt xe diễn ra.


Tầm hơn ba mươi phút từ bưu điện trung tâm thành phố đến địa điểm công ty của coca cola bên ngoài được sơn một màu trắng với những họa tiết của logo chính thức màu đỏ, nó đại diện cho một màu truyền thống mà công ty này đã phát triển qua rất nhiều năm.

Vẫn như các công ty mà Thiếu Kiệt từng đã thấy, tại đây vẫn có một nơi trưng bày sản phẩm, một nơi gọi là canteen dành cho nhân viên không khác là mấy so với nhưng công ty bên ngoài.

So với mọi người bên nhóm Thiếu Kiệt được người hướng dẫn viên và một nhân viên của công ty đưa đi tất cả mọi nơi từ khâu sản xuất đến đóng chai cho đến nhưng khâu vận chuyển. Mọi thứ vẫn rất ít thấy được công nhân lao động, nó được tự động hóa và giảm thiểu nhân công một cách thấp nhất. Đưa tay cầm lấy lon nước ngọt đang ở trên Băng chuyền Thiếu Kiệt khui ra uống một hớp. Mọi người thấy hành động của hắn như thế cũng ngạc nhiên.

Không phải vì khát nhưng Thiếu Kiệt muốn cảm nhận cái cảm giác của những lon nước ngọt còn đang trong cơ sở sản xuất. Một người theo dõi dây chuyền thấy thế cũng đến ngay cạnh Thiếu Kiệt nói.

- Em không nên làm như thế? bên ngoài vẫn có khu trưng bày em nên mua nước ở đó.

Hắn cũng khá ngạc nhiên vì theo hắn biết được qua lời kể là sẽ được dùng thử nước tại công ty. Điếu đó lúc này có vẽ không đúng cho lắm, nên hắn định nói gì đó nhưng lại thôi.

Phùng Kiếm Nhất vẫn đợi có cơ hội để làm Thiếu Kiệt lại không bỏ qua trong phút chốc. Cố tình nói lớn cho mọi người nghe thấy.

- Có cần phải mất mặt như vậy không đi tham quan mà còn lấy cắp đồ uống à! Không thấy mất mặt thì cũng phải giữ thể diện cho mọi người chút chứ.

Mọi người nhìn hắn như Thiếu Kiệt làm mất mặt mọi người có mặt tại nơi đây nên cũng ra vẻ bực mình. Thiếu Kiệt lúc này cũng cười, mấy cái trò ganh đua như thế này hắn cũng không chấp nhưng nếu đã đụng chạm vào hắn. Thiếu Kiệt cũng không phải là quả hồng mềm.

Thiếu Kiệt lúc này mới nhìn người nhân viên vừa nhắc nhở mình nói.

- Xin lỗi không phải em nhiều chuyện nhưng có lẽ em có một chút ít ý kiến với bộ phậm maketting của công ty đôi chút.

Người nhân viên lúc này cũng giật mình nhìn Thiếu Kiệt khó hiểu. Người đang dẫn đoàn cũng chú ý đôi chút cũng tiếng lại gần nhìn hắn cười nói.

- Thôi không có chuyện gì chuyện nhỏ ấy mà không sao đâu.

- Không phải là như thế nhưng vấn đề maketting của công ty có vấn đề không hiệu quả mấy. Nếu như không lầm thì anh cũng nằm trong bộ phận maketting đi nếu công ty đã cho tham quan nhằm mục đích quảng bá thì tốt nhất nên để người tham quan có thể lấy được sản phẩm tư khâu đang sản xuất để đánh giá chứ nếu mà chỉ xem không thôi thì vẫn không hiệu quả bằng người ta dùng thử đâu, đó là ý kiến của em còn có dám ý kiến lại với những người cấp trên trong phòng maketing hay không là vấn đề của anh, chứ một lon coca không đáng phải để người tham quan phải bỏ ra để mùa hàng ở cửa hàng trưng bày sản phẩm. Nhiều khi cũng chẳng có ai thiết nghĩ mua đến đâu. Còn đây là tiền lon nước.

Thiếu Kiệt phản ứng như thế cũng nằm ngoài dự liệu của người hướng dẫn, Nhưng đúng là những chuyến tham quan như thế này cũng là một các quảng bá thương hiệu, người hướng dẫn cũng thấy ý kiến của Thiếu Kiệt cũng không đến nỗi nào dù sao nếu giá thành sản phẩm cũng không cao, người tham quan cũng có cái nhìn thiện cảm hơn vơi những gì mà đã được dùng thử.

Đây là tâm lý chung của mọi người, đơn giản không phải nói chỉ có mỗi công ty này mà những công ty khác đều vậy, những khi có một sản phẩm mới sắp đưa ra mắt thì phải sử dụng những phương tiện truyền thông quản bá thông qua các công ty sự kiện tiến hành ở những chô đông người, điển hình là siêu thị hoặc với những thực phẩm như nước giải khát thì vẫn áp dụng hình thức phát miễn phí lấy ý kiến của những người trong độ tuổi được cho sử dụng thử sản phẩm.

Lúc này người hướng dẫn của công ty, thấy Thiếu Kiệt đưa tiền mình cũng ngại không cầm. Đưa lại cho hắn cười nói.


- Có gì đâu mà phải làm thế, ý kiến của em anh sẽ đề xuất với ban lãnh đạo, anh thấy cách này cũng hay. Bọn anh vẫn thường là đi quản bá sản phẩm ở những nơi công công thì cũng như thế này thôi. Nên chắc ý kiến này sẽ được chấp nhận.

Bây giờ phía sau lưng Thiếu Kiệt lại vang lên tiếng nói,

- Không phải xin ý kiến điều này được chấp nhận ngay bây giờ, những ai đang tham quan có thể lấy cho mình mỗi người từ một đến hai sản phẩm dùng thử tại nhà máy.

Thấy người nói là ai người hướng dẫn cũng chào nhẹ một cái nói.

- Chào sếp.

- Cháu ý kiến về quảng cáo của cháu rất hay trước đây cũng có thời gian được áp dụng nhưng do một số điều kiện nên không áp dụng nữa với một phần là do một số người vô ý không bỏ những vỏ lon đã sử dụng vào thùng rác được trang bị.

Thiếu Kiệt chỉ cười cười, hắn không biết người này là ai nhưng đã có thể ra lệnh thì chắc cũng không phải nhân viên.

- Vẫn có thể làm hình thức nhắc nhở, với trang bị thêm nhiều thùng rác ở những nơi khách tham quan đi ngang qua vì nếu như thế thì họ sẽ tự có ý thức hơn, không ai thấy thùng rác ở chổ đông người mà không bỏ vào cả, đó là cách khắc phục hiệu quả tốt nhất còn nếu không được thì có thể cho nhân viên nhắc nhở như vừa rồi.

Người đàn ông ra lệnh vừa rồi cũng trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói.

- Thôi các cháu đi tham quan công ty tiếp đi, mọi người có thể dùng thử sản phẩm trên dây chuyền sản xuất nhưng nên nhớ phải bỏ rác đúng nơi quy định.
Mọi người trong nhóm tham quan lúc này cũng mỗi người cầm lấy một lon nước lên nhìn Thiếu Kiệt. ai cũng hiểu nếu hắn không nói thì mọi người cũng sẽ không có được nhưng lon nước miễn phí như thế này. Thái độ thay đổi nhanh chóng hơn lật sách.

Chỉ có Phùng Kiếm Nhất là khó chịu, hắn cố tình dẫn đến sự chú ý của mọi người giờ lại thành giúp Thiếu Kiệt trở thành người giúp mọi người. Bản thân hắn cảm thấy mình không có gì là sai nhưng hết lần này đến lần khác lại chịu thiệt thòi bơi Thiếu Kiệt nên cũng bức rứt.

Nhã Oanh cùng Ngọc Nhi thấy hắn làm khó dễ Thiếu Kiệt cũng có chút át cảm, Nhã Oanh ra vẻ tốt bụng cầm thêm một lon nước ngọt len lén lắc đều lên xong mới đưa cho Phùng Kiếm Nhất nói.

- Thôi mọi người đều uống anh gì đó khối trên cũng uống thử xem đồ uống ở nhà máy có khác gì anh mua bên ngoài không.

Thấy Nhã Oanh có ý định tốt với một phần lại là nữ nên hắn không chút nào đề phòng cầm lấy lon nước. Cười với Nhã Oanh nói.

- ừ em nói thế để anh thử xem.

Vừa nói xong lon nước được khui ra thì mọi người đều tránh xa Phùng Kiếm Nhất vì bất ngờ nên hắn cũng không kịp tránh nên hứng trọn những tia nước từ trong lon văng lên hết người.

Người hướng dẫn viên thấy thế vội lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho Phùng Kiếm Nhất lúc này Nhã Oanh đứng từ xa nhìn hắn cười một nụ cười nham hiểm. Biết mình bị chơi khăm bởi Nhã Oanh nên cả chuyên tham quan Phùng Kiếm Nhất không nói một lời nào nữa.