Chương 119: Lo Lắng
Kết Thúc đối thoại với Chu Tường qua những tin nhắn trong ứng dụng chat trực tuyến Thiếu Kiệt ngồi im lặng suy nghĩ điều gì đó. Trong kinh doanh bảo mật thương nghiệp là điều tối trọng yếu nhưng đôi khi lòng người vẫn không thể dò xét hết được, có thể bây giờ với hắn Trương Hạo, Chu Tường, Nhã Kỳ,và Phan Nguyệt đều là những người chịu trách nhiệm cho những đầu não kinh doanh của hắn, tuy hiện tại chưa có chuyện gì xảy ra nhưng cuộc sống luôn thay đổi không phải lúc nào họ cũng cứ mãi toàn vẹn với những gì hắn muốn.
Đơn giản họ làm cho Thiếu Kiệt vẫn dựa trên lợi ích và kiến thức cần bổ sung nhưng chưa biết chừng đến một lúc họ lại có những dự định riêng của mình, Lúc đó cơ cấu vẫn phải thay đổi. Không ai nói trước điều gì sẽ xảy ra đó là tương lai còn hiện tại họ vẫn chỉ là người dưng đúng nghĩa, ràng buộc nhau bởi lợi ích.
Hoàng Lâm Nhu về đến nhà từ khá lâu, làm những đồ ăn tối cũng được một lúc, thấy Thiếu Kiệt trầm tư suy nghĩ như có điều gì đó khó nói mời tiến đến vỗ vai hắn nói.
- Làm gì mà trầm tư như thế? có chuyện gì à nói mẹ nghe xem nào?
Thiếu Kiệt lúc này mới nhận ra mẹ hắn về từ lúc nào. Có lẽ hắn quá chú tâm vào đọc và trả lời những tin nhắn của Chu Tường nên đã quên đi những gì diễn ra xung quanh.
- Ủa mẹ về từ lúc nào vậy? con không biết luôn đấy.
- Mẹ về từ nãy giờ rồi. Có chuyện gì mà suy tư thất thần dữ vậy việc kinh doanh có vấn đề à? Nói mẹ nghe xem, có thể mẹ không có cái nhìn kinh doanh như con nhưng để cho góp ý thì mẹ vẫn có thể đấy.
Nghe mẹ mình nói như thế Thiếu Kiệt biết người trong cuộc lúc nào cũng không tìm ra giải pháp, còn người bên ngoài thì nhìn sự việc với một góc độ khác, nên họ dễ dàng nhận ra được đâu là phương pháp hợp lý nhất cho mình.
- Chuyện là con khó quyết định, việc kinh doanh bây giờ con chia làm cho bốn người mà giờ đôi khi có những việc xảy ra con không thể trực tiếp quản lý hết được, mà con người thì luôn thay đổi. Giờ con đang phân vân nếu ôm hết vào người hay là vẫn dựa trên tin tưởng mọi người tiếp tục tin tưởng giao hết toàn quyền cho mọi người.
Hoàng Lâm Nhu nghe được suy nghĩ của Thiếu Kiệt nói ra, cũng im lặng một chút, mới nhìn hắn mà trả lời.
- Con cứ thử nghĩ ngược lại một chút lúc con mới khởi đầu tại sao họ lại đồng ý vẫn liều mình theo con bắt đầu sự nghiệp, con nên nhớ lúc đó con không có gì đâu đấy nhé, tiền lương cũng chỉ bằng vài chỗ khác, sao họ không chọn nơi khác làm mà lại chọn làm việc với con.
Thiếu Kiệt bây giờ mới chợt nhớ đến ngày đầu tiên hắn cùng với Chu Tương với Nhã Kỳ bắt đầu phỏng vấn. Nếu họ khi biết mình là chủ một người không bằng tuổi họ, không có kinh nghiệm cuộc sống nhiều như hai người vậy vì sao hai người họ vẫn theo mình, đâu phải chỉ riêng nơi này là công việc duy nhất, đối với hai người có thể làm ở bất cứ đâu họ có bằng cấp có chuyên môn được đào tạo. Vậy tại sao họ lại chấp nhận lăn lộn với công ty nhỏ bé mới thành lập chưa tới một tháng. Những câu hỏi bắt đầu hiện ra trong đầu Thiếu Kiệt. Bây giờ Hoàng Lâm Nhu mới nói thêm.
- Con nên nhớ trải qua hoạn nạn mới có được thành công, những người đi cùng con khi con gặp khó khăn mới là người gắn bó với chính con, bởi họ tin tưởng với những gì mình đã chọn, cũng như câu đã dùng người thì đừng nghi ngờ nếu nghi ngờ đừng dùng người. Có thể bây giờ con giao mọi thứ cho những người đó, con chỉ đứng phía sau hoạt động, nhưng họ biết con vẫn là lựa chọn con đường phát triển cho chính mình lẫn sự nghiệp của họ. mọi người gắn liền với những suy tính và chiến lượt con đưa ra dù con đúng hay sai họ vẫn đi theo nên mới được như hiện tại. Có thể nói con là thuyền trưởng thì họ là những người thủy thủ đem chiếc thuyền của con đưa ra ngoài biển lớn, giữa thuyền trưởng và thủy thủ đoàn phải có một sự phối hợp ăn ý mới đem chiếc thuyền ấy đi xa được. Mẹ chỉ có thể góp ý như thế việc lựa chọn và quyết định vẫn thuộc về con.
Những gì Hoàng Lâm Nhu nói bây giờ như đánh thức Thiếu Kiệt, hắn đang quá lo lắng khi mà có một người lại làm bất lợi cho công ty thì không có nghĩa là mọi người đều làm, Chu Tường và Nhã Kỳ còn có Trương Phàm, tại sao mới đầu lại liều theo hắn, nếu hắn thất bại họ có được như ngày hôm nay, Giờ phút này hắn thật sự suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Ngay từ lúc đầu hắn thay đổi cũng đã làm vận mệnh hắn kéo theo nhiều người, giờ đây hắn hiểu thêm một đạo lý không phải bất cứ người nào cũng bỏ ra cái giá lớn đều liều mạng, một khi bạn không có được niềm tin từ người mà bạn muốn hợp tác thì không bao giờ thành công.
- Mẹ nói con đôi khi cứ lo nghĩ thái quá, không phải lúc nào mọi thứ đều giống như suy nghĩ của con đâu cứ thoải mái vung tay mà làm, có thất bại thì mới có thành công, không ai không trải qua một lần thất bại trong đời, nhưng cái quan trọng là con phải biết nhìn nhận thất bại đó ở điểm nào mà sửa chữa khắc phục nó từ đó rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình.
- Mẹ nói cũng đúng. Nhưng có nhiều chuyện hiện tại con sắp xếp có chút khó khăn nên con sẽ từ từ chỉnh đốn lại. Dẫu sao mẹ cũng nói đúng mọi người lúc đầu đi theo con thì đã là người một nhà. Con đã giao hết cho họ những gì cần thiết thì lúc này cũng không nên đắn đo suy nghĩ nhiều. Lúc đầu nếu không tin tưởng thì đừng giao việc giờ tự nhiên lại thấy bất an vì chuyện không đâu.
Hoàng Lâm Nhu thấy hắn hiểu ra vấn đề cũng lắc đầu cười nói.
- Sao chuyện gì mà lại phải dẫn đến lòng tin bị đánh đổ như thế nói mẹ nghe nào, xem việc đó nghiêm trọng ra sao mà từ một người tin tưởng mọi người lại lung lay ý chí như thế.
Bây giờ hắn mới kể cho Hoàng Lâm Nhu nghe những gì xảy ra, dù sao mẹ hắn cũng biết hắn công ty hắn như thế nào nên giờ có nói ra thì bà cũng không ngạc nhiên lắm.
- Chuyện là công ty bên bộ phận của Chu Tương dạo gần đây có người lấy cắp, một số dữ liệu bán tin tức ra ngoài, Hiện tại cũng có được manh mối, nhưng việc phát hiện ra người đó cũng làm cho con lo lắng đến những tình trạng xấu nhất. Mẹ cũng biết rồi đó trong kinh doanh thì bí mật thương nghiệp là điều tối trọng yếu mà bị đánh cắp bán ra ngoài thì con phải có nghi ngờ,Dù sao lòng người thì không thể nào lường trước được.
Nghe được Thiếu Kiệt kể rõ tại sao hắn lại lo lắng. bây giờ Hoàng lâm Nhu cũng trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói với Thiếu Kiệt.
- Có thể mẹ không biết được bí mật kinh doanh đó có tầm quan trọng như thế nào, nhưng mẹ sẽ phân tích ở một góc độ khác cho con thấy. Nếu người đánh cắp bí mật kinh doanh theo con nó thì đúng là nghiêm trọng thật nhưng nếu họ bị ép buộc hoặc là có điều gì đó khó nói thì lại là chuyện khác. Con thử nghĩ xem đâu ai lại muốn đánh đổ chén cơm của mình, mẹ sẽ không nói đến nếu người đó thật sự là một con người suy nghĩ thiển cận chỉ nhìn cái lợi ở trước mắt.
- Điều này thì con biết nhưng cô ta con cũng chưa gặp mặt trực tiếp nói chuyện nên cũng không biết mục đích chính là gì. Lát con phải qua bên Chu Tường gặp mặt cô ta xem coi đây là vì việc gì cô ta lại làm như thế.
Hoàng Lâm Nhu lúc này cũng gật đầu thấy Thiếu Kiệt xử sự như thế không làm ồn ào lên thì cũng nói.
- Nếu đó là một cô gái chắc chắn mẹ tin cô ta có điều gì đó khó nói, bởi phụ nữ thường rất có cái nhìn sâu sắc, bởi họ không dễ từ bỏ một công việc và cho dù có chán nản như thế nào về công việc người phụ nữ vẫn im lặng bảo toàn công việc của mình, chỉ trừ khi nào họ bị dồn ép đến mức độ nào đó mới phải nghĩ đến những chuyện tiêu cực thôi, Con nên hỏi người ta rồi suy xét cẩn thận nếu không mất gì quan trọng lắm thì vẫn có thể cho cô ta một cơ hội cũng được tha được thì tha.
Sau một lúc Thiếu Kiệt suy nghĩ những lời Hoàng Lâm Nhu nói. Đúng là với hắn những phần code hay tập tin bị sao chép không đến nỗi quan trọng lắm, vì hắn cũng là người đi sao chép lại ý tưởng và viết lại những đoạn code của người khác.
Nếu bây giờ có người lấy cắp đi cũng không phải là vấn đề quan trọng lắm hắn đã có đủ những thứ hắn muốn và đang triển khai kế hoạch khác thì cho dù có mất code hay tập tin thì cũng không ảnh hưởng mấy đến hắn. Người đi trước luôn là người kiếm lợi nhiều nhất, giờ đây có người khác cạnh tranh, vẫn là lẽ đương nhiên.
- Vâng con sẽ xem xét thật chu đáo rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng. Mà Thôi cũng không còn sớm con qua bên Chu Tường giải quyết mọi chuyện xong sẽ về nhà ăn cơm.
- ừ đi sớm về sớm. nên nhớ quyết định của con ảnh hưởng như thế nào, và sự tin tưởng với người đi cùng mình là quan trọng nhất.
Thiếu Kiệt! rời khỏi ghế bước ra khỏi nhà lấy chiếc xe đạp của mình bắt đầu chạy qua đến công ty. Chỉ để Hoàng Lâm Nhu đứng đó nhìn theo hắn lắc đầu mỉm cười nói thầm chỉ một mình bà biết.
- Con còn nhiều thứ phải học lắm cứ từ từ vậy.