Chương 1: Khởi động

Siêu Cấp Ma Thuật

Chương 1: Khởi động

Đâu đó hiện ra hình ảnh một đứa trẻ, một cậu bé khoảng sáu tuổi đang đầm đìa nước mắt đứng trong một vụ hỏa hoạn, nó thậm chí còn hơn cả một vụ hỏa hoạn. Xác người la liệt khắp nơi, xung quanh là những dòng máu thấm đỏ nền đất. Những ngôi nhà trong toàn khu mà cậu bé đứng đang tan nát, đổ sập bởi ngọn lửa cháy dữ dội.


-Cha ơi! Mẹ ơi! Kusarin ơi! Mọi người đâu hết rồi?


(hét to lên)-Mọi người đâu hết rồi…!


Cậu bé quỳ xuống ôm mặt khóc nức nở, bàn tay dính máu của cậu đưa lên mặt, tiếng gọi của cậu chỉ như hòa lẫn với tạp âm của lửa cháy.


-Onii-sama


"Ai gọi mình vậy?"


-Onii-sama ơi?


Cậu bé với khuôn mặt ướt nhòe nước mắt, đã nhem cả máu, đứng dậy chạy theo tiếng gọi.


-Kusarin! Em đâu rồi?…là em phải không…em ở đâu vậy?!


Và từ trong đám khói ngùn ngụt đó hiện ra một cô bé cũng tầm sáu tuổi, mái tóc đen mượt mà để thả chưa tới vai, hai phần tóc nhỏ được kẹp bởi hai chiếc kẹp hình chữ K thả về phía trước. Cô tiến về phía cậu bé với vẻ mặt khó chịu, phồng má lên rất dễ thương, trông không có vẻ gì như đang sợ hãi trước cảnh tượng xung quanh này


-Mồ…em gọi anh như vậy mà anh không chịu dậy luôn hả!


Cậu bé giật mình trước câu nói khó hiểu và lau nước mắt


-Hả…em nói cái gì vậy?...Cha và mẹ đã…


Cô bé lao đến ôm lấy cậu bé khi cậu đang chuẩn bị muốn gục xuống, cô ôm chặt đầu cậu bé vào ngực mình. Trong khi đó cậu bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra


-Kusarin, em làm gì vậy, anh khó thở quá


Cô bé bèn hét lên


-Em đã nói là Onii-sama tỉnh dậy đi mà!...


2
Một cảnh tượng khác hiện ra, trong một căn phòng, trên chiếc giường ngủ, Kyoseki Kakeru bừng tỉnh, cậu cố gắng đẩy thứ gì đó trước mặt đang làm cậu khó thở ra. Như một điều tự nhiên trên cơ thể con người khi vừa mới ngủ dậy, mắt vẫn chưa nhìn rõ, nhưng Kakeru vẫn cảm giác được mình đang cầm lấy thứ gì đó rất mềm, sau vài giây chớp mắt và nhìn lại, ở hai bàn tay cậu đang nắm là hai vùng thánh địa trên ngực một cô gái. Kakeru bỏ tay ra một cách bình tĩnh và nhìn lên phía trên, đó là một cô gái tóc đen dài thướt tha với hai cái kẹp tóc hình chữ K đang ngồi trên bụng cậu, cúi xuống nhìn cậu, tóc cô xõa và khẽ rơi xuống giường. Phải, cô gái xinh đẹp này là Kyoseki Kusarin--em gái Kakeru, với ánh mắt dịu dàng, giọng nhẹ nhàng khẽ nói


-Onii-sama dâm quá nha! Sao hôm nay em gọi mãi mà anh chả chịu dậy gì cả, nếu có lần sau thì em sẽ chẳng gọi anh đâu…fufu…sắp trễ rồi đó


Kakeru vẻ mặt chán chường nhìn đi chỗ khác bỗng giật mình bật dậy khi nghe tới từ ‘trễ’. Một điều hiển nhiên là cô em gái đang ngồi trên người cậu sẽ ngã ngửa về phía sau, nhưng vì chiếc giường cũng khá to nên cô chỉ như ngả lưng xuống tấm mền. Kakeru bước xuống giường và với lấy chiếc đồng hồ ngay bàn học cạnh đó. Chiếc đồng hồ kiểu tấm gương tròn chỉ 6 giờ 45 phút, cậu quay sang nhìn cô em gái vẫn đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng với rất nhiều hình cây cỏ trang trí, đang nằm ườn ra.


-Hôm nay em dậy từ lúc mấy giờ thế?


Vừa nói, khuôn mặt Kakeru bình thường như chưa có gì xảy ra vừa nhìn Kusarin. Cô bật người mình dậy, ngồi theo kiểu Seiza, hai tay đặt lên đùi, vẻ mặt phụng phịu, cái tư thế trông bình thường vậy mà sao lại trở lên dễ thương, lại vừa gợi cảm khiến bất kì ai cũng có thể xao xuyến trong hoàn cảnh này dù có là con gái đi chăng nữa.


-Em đã phải dậy từ lúc 5 giờ để phá mớ kết giới của anh đấy


Kakeru chống tay trái vào hông, đưa tay phải lên sờ chán rồi lắc đầu tỏ ý không hài lòng về việc này.


-Vậy là em phá 5 cái kết giới của anh trong chưa đầy hai tiếng sao? Một kỉ lục mới đấy


Kusarin chống hai tay lên cằm trong khi hai chân cô đã thả lỏng cứ đung đưa sát thành giường với vẻ mặt vui đắc ý


-Onii-sama nghĩ em là ai chứ! Là em gái của anh cơ mà! Chính xác là 1 tiếng 40 phút và lần gần đây nhất…à ưm…4 cái kết giới trong 1 tiếng 32 phút


-Nhưng mà đáng ra hôm nay anh phải dậy sớm chứ, dù gì cũng là ngày đầu nhập học mà


Nói rồi Kusarin bước xuống giường chỉnh lại bộ đồ ngủ xộc xệch, chống hai tay vào hông cười


-Anh thay quần áo nhanh lên còn xuống nấu bữa sáng cho em nữa chứ


-Rồi…rồi…anh biết rồi


Kakeru bước vào phòng tắm ngay trong phòng cậu, cậu sửa soạn rồi mặc bộ quần áo của ngôi trường cậu mới thi vào, chiếc quần vải kaki màu trắng với một vài viền trang trí những hình học phức tạp màu đỏ dưới gấu quần. Chiếc áo vét dài trắng ngà cũng thêm những hình học ở hai vai và ở trước ngực, kèm theo huy hiệu trường hình chiếc kiên đặt lên trên là hình chiếc đũa phép và thanh kiếm gác chéo nhau.


Kakeru bước xuống nhà sau đó. Dưới chân cầu thang, cậu sé một tờ lịch, vo lại vứt vào thùng rác bên dưới. Hôm nay là ngày 05/04-ngày khai trường vào năm nhất trung học phổ thông của hai anh em nhà Kyoseki. Kakeru bước vào trong bếp, nhanh chóng đeo tạp dề và bắt đầu làm những món ăn đơn giản cho buổi sáng. Em gái cậu-Kusarin đang ngồi ở bàn ăn, chân đung đưa khi đang ngồi trên ghế và đọc một quyển sách, cô cũng đã mặc một bộ đồng phục, chỉ khác là chiếc quần trắng kaki được thay thế bởi chiếc váy trắng ngà dài qua đầu gối, cũng xuất hiện vài viền đỏ hình học ở mép váy. Kusarin dừng đọc lại và chống tay quay sang nhìn người anh trai của mình đang khẽ hất chiếc chảo trong bếp.


Kyoseki Kakeru (青石駆) một trong hai thành viên cuối cùng của tộc Kyoshi cùng em gái cậu Kyoseki Kusarin (青石草林). Kakeru là một lãng tử đẹp trai, đây là sự thật, với mái tóc vàng đậm nhuộm bồng bềnh, đôi mắt xanh nước biển trông rất sâu và tinh tường, dáng người cân đối, cậu sẵn sàng làm bất kì cô gái nào sa vào lưới tình ngay lần đầu gặp mặt, đến cả em gái cậu lúc này đây còn đang mơ mộng khi ngắm nhìn cậu thế này.


*Tôi là Kyoseki Kakeru. Bố mẹ tôi mất từ khi hai anh em chúng tôi còn nhỏ, mà cái thảm kịch đó tôi không còn nhớ rõ nữa, cũng không muốn nhớ lại chút nào. Được sống yên bình như hôm nay chúng tôi cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của công chúa Elizabeth. Khác với sự tầm thường của tôi, em gái tôi, Kyoseki Kusarin được trời phú ban cho sắc đẹp, tính cách lại dễ thương nhưng thiệt cái là rất hậu đậu trong một số việc, tiêu biểu là trong việc bếp núc, và con bé cũng chưa bao giờ chịu học nấu ăn đàng hoàng, vậy nên người học nấu ăn từ bé như tôi bữa nào cũng là người nấu thế này, mà cũng chả sao, dù sao tôi cũng thích công việc nấu ăn này. Có một điểm trong tính cách của em gái tôi làm tôi thấy không thoải mái, đó là nó yêu tôi, nếu các bạn nghĩ cô em gái này chỉ yêu tôi như một người anh trai thì nhầm rồi, xin nhắc lại là con bé yêu tôi theo kiểu tình yêu nam nữ. Chuyện anh em trong gia đình yêu nhau không phải là không có nhưng đó là chuyện tuyệt đối không thể, người ta gọi đó là loạn luân. Ấy vậy mà cái dòng tộc Kyoseki của chúng tôi lại có một phong tục khác lạ thế này


[…Anh em trong gia đình có thể lấy nhau vì không có Gen lặn…]

Trời ơi! Cái tộc này loạn luân mất rồi, tuy là còn vài yêu cầu nữa để anh em có thể lấy nhau nhưng các phong tục đó không thể chấp nhận được, chả lẽ cứ không có Gen lặn là lấy nhau được sao? Giờ cũng chỉ còn hai chúng tôi là thành viên cuối cùng của gia tộc này, những phong tục kì lạ cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng em gái tôi lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng ‘ăn tươi nuốt sống’ tôi. Đêm nào đi ngủ tôi cũng phải tạo kết giới như giăng màn chống muỗi để ngăn không cho đứa em gái trời ban này vào phòng mình. Hôm thì không thấy con bé có động tĩnh gì, hôm thì mở mắt ra đã thấy con bé ngay trước mặt. Tôi không hiểu nổi tình cảm đó, tôi chỉ yêu quý con bé theo đúng nghĩa em gái, dù sao con bé cũng chẳng dám tiến xa hơn với tôi vì nó cũng rất nghe lời tôi.*


Sau một lúc Kakeru đã làm xong bữa sáng và bưng ra bàn ăn, đó là hai đĩa bánh mì rán kẹp trứng ốp và một ít rau cải xào. Cậu quay lại lấy thêm trai nước sốt và ngồi vài chiếc ghế đối diện Kusa. "Mời dùng bữa~"…hai anh em đồng thanh nói câu nói đó trước bữa ăn. Kakeru xịt chút nước sốt lên chiếc bánh, dùng con dao cắt bánh rồi cầm dĩa đưa lên miệng. Chả ai lại tự đi khen món ăn của mình nấu cả nhưng cậu cảm thấy đúng là nó ngon thật dù chỉ là bữa sáng đơn giản. Kusarin cũng vừa cười tủm tỉm vừa ăn. Chả mấy mà chiếc đĩa của hai anh em đã sạch trơn. Kakeru dọn dẹp mọi thứ ra bồn rửa bát, cậu cất những chiếc dĩa và dao vào giỏ còn những chiếc đĩa thì cho lên giá.


Hai anh em cậu bước ra gần cửa nhà. Kakeru đi một chiếc giày trắng ngà cũng có viền đỏ còn Kusarin thì đi chiếc giày đế thấp trắng không viền, hai chiếc giày theo kiểu nam nữ riêng nhưng nhìn thôi cũng đoán được chúng cũng là đồ đi kèm với bộ đồng phục hai người đang mặc. Kakeru lấy một chiếc kính tròn từ trong túi áo, nó trông có vẻ như kính cận, cậu đeo nó lên và hai người bước ra khỏi cửa nhà. Ngay khi bước ra thì người đứng cạnh Kusarin là một người khác hoàn toàn, đó trông không hề giống một Kakeru đẹp trai, lãng tử lúc nãy một tí nào, Kusarin khóa cửa rồi hai người bước ra ngoài đường.


*Chắc hẳn không ai nhận ra tôi rồi. Tôi là Kakeru đây, vâng chính là thằng con trai tóc đen, mắt đen, mặt ngố, đeo kính trông như thằng mọt sách đang đi cạnh một tiên nữ đây. Tôi có thể giải thích như sau. Vừa nãy ở trong nhà là nhân cách khi ở nhà của tôi, tôi gọi nó là nhân cách số 2 (Mode2). Nhân cách đó tôi chỉ dùng khi ở nhà, tôi không tự khen mình đâu nhưng mà tôi ít khi mang một cơ thể hoàn hảo đó ra ngoài đường vì nó rất là phiền phức, và còn một vài lí do về sức mạnh nữa. Còn bây giờ là nhân cách số 1 (Mode1) của tôi, tôi rất hay dùng cơ thể với nhân cách này, vì nó trông rất là bình thường, sức mạnh nó sở hữu cũng ở mức ‘bình thường’. Tôi không biết giải thích sao về chuyện kì lạ này, nhưng cơ thể tôi là vậy đấy, thay đổi như biến hình, và tính cách cũng vậy. Bây giờ tôi và em gái đang trên đường nhập học một trong mười hai trường phép thuật danh giá trên đất nước này-học viện Hikari.

Tôi nói đến sức mạnh và phép thuật nghe có vẻ lạ phải không? Tôi cũng thấy lạ thật, lạ lẫm với cái thế giới hỗn tạp này--một thế giới phép thuật không hoàn toàn là phép thuật, khoa học không hoàn toàn là khoa học, game không hoàn toàn là game, tôi chỉ biết nó được gọi là Trái Đất. Theo những gì tôi biết thì tôi chỉ có thể hiểu như sau.

Đầu tiên là phép thuật: mỗi người ở thế giới này sinh ra đều mang trong mình sức mạnh phép thuật, đó là không tính trường hợp 'chặn phép' (chặn nguồn phép thuật) từ trong bụng mẹ thì sinh ra sẽ là người bình thường. Tiếp theo là Khoa học. Tại sao lại cần đến khoa học khi mà đã có phép thuật cơ chứ? Vẫn có súng đạn, máy bay, tàu chiến, đồ dùng dùng công nghệ, vân vân và vân vân...những thứ đó sản xuất ra làm gì nhỉ? Khi mà phép thuật cũng có thể bay, cũng có thể dùng để chiến đấu. Cuối cùng là Game, thứ làm tôi khó hiểu nhất ở thế giới này là tại sao nó lại giống Game vậy, hẳn là các bạn ai cũng đã từng chơi qua mấy thể loại game RPG (Role-Playing Game) hay MMO (Massively Multiplayer Online). Hãy nhìn anh chàng đang đứng chờ xe buýt kìa, anh ta đang mở bảng điều khuyển như trong game ra chỉ với một cái hất tay trong không khí, cái bảng đó thần kì thật, chúng ta có thể quăng đồ đạc vào trong đó rồi lấy ra cho bớt nặng tay, hay là mặc nhanh các bộ quần áo, xem chỉ số, cấp độ, chuyển tiền, giờ thì tại sao lại có chỉ số, cấp độ và tiền ở đây! Đơn giản thôi, vì thế giới ngoài kia chỉ toàn những con quái vật mà khi bạn giết chúng, bạn sẽ lên cấp, sẽ rơi ra đồ, tiền để bạn tiêu--đó là điểm khiến thế giới này không khác gì game, mặc dù hiện tại khoa học đang hòa làm một với nó.

Thế giới tôi đang sống này không lịch sử rõ ràng, không hẳn là không có nhưng chả ai tìm ra cách nó hình thành và một số quy luật phi lí của nó cả, chỉ toàn những giả thiết chưa được chứng minh.*


Hai anh em lần lượt đi qua các con đường và lối rẽ trên phố, trời trong xanh nhưng nắng không gắt mà chỉ cho cảm giác dịu, cùng những cánh hoa anh đào được thổi nhẹ nhàng trong gió từ một vài cây anh đào bên đường


-Hoa anh đào đẹp thật Onii-sama nhỉ


-Ưm


Sau một hồi lâu đi bộ suy nghĩ và không nói chuyện với nhau thêm một câu nào, Kakeru và Kusarin đang đứng ở một nơi có rất đông người, họ đang mặc bộ đồng phục giống hai người, ngước lên nhìn tấm bảng được làm rất kì công trên chiếc cổng. [Học viện phép thuật Hikari]--Đây là học viện phép thuật nơi hai người cùng các học sinh khác nhập học. Kakeru nở một nụ cười mang chút gì đó ẩn ý trong khi Kusarin cười rất nhẹ nhàng, hai người chậm rãi bước qua cổng với hai cánh cửa màu bạc trạm trổ tinh vi đã mở gập về phía bên trong.


3
Con đường từ cổng học viện Hikari tới khu nhà học trải dài với những cây anh đào bên đường đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió làm những cánh hoa kéo nhau rơi xuống, một cảnh tượng thân quen mà tuyệt đẹp. Phải, giờ đang là mùa xuân, mùa khai trường của học sinh trên đất nước này cũng như đối với hai anh em nhà Kyoseki. Những cánh hoa anh đào tựa như pháo hoa chào mừng những học viên bước vào học viện này. Thoáng chốc, Kakeru và Kusarin đã đứng cạnh đài phun nước trước một trong những dãy nhà học to, cao ba tầng mang phong cách phương Tây tuyệt đẹp. Giờ đã là 7 giờ 47 phút, tuy nhiên vẫn còn 43 phút trước buổi lễ khai giảng đầu tiên. Kakeru nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái mình. Có lẽ thật hợp lí khi khoảng thời gian này hai anh em có thể tham quan vài nơi trong học viện ‘không hề nhỏ’ của mình.


-Em muốn đi tham quan chứ?


-Vâng Onii-sama, chúng ta sẽ đi tham quan gần đây cho tới khi đến buổi lễ khai giảng


Kusarin cười nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của Kakeru trước khi cùng cậu bước qua phía bên phải của dãy nhà.

Hiện tại đang có một số ánh mắt nhìn về phía hai người, nhưng đương nhiên ánh mắt đó không dành cho một kẻ 'tầm thường' như Kakeru mà là dành cho cô em gái thiên thần Kusarin, sắc đẹp đó khó mà khiến lũ con trai không chú ý. Thật may mắn cách đó không xa là hoa viên của học viện, tránh xa những ánh mắt kia, hai anh em có thể thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới tán cây anh đào để nghỉ ngơi sau chuyến đi bộ khá dài. Từ đây có thể nhìn rõ một góc của học viện, có khá đông học sinh, những khu nhà dành cho những việc học tập khác nhau, chúng đều có đặc điểm chung là nhìn rất hiện đại, đẹp và lớn. Kakeru gỡ chiếc kính xuống, ngửa cổ về phía sau, cậu nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, tận hưởng bầu không khí dễ chịu này. Em gái cậu cũng đặt hai tay lên đùi, tựa vào ghế và nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hai người cảm thấy thật thoải mái và cứ như vậy cho tới khi có tiếng chào hỏi từ một cô gái.


-Hân hạnh làm quen hai người


Hai anh em mở mắt và ngồi ngay ngắn lại, Kakeru đeo chiếc kính trên tay mình lên để nhìn cho rõ người đang đứng trước mặt cậu.


-Chị là Aoi Mai, hội trưởng hội học sinh, còn đây là Hanawa Riko thư kí của chị


Một cô gái tóc dài vàng khá xinh với dáng người đầy đặn tự giới thiệu mình là Aoi Mai đưa tay về phía người đằng sau—một cô gái tóc đen buộc kiểu đuôi gà trông rất nghiêm túc.


-Hân hạnh làm quen


Tất nhiên là theo phép lịch sự hai người đang được chào hỏi đây cũng phải đáp lại


-Dạ...hân hạnh làm quen hai chị, em là Kyoseki Kusarin, còn đây là anh trai em, Kyoseki Kakeru


Trong khi Kusarin đáp lại với sự tươi vui thì Kakeru đáp lại rất ư là bình thường


-Hân hạnh


-Tuy được nhìn thấy em trong ảnh hồ sơ nhưng ở ngoài đời em đẹp hơn rất nhiều đó


-Chị quá khen rồi ạ! Chị cũng đẹp lắm mà!


-Có hai anh em ở đây chị xin phép được gọi bằng tên nha


-Vâng! Aoi-san cứ tự nhiên ạ, hai anh em chúng em quen được gọi bằng tên hơn


-Vậy chị xin phép được đi vào vấn đề chính, chị muốn mời Kusa-chan tham gia hội học sinh


Vẻ mặt nghiêm túc của Aoi làm Kusarin và Kakeru khá ngạc nhiên


-Tại sao ạ?


-Năm người xuất xắc nhất của mỗi năm sẽ được mời tham gia hội học sinh, chẳng phải em là người xếp thứ hai trong kì thi đầu vào sao


Bỗng Aoi thốt nhẹ lên ra vẻ nghĩ lại điều gì đó


-A...mà phải rồi, em bằng điểm với cậu Arashi Kishimaru xếp thứ nhất mà nhỉ, em có thấy bất công khi bị nhà trường quyết định cho xuống thứ hai không?


Kusarin không ngạc nhiên khi một hội trưởng hội học sinh có thể biết thông tin về học viên trong học viện.


-Em không phiền đâu! Học viện chắc có lí do chính đáng mà...nhưng


Kusarin chợt dừng lại, cô khẽ cúi đầu xuống và tỏ vẻ hơi lưỡng lự với suy nghĩ "Mồ...tham gia hội học sinh chắc tốn nhiều thời gian lắm, mình muốn được dành thời gian đó bên Onii-sama cơ". Như đoán được phần nào suy nghĩ muốn từ chối của Kusarin, Aoi vui vẻ giải thích thêm


-Chị sẽ rất vui nếu em tham gia, nhưng nếu em không muốn thì theo quy định, hội học sinh không thể ép em được trừ khi có giấy yêu cầu của học viện. Chị sẽ mời người tiếp theo cho tới khi đủ năm người


-Kusarin, đây là dịp tốt, em không thể bỏ lỡ được, anh sẽ rất vui nếu em hoàn thành tốt những công việc này, anh tin em sẽ làm tốt thôi


Kakeru khẽ vỗ vai Kusarin nói trước khi quay sang nhìn khuôn mặt vui vẻ của Aoi, cô như có thêm động lực từ lời nói của anh trai mình.


-Vậy thì em rất vui được tham gia hội học sinh, mong hai chị giúp đỡ ạ


-A...thật tốt rồi phải không Riko, cảm ơn em Kusa-chan và cảm ơn đã nói giúp nha Kakeru-kun


Sự vui vẻ của hội trưởng khi nháy mắt với Kakeru cùng cô thư kí đi cùng-Hanawa Riko.


-Lễ kết nạp thành viên sẽ được tổ chức vài ngày tới. Giờ chúng ta sẽ tới văn phòng hội học sinh nha Kusa-chan, còn Kakeru-kun, nếu em có ý định vào hội học sinh thì năm sau cố gắng đạt điểm cao nha


-Thực ra Onii-sama...


-Kusarin, em nên chóng đi trước khi buổi lễ bắt đầu


Kakeru chặn câu nói của Kusarin lại ngay khi cô muốn nói gì đó. Cũng ngay khi nghe câu nói của Aoi cậu có suy nghĩ "ặc...mình mà muốn tham gia hội học sinh sao, cái mình muốn tham gia là cái khác!"


-Em sẽ cố gắng thưa hội trưởng


Vậy là Kakeru ngồi nhìn theo dáng em gái mình bước theo hai người đàn chị và khuất vào trong lỗi rẽ cách đó không xa.


*Phù...cuối cùng cũng thoát được con bé…quả thật là ý kiến hay khi suốt ngày con bé cứ muốn bám lấy mình, phải cảm ơn chị rồi-Hội trưởng. Giờ là lúc nhìn lại ngôi trường này, quả thật nó khá là tuyệt đó chứ. Nhìn là có thể đoán được ngay, dãy nhà học chính đang ở trước mắt tôi, một khu nhà lớn có vẻ như hội trường tập chung ngay cạnh, còn hai dãy nhà sau dãy nhà học thì chưa thể đoán được nó là gì, cái tôi chưa thấy là khu thể dục, hay nói cách khác là khu tập luyện vốn có của một trường phép thuật. Thực tình, nếu chỉ nhìn nguyên khung cảnh này ai cũng sẽ nghĩ nó chỉ là một ngôi trường học tập bình thường.


Em gái tôi đạt 495 điểm, đồng điểm số với cậu Arashi Kishimaru vừa được nhắc tới, đó là môt điểm số thần kì mà chỉ thiên tài mới đạt được. Với ba môn lí thuyết và một môn thực hành, tuy nhiên không như cái vẻ bình tĩnh hiện giờ, con bé đã thất vọng và đã từng tỏ vẻ tức giận khi biết mình đứng thứ hai. Còn tôi ý hả! Xếp 144/600, cũng đâu có tệ, tôi nghĩ đó là xếp hạng có thể chấp nhận được khi mà tôi không giỏi lí thuyết, mà có tới ba môn lận...hahaa...tôi sẽ không nói gì thêm về vấn đề này nữa, nó đâu quan trọng bằng mục đích của tôi. Giờ thì tôi nên đi đâu trước khi quay về hội trường nhỉ?*


Kakeru đứng dậy đi qua hai dãy nhà sau dãy nhà học chính, cậu thấy một lối rẽ nhỏ, giống như một cái ngách hơn, nó vắng vẻ như một con hẻm hay đường tắt ở một vài khu thành phố nơi xuất hiện những kẻ lưu manh. Không ngại ngần cậu bước vào trong đó, "Trong học viện mà cũng có chỗ nhìn âm u thế này à". Một vài tiếng nói đã vang lên gần đó


[Nào cô bé, em sẽ đi chơi với các anh chứ?]
[nhìn cô em xinh quá đi]
[chỗ này không có ai đâu nên cô em ngoan ngoãn nhá].

"Uây uây uây...không phải chứ, tại sao trong học viện mà lại có cả hội như du côn thế này, bọn họ xưng 'anh' có vẻ nguy hiểm rồi"" Kakeru chạy thật nhanh về phía trước khi cậu nghĩ rằng có thể không tốt khi mà một cô bé năm nhất bị các đàn anh năm hai hay năm ba bắt nạt.


Một khung cảnh hiện ra, một cô gái tóc vàng thẫm thả dài tới giữa lưng, với đôi mắt vàng nhạt đẹp như pha lê, vẻ đẹp của cô gái chỉ so sánh được với hai từ 'lộng lẫy'. Cô đang đứng nép vào tường do bị bao vây bởi ba tên bặm trợn, nhưng vẻ mặt cô rất nghiêm túc không có một chút gì là sợ hãi "Sao trong trường lại có lũ khốn như chúng bay nhỉ? Cứ thử đụng vào người ta xem". Và tiếng bước chân chạy đến ngay sau suy nghĩ của cô nàng—đó là Kakeru

-Các anh! Xin dừng lại ngay


-Hể? Thằng lỏi nào đây?


-Nhìn như thằng mọt sách, nó trông có vẻ như năm nhất


-Định anh hùng cứu mĩ nhân hả con, thằng ngu thích ra vẻ! Trông con bé để tao xử nó


"Cậu ta là ai vậy trời? dây với lũ này là toi rồi, mình đâu cần ai nhảy vô cứu chứ...haizz" Cô nàng tóc vàng không khỏi ngạc nhiên, giờ thì khuôn mặt cô đã trở nên lo lắng cho anh chàng đang đứng đó. Một tên ra vẻ hung hãn tiến tới chỗ Kakeru


-Đây là trường phép thuật nên chơi theo kiểu phép thuật nha thằng nhóc...hahaa


"Không ổn rồi, nếu cậu ta không chạy đi, mình sẽ phải là người cứu cậu ta mất, vậy thì sẽ rất mất mặt cho cậu ta khi có ý định cứu người mà lại để người cứu"


-Cậu chạy đi! Không cần lo cho tôi đâu, chúng không dám làm gì tôi đâu


-Im nào cô em...bọn anh sắp chơi với em rồi đó


Những lời nói của bọn đàn anh đầu gấu khiến Kakeru cảm thấy phát tởm "đúng cái kiểu bọn đầu gấu đầu đường só chợ"


-Cậu không cần lo đâu, mình không có ý thể hiện anh hùng gì đâu, tại thấy bất bình nên mới can thiệp thôi


Tên đàn anh đứng trước mặt cười khinh bỉ với một vẻ ngạc nhiên


-Ha ha...vậy mày nghĩ mày ăn được hội tao à? Không! Liệu có ăn nổi tao không đã, chúng tao là năm hai đấy


-Không...tôi cũng nghĩ là không ăn được các anh đâu, nhưng các anh nghĩ tôi ngốc đến nỗi tới đây một mình hả? Hội kỉ luật sẽ tới đây ngay thôi, nếu không muốn bị bắt thì trốn nhanh đi


Đó hẳn là một lời nói dối vì Kakeru đi dạo nên mới vô tình vướng vào vụ việc này. Nhưng tưởng trừng như không có tác dụng, khuôn mặt nghiêm túc của Kakeru khiến câu nói đó trở nên có tác dụng rõ rệt


-Ê chúng bay, có vẻ nó nói thật đấy, vọt lẹ


-Chắc chắn tao còn gặp lại mày, đừng hòng tao bỏ qua


Thoáng chốc, ba tên đàn anh đã nhảy bật qua các tòa nhà và biến mất. Kakeru thở phào nhẽ nhõm và nở một nụ cười nhìn cô nàng tóc vàng


-Cậu không sao chứ?


-Tên ngốc, tôi biết cậu nói dối mà, một lời nói dối quá tệ. Nếu bọn chúng mà không tin thì cậu chết chắc, cậu không nghĩ tới trường hợp đó hả?


-Ha...quả thật thì mình không nghĩ tới


Kakeru cười nhẹ và cô nàng tóc vàng bước nhanh qua mặt cậu mà không có đến một lời cảm ơn hay một lời giới thiệu


-Cậu tên gì?


-A a...Kyoseki Kakeru


-Vậy thì Kyoseki, đừng nghĩ tôi sẽ cảm ơn hay biết ơn cậu, cho dù không có cậu tôi vẫn thoát ra được tình huống đó, giờ thì tạm biệt


Bóng cô nàng đi vào trong khoảng tối và khuất dần tầm mắt của Kakeru để lại một suy nghĩ trong cậu "Ara, hiểu rồi! Cô nàng này thật là, chắc những người vừa nãy mới là người được cứu thì phải...ít ra cũng cứu được ba người hơn là một nhỉ...haha". Nhìn chiếc đồng hồ còn 5 phút là tới giờ, Kakeru vội chạy ra khỏi lối hẻm.


Quay sang khung cảnh của cô em Kyoseki Kusarin, có vẻ như cô đã được hội trưởng và thư kí giới thiệu một số phòng của hội học sinh và cách làm việc, giờ đây cả ba người cũng phải đi tới hội trường dự lễ khai giảng. Đi ra khỏi phòng, Riko khẽ đóng cánh cửa gỗ nâu sang trọng lại rồi bước ngay sau hai người là Aoi và Kusarin


-Cảm ơn 2 chị đã giúp em tìm hiểu nơi này và công việc của mình


-Đó là việc phải làm thôi mà! Mà vừa nãy chị có nhắc tới Arashi Kishimaru-kun phải không nhỉ?


-Dạ, người mà xếp thứ nhất kì thi đầu vào ý ạ?


-Ưm...tình hình là hội phó vừa tốt nghiệp nên học viện đã đích thân ra chỉ thị cậu ta là phó hội trưởng


-Tuyệt ghê! Vậy sao chị lại nói cho em biết điều này, giới thiệu thành viên ạ?


-À không! Vì chị nghĩ có lẽ vị trí đó thuộc về em


Aoi chờ đợi từ Kusarin cái cảm giác khó chịu đáng ra phải có của cô bé. Nhưng không, nét mặt của Kusarin và có lẽ đến suy nghĩ của của cô bé cũng vẫn thoải mái và vui vẻ khi nghe được vậy.


-Em không buồn hay ganh tị chút nào đâu, có lẽ việc gì cũng được sắp xếp hết rồi nên chị không phải lo cho em đâu ạ


Aoi cười đáp lại Kusarin.

-Thế hệ năm nay có nhiều người giỏi thật!


Khi ba người bước đến gần hội trường, điều thực sự khiến Kusa muốn nói và giờ cô buộc phải nói


-À ưm...về chuyện của Onii-sama


-Kakeru-kun hả? có gì sao?


-Chắc chị cũng biết vì chị là hội trưởng hội học sinh, Onii-sama đã đạt điểm tuyệt đối trong bài thi thực hành đầu vào vậy nên em không muốn ai có ý xem thường anh ý


Sự ngạc nhiên của hai người đang đi cùng Kusa, họ như bị bất động trong tíc tắc. Tới giờ, người có vẻ lạnh lùng ít nói đã buộc phải lên tiếng, đó là Hanawa Riko


-Cậu ấy đạt điểm tuyệt đối trong bài thi thực hành đầu vào sao?


-Vâng


Hội trưởng-Aoi bắt đầu trở nên lo lắng


-Chị chưa từng khinh thường ai cả nhưng đáng ra em không nên nói chuyện này với bọn chị Kusa-chan ạ


-Tại sao vậy ạ?


Riko tiếp lời


-Đó dường như là thông tin quan trọng mà học viện không muốn công bố, có một số học sinh nhà trường giữ bí mật hồ sơ nên cả Aoi-san cũng không biết, đáng ra học viện phải nhắc Kakeru ngay khi báo điểm rồi chứ


Giờ đến lượt Kusa trở nên lo lắng


-Em...em không biết chuyện này, tại lúc đó em ép Onii-sama nói cho em biết, với lại Onii-sama cũng dặn em đừng nói với ai, em không biết đó là thông tin quan trọng


Như nhận thấy tâm trạng của mình và Riko đang làm Kusa lo lắng, Aoi nhanh chóng gỡ rối bằng cách đề ra giải pháp


-Không sao đâu, bọn chị cũng không phải người nhiều chuyện, sẽ tuyệt đối giữ bí mật, vậy nên em đừng nói cho ai nữa nhá


-V..Vâng


Sau một chốc vừa đi nói chuyện, ba người gồm Kusarin, Aoi, Riko đã tiến tới hội trường lớn tổ chức lễ khai giảng, đó cũng là lễ nhập học của học viên năm nhất. Tiếng chim hót và âm thanh huyên náo của những con người trong hội trường vọng ra, nghe sao thật hồi hộp.


4
Chậm rãi bước qua cánh cửa hội trường, trong vài giây, Kakeru bắt đầu cảm thấy bối rối, không phải vì cậu tới trễ hay sợ nơi đông người như thế này mà vì cậu không biết mình nên ngồi chỗ nào. Từ bên ngoài, ai cũng có thể đoán được nơi này phải lớn lắm, nhưng không ngờ khi bước vào bên trong, cảm tưởng về kích cỡ của nó đã bị thay đổi đến bất ngờ. Bên trong hội trường này, có một sảnh rất rộng, đối diện nó là những hàng ghế màu đỏ sẫm sang trọng xếp theo thứ tự bậc thang. Và giờ hàng nghìn học viên đang ngồi trên những chiếc ghế đó hướng về phía sảnh lớn, hệt như những khán giả đang chờ đợi một buổi biểu diễn Opera. Tuy nhiên không hề thấy xuất hiện một ai trông giống như giáo viên cả. Kakeru bình tĩnh lại và nhìn ngó xung quanh, có vài đặc điểm sẽ giúp cậu tìm được chỗ ngồi của mình và không khó để suy ra.


*Đầu tiên, đây là một học viện danh giá có kỉ luật, trật tự tốt, không đời nào các học viên có thể ngồi lẫn lộn, lung tung được. Các học viên của từng năm sẽ ngồi thành hàng, hoặc dãy sát nhau. Thứ hai, không phải là tất cả nhưng số đông các học viên năm nhất thường nhỏ người hơn đàn anh chị. Cuối cùng, phía dưới cổ áo sau lưng đồng phục của các học viên có dấu hiện nhận biết năm học. Như năm nhất sẽ là hình một ngôi sao bạc, năm hai sẽ là hai ngôi sao và tương tự năm ba sẽ là ba ngôi sao. Tuy những ngôi sao đó được thiết kế không to, tránh làm mất vẻ đẹp của đồng phục nhưng cũng đủ để nhìn thấy ở một khoảng cách nào đó. Tôi nên tìm một chỗ để quan sát*


Từ từ bước xuống theo lối bậc thang có trải thảm đỏ, Kakeru quan sát những dấu hiệu cậu vừa suy ra, và rất nhanh tróng, ánh mắt cậu tìm được những dãy ghế ở khu D,E,F rất phù hợp. Cậu đi từ chỗ mình đang đứng--khu A sang khu gần nhất là khu D. Không cần hỏi ai để xác nhận những suy nghĩ của mình vì Kakeru chắc chắn những điều mình nghĩ là đúng. Cậu tìm cho mình một chỗ ngồi, thật may sao là còn một chiếc ghế không ai sở hữu. Thở phào nhẽ nhõm, cậu bước tới chỗ chiếc ghế đó, nhưng không, không hề may mắn chút nào, chủ nhân của những chiếc ghế bên cạnh đó là ba cô gái, cậu cảm thấy không thoải mái và định kiếm một chỗ nào đó bên khu kế, nhưng âm thanh của hồi chuông báo hiệu trong trường đã chấm dứt ý định của cậu. Buộc lòng cậu phải lên tiếng với một cô gái ngồi gần đó


-Làm phiền bạn! Mình có thể ngồi ở đây được chứ?


Một cô gái tóc nâu tết đuôi sam, phần tóc mái đã che gần hết chán với một chiếc kính đen to tròn ngước lên, khuôn mặt không mấy nổi bật nhưng đôi mắt màu nâu trong veo nổi bật, khẽ ngước lên nhìn cậu.


-A..ưm, bạn...có thể ngồi đó...không ai ngồi cả đâu


Kakeru không biết là cô nàng đang ngại ngùng khi một thằng con trai ngỏ ý ngồi cạnh mình hay là do cô bị ấp úng bẩm sinh nữa. Nhưng cậu chắc mẩm là cái thứ hai vì cậu trông thế này thì chả đứa con gái nào phải ngại cả.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa như sofa đó, tiếng cười khúc khích bắt đầu lọt vào tai cậu.


[Nè Yura, Yura...! Đừng nói với bọn mình là vừa ngày đầu nhập học đã có người muốn làm quen với cậu nha...haha]

Ồ! Hai cô gái khác cạnh bên cô gái đeo kính đang thì thầm với cô ấy, nhưng nếu là thì thầm thì họ cũng không nên nói to như vậy, vì Kakeru đã nghe thấy hết rồi. Họ khẽ nghiêng người về phía trước quay sang nhìn Kakeru.


-Xin chào bạn, mình là Mine Misaki


-Còn mình là Moto Misaka


-Cô bạn nhút nhát này của bọn mình là Kato Yura, hân hạnh làm quen


*Ủa, tôi nhớ là đâu tỏ ý muốn làm quen với họ đâu ta. Lại còn 'Misaki' với 'Misaka' chứ, tính làm gì vậy, cặp đôi 'Misa' chắc? Nhưng không thể không giới thiệu được. Thế là gượng ép, tôi quay sang đáp lại lời họ, tất nhiên là không cười rồi*


-Mình là Kyoseki Kakeru, hân hạnh làm quen


-A rế? 'Kyoseki' một cái họ lạ nhỉ? Kyo trong 'trong sạch' và 'seki' trong 'bảo thạch' phải không?


-À, đúng vậy


-Bạn có một cái họ đẹp đấy!


*Đẹp được đã tốt, tôi nghĩ vậy rồi im lặng. Tuy nhiên họ vẫn có ý muốn bắt truyện với tôi, nhưng may là điều phiền phức đó không xảy ra vì một âm thanh lớn đã cắt đứt không gian ồn ào này và biến nó thành một không gian im lặng*


[E hèm! Chào mừng tất cả các học viên của học viện Hikari và đặc biệt là các học viên xuất sắc đã vượt qua kì tuyển sinh của học viện--chào mừng các học viên năm nhất!]

Một người đàn ông trung niên đã đứng cạnh chiếc bục kèm theo loa trên sảnh lớn từ lúc nào, xét theo giọng nói và khuôn mặt, ông ta cũng tầm bốn mươi rồi. Một bộ vét nâu toàn thân với vẻ trang nghiêm thấy rõ, người đàn ông bắt đầu bài phát biểu của mình.


[Ta là Volga Zallukia--hiệu trưởng của học viện này...]

Vẻ ngạc nhiên của những học viên năm nhất, không ai dám 'ồ' lên một tiếng nào mà chỉ biểu hiện qua khuôn mặt và chút hành động. Và sau đó là những câu nói bình thường chắc chắn có ở bất cứ buổi khai giảng ở bất cứ ngôi trường học tập nào. Nhưng nó không quá dài dòng mà lại kết thúc khá nhanh chóng.


[Giờ xin mời em Arashi Kishimaru--đại diện của học viên năm nhất lên nói đôi lời]

*Ở hàng ghế gần sảnh lớn, khu E, một chàng trai đứng dậy, bước lên sảnh một cách rất trang nghiêm và có phần oai phong, đứng trên bục quay mặt lại phía các học viên. Và không hiểu sao tôi đã phải thốt lên trong tâm trí "trời ơi! Đẹp trai quá!" mặc dù tôi không phải dạng người có hứng thú với đàn ông. Mái tóc đen vuốt để gọn gàng, dáng người cân đối, khuôn mặt xứng đáng được trở thành một tác phẩm hội họa, và đôi mắt ấy, đôi mắt đen sâu thẳm hút hồn đó. Mắt các cô gái trong hội trường lúc này có lẽ đang sáng lóa lên thì phải*


[Mùa xuân đã bắt đầu trên đất nước 'Nhân loại' này. Vạn vật sinh sôi, cây cối đâm trồi nở lộc, là mùa của những sinh linh mới, một mùa tuyệt nhất trong năm cũng như trong đời người chúng tôi. Phải, chúng tôi là những học viên đã rất may mắn được trở thành học viên năm nhất khóa 99 của học viện nổi tiếng, danh giá, đã đào tạo bao nhân tài...]

*Và giờ thì sến quá, à không, câu từ nghe hoa mĩ quá, tôi không biết là cậu ta có phải học sinh chuyên văn không nữa nhưng tôi nghĩ cậu ta cũng từng đạt giải 'Cuộc thi văn học Nhân loại' rồi ý chứ.

Thời gian cứ trôi qua và tôi cứ ngó cái đồng hồ trên tay mình. 5, 10, rồi 15 phút, mới có nhiêu đây mà tôi đã buồn ngủ lắm rồi. Cái cậu Arashi đang đứng trên sảnh lớn kia cũng rất có năng khiếu kể chuyện đêm khuya đó chứ, lại còn cái không gian giữ trật tự này nữa, quá tuyệt cho cậu ta rồi còn gì. Thật may mắn là đến phút thứ 18, bài phát biểu cảm nghĩ đã kết thúc trước khi tôi ngủ gật thật sự*


[Xin trân thành cảm ơn mọi người đã chú ý lắng nghe cảm nghĩ của tôi. Giờ tôi xin mời thầy hiệu trưởng lên tiếp tục bài phát biểu của mình, tôi xin phép]

Và người đàn ông đó lại bước ra từ phía sau sảnh "không biết ông hiệu trưởng Volga này định nói thêm bao lâu nữa nhỉ?"


[Danh sách phân lớp học viên và vị trí lớp đã được gửi tới Window của các em, hãy tìm lớp và trở về lớp của mình. Giờ xin cảm ơn tất cả các học viên, buổi lễ khai giảng kết thúc tại đây]

Kakeru cảm thấy thật tuyệt khi đã có thể bước ra khỏi cái hội trường này, mặc dù cậu và các học viên khác ở đây chưa được 50 phút. Các học viên không hề lộn xộn òa ra khỏi đây như ong vỡ tổ mà xếp hàng trật tự đi ra như một bầy kiến có quy củ. Ra đến bên ngoài ai nấy đều mở bảng điều khiển Window của mình ra trong không khí và mở tệp đính kèm, Kakeru cũng đang làm vậy ở dưới một gốc cây anh đào. Một danh sách các lớp hiện ra kèm theo một bản đồ 4D ghi tên các lớp đó.


*Xem nào. Với 600 học viên mỗi năm thì phân thành 15 lớp cũng không có gì lạ. Như tôi thấy đây thì có 3 khối A, B, C mỗi khối có 5 lớp được đánh số từ 1-5. Tôi lướt nhẹ cái danh sách đã được sắp xếp cẩn thận đó để tìm tên mình.


{Lớp A-4: Kyoseki Kakeru}

Ô! Lại số 4, con số may mắn của tôi đây rồi. Giờ thì xem đứa em gái thân yêu của tôi ở lớp nào, ngay bên dưới đó vài dòng. Tuyệt!


{Lớp A-4: Arashi Kishimaru}

Và cũng không mất nhiều thời gian để tìm thấy tên em gái tôi vì cái tên Kusa đã nằm ngay bên dưới Kishimaru rồi.


{Lớp A-4: Kyoseki Kusarin}

Giờ thì xong! Muốn tránh mặt cũng không được nữa rồi! Tôi cảm thấy số 4 có khi lại mang đen đủi cho mình. Nhưng chờ chút, tôi đã nảy ra một ý định. Sẽ ra sao nếu cô em gái xinh như công chúa của tôi và cậu Arashi đẹp trai như hoàng tử kia thành một cặp nhỉ? Đó là một ý tuyệt vời! Tôi nghĩ vậy trong lúc vừa nhìn qua tấm bản đồ 4D trước mặt vừa loay hoay tìm đường tới lớp của mình.

Tôi thử nghĩ ra một kế hoạch nhỏ để thực hiện suy nghĩ trên. Bước đầu tiên là phải cho Kusarin và Arashi làm quen với nhau. Nếu là làm quen bình thường thì bạn bè cùng lớp sẽ có lúc nào quen được thôi. Điều tôi muốn hướng đến là một sự ấn tượng mạnh, ảnh hưởng đến cảm xúc ngay lần đầu gặp mặt.

Hay là mình sẽ giả dạng Arashi và làm quen với con bé, liệu có ổn khi mà mình tốc váy hay đụng chạm cơ thể con bé trong hình dáng cậu ta.

Dẹp dẹp! Tôi xóa ngay sự tưởng tượng phong phú đang muốn bay cao của tôi. Chắc chắn đó là bất khả thi vì khả năng tới 96% Kusa sẽ nhận ra tôi cho dù tôi có biến hóa tài tình thế nào, nếu điều đó mà xảy ra thì con bé còn mừng hơn trúng số, còn tôi thì muốn đào lỗ luôn cho xong.

Đã đi được một đoạn nhưng tôi không ngờ rằng đằng sau những dãy nhà tôi thấy lúc nãy còn vài dãy nhà khác cũng hoàn mĩ không kém, quả là học viện khá rộng. Tới rồi!*


Sau gần chục phút đi bộ suy nghĩ, Kakeru đã nhìn thấy dãy nhà học của học viên năm nhất, nó trông vẫn giống như dãy nhà đầu tiên cậu thấy gần hội trường. Lúc đầu nhìn bản đồ 4D của học viện, Kakeru đã hiểu, không phải tất cả các học viên cùng học chun một nơi, để tránh những đụng độ không không nên có mà từng năm sẽ được phân một dãy nhà khác nhau.


Bước trên nền sân bê tông chất liệu đặc biệt, cùng các bạn học cùng năm vào bên trong dãy nhà, Kakeru cũng không khỏi choáng ngợp như họ khi lần đầu chứng kiến khung cảnh bên trong. Một không gian rộng và cao với đèn trùm pha lê, nền đá hoa cương, lan can cầu thang và những cánh cửa phòng bằng gỗ quý, các cửa sổ dạng kéo thậm chí được làm bằng kim cương nhân tạo, còn sơn tường bóng loáng như được phun một lớp keo bóng. Những thứ như vậy khiến ta dễ liên tưởng tới một căn biệt thự với phong cách phương Tây pha chút cổ điển hơn là nơi để học. Hành lang rộng rãi đang có khá nhiều học sinh tụ tập, có thể là bạn cũ gặp nhau hay chỉ đơn giản là làm quen với bạn bè mới--một điều cần thiết.


Tuy một tầng có đến 5 phòng học cho 5 lớp khác nhau nhưng diện tích chia cho 5 cũng chẳng nhỏ đi bao nhiêu với nơi này. Chưa hết bất ngờ khi Kakeru bước tới cửa lớp học A-4 ở tầng 1 của mình. Khác hẳn với chút gì đó cổ điển từ thiết kế bên ngoài, bên trong lớp học là một sự hiện đại kinh ngạc. Vẫn là sự sắp xếp như các lớp học thông thường, nhưng bàn học to màu bạc kèm rất nhiều phụ kiện máy móc, bàn giáo viên to hơn nhưng cũng tương tự, thay vì chiếc bảng đen là một chiếc bảng điện tử 3D màu trắng, thay vì chiếc máy chiếu bình thường là một quả cầu chiếu 4D màu đen. Đối với Kakeru những thứ này không phải quá đặc biệt hay lạ lẫm, chỉ là khác quá nhiều so với một lớp học Kakeru vẫn nghĩ.


Hiện tại trong lớp cũng đã khá đầy đủ người, một vài cặp có lẽ là bạn cũ hồi trung học ngồi nói chuyện với nhau, nhưng tất cả những người còn lại đang tập trung lại một bàn ở cuối lớp. Kakeru bước thêm một bước từ chỗ cậu đang đứng, và khi nhìn vào đám đông đang nhốn nháo như một bầy ong bị thu hút bởi một bông hoa cực thơm nào đó, cậu tưởng tượng ra những tia sáng chói lóa phát ra từ bông hoa đó. Không thể nhầm được, đó là Kusarin - em gái yêu quý của Kakeru, cô bé hẳn phải là tâm điểm chú ý của cả lớp rồi, tài năng, dễ thương lại xinh đẹp, đó là yếu tố cần thiết để trở thành một người nổi tiếng.


*Thật lòng mà nói thì tôi không muốn chú ý chút nào, đó là điều hiển nhiên đối với em gái tôi rồi. Tôi cũng không có ý định hùa theo cái đám đó kiểu như vội vàng xông đến, hô lên "A, em gái anh đây rồi" hay "em gái mình đấy!, các bạn thấy sao". Và thế là tôi cứ đi thẳng vào lớp kiếm lấy một chỗ ngồi gần cửa sổ. Hiện tại thì vẫn chưa phân vị trí ngồi nên việc tôi ngồi đâu cũng không ảnh hưởng tới ai cả.


Đang chuẩn bị kéo chiếc ghế bạc được thiết kế bo tròn các cạnh ra để ngồi, một tiếng gọi đã làm tan nát mong muốn yên bình của tôi.


-Onii-sama!


A...con bé đã nhìn thấy tôi rồi, ngay lúc đó tôi có thể cảm thấy hàng chục ánh mắt tò mò đang hướng về phía mình, một vài người thắc mắc trong đám đông


[Bạn gọi ai vậy?]

[Onii-sama?]

Không thể làm ngơ được nữa, tôi buộc lòng phải quay mặt về phía con bé, giơ tay lên và nở một nụ cười gượng gạo. Con bé cũng nhanh chóng tiến về chỗ tôi rồi khoác lấy tay tôi, vẻ mặt nó hiện rõ niềm tự hào mà đáng ra không nên hiện


-Đây là anh trai mình, Kyoseki Kakeru


-Hế? Thật sao?


-Đó là anh trai bạn hả?


À...tôi biết các cậu đang nghĩ gì rồi "cậu ta là anh trai Kusarin-san sao?" "không thể nào! Một người như vậy!". Cứ nghĩ gì các cậu muốn.*


-Rất vui được làm quen


Tôi nói và họ đáp lại


-À, bạn cùng lớp với nhau mà, từ nay giúp đỡ nhau nhé!


-Mà Kusarin-san, tại sao bạn và anh trai lại học cùng năm vậy?


Trong khi Kakeru chỉ đứng như người mẫu để không phải nói thêm câu nào thì Kusarin lại vui vẻ thấy rõ


-Onii-sama sinh vào giữa tháng 2, còn mình sinh đầu tháng 12 cùng năm


Hội con gái nháo nhác


-Oa! Mẹ bạn mang thai hai lần trong thời gian ngắn sao


Hội con trai thì cố gặng hỏi vấn đề ngoài chủ đề


-Bạn sinh ngày bao nhiêu tháng 12 vậy?


-Mình không thể tiết lộ được. Bí mật


-Hế! Chán vậy, chúng mình thực sự muốn biết ngày sinh của bạn mà


Sự thất vọng thấy rõ hiện trên khuôn mặt họ. Kakeru không muốn đứng ở đây thêm chút nào cả, cậu tự hỏi là còn bao nhiêu phút nữa mới thực sự vào lớp để có thể kết thúc cuộc trò chuyện này.


Bỗng một vài âm thanh huyên náo bên ngoài hành lang, đang tiến gần tới lớp này. Phải, giờ Kakeru mới để ý rằng lớp này không chỉ có một 'ngôi sao', còn một 'ngôi sao' nữa giờ mới xuất hiện. Bước vào trong lớp để lại một đám con gái đứng ngoài cửa, người duy nhất có khả năng thu hút nhiều con gái thế này chỉ có thể là Arashi Kishimaru. Tất cả hội con gái trong lớp liền chạy lại gần cậu ta, kể cả hội con trai cũng phải chuyển hướng nhìn về phía chàng trai này. Hai anh em Kyoseki lại khác, Kusarin vẫn chỉ đứng đó nhìn một cách im lặng, còn Kakeru như vừa được giải thoát, cậu ngồi xuống chiếc ghế cậu vừa có ý định ngồi.

Chống một tay lên cằm, đầu quay về phía đám đông, sau đó Kakeru thấy ba cô gái rất quen bước vào từ phía cửa lớp. Cậu nhận ra họ, ba cô gái vừa ngồi cạnh cậu trong buổi lễ khai giảng, cặp đôi Misaki và Misaka ngay lập tức bị cuốn vào đám đông đó, người còn lại là Kato Yura, cô gái tóc đuôi sam, đeo kính, nhút nhát chỉ lẳng lặng đi về phía cuối lớp và ngồi ở chiếc bàn cuối cùng. "Họ cũng học cùng mình à!" Kakeru tiếp tục nhìn Yura thêm vài giây thì cậu bỗng nhận thấy một điều từ khuôn mặt Arashi đang bị hội con gái bao vây kia. "Một nụ cười sao?" Kakeru tự hỏi khi ánh mắt Arashi đang giao nhau với ánh mắt của Kusarin với một nụ cười khá nhẹ nhàng. Trông Kusarin có vẻ như không quan tâm lắm, nhưng hẳn đây sẽ là một khởi đầu tốt.


Bỗng đám đông giải tán ra khi có tiếng giày cao gót gõ cộp cộp xuống nền đá hoa cương bước lên bục giảng trong lớp trùng với hồi chuông báo lần thứ hai trong buổi sáng hôm nay, tuy nhiên chả ai biết mình nên ngồi đâu, thế là tất cả mọi người, cả Kakeru cũng đứng dậy. Một người phụ nữ chắc cũng cỡ 30 tuổi đứng đó, mặc chiếc váy bó đen tới đầu gối, chiếc áo sơ mi trắng bên trong và chiếc áo vét đen bên ngoài, mái tóc ngắn đen với phần đuôi tóc uốn vào phía cổ, từ chiều cao tới ba vòng có lẽ là rất chuẩn, ngoại trừ khuôn mặt tuy đẹp nhưng lại là một nét đẹp lạnh lùng mang sự hà khắc. Chợt nhớ ra điều gì đó, Kakeru cố nhìn kĩ khuôn mặt của người phụ nữ này thêm một chút "chẳng phải đây là giám khảo phần thi thực hành của mình sao!"


-Trước khi tự giới thiệu, chúng ta sẽ phân chỗ ngồi trước. Mọi người mở Window lên kết giao với tôi đã.


Mọi người làm theo lời người phụ nữ này, ngay tức khắc ở giao diện xã hội có lời mời kết bạn từ người có tên 'P'


{ Xác nhận thêm 'P' vào danh sách bạn bè }

Cùng lúc xác nhận thì hộp thư đến trong giao diện bảng điều khiển có một tập tin đính kèm.


-Giờ thì mở tập tin đó ra


Khi vừa mới ấn vào đó, hiện ra một dãy các số trong vòng 3 giây, các con số từ 1-40 chạy liên tục với tốc độ chóng mặt. Khi nó dừng lại, đột nhiên các bàn học trong lớp cũng bật lên một bảng điều khiển có hình của từng người trong lớp, đương nhiên ai cũng có thể hiểu, đó là dấu hiệu cho chỗ ngồi của mình.


*Mọi người đã có chỗ ngồi của mình, mất khoảng một phút để ổn định, mọi người tắt Window và cái Window trên chiếc bàn cũng tự động tắt.

Lần này tôi lại được một số xuất hiện số '4' đó là số 14, lớp có 40 bàn chia thành 5 dãy và 8 hàng nên hiện tại tôi đang ngồi ở hàng 3, dãy 4. Thật tiếc là không được ngồi cạnh cửa sổ. Kusa ở hàng đầu dãy 2, Arashi ở hàng đầu dãy 5, người ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ cạnh tôi là Kato Yura. Còn ba người khác cạnh tôi thì chả biết họ là ai, tôi cũng không có ý định làm quen. Sau khi đã ổn định, màn tự giới thiệu từ phía người phụ nữ được bắt đầu.


-Tôi là Lê Phong Lan, giáo viên chủ nhiệm lớp A-4 này, từ giờ cho tới tốt nghiệp, giúp đỡ nhau nhé. Hãy tự hào vì lớp này được tôi chủ nhiệm.


-Các em không cần phải giới thiệu, vì tôi đã nắm rõ các em rồi. Việc tìm hiểu nhau thì chúng ta còn ba năm cơ mà


-Giờ thì ai có câu hỏi nào không?


'Lê Phong Lan'? Một cái tên khác lạ mà lại quen thuộc, ý tôi là tôi biết đó là một cái tên hiếm nhưng tôi cảm thấy như tôi đã từng quen một ai đó rất quan trọng có cái tên như vậy. Thật sự là tôi không thể nhớ được. Một cô gái trong lớp đặt câu hỏi


-Thưa cô! Cô cảm thấy sao khi mình có một cái tên hiếm như vậy ạ?


-Hừm! Cảm thấy sao à? Tôi thấy cũng khá bình thường, và không hẳn nó là hiếm vì tôi quen khá nhiều người có tên như vậy


Tôi nghĩ 'khá nhiều người có tên như vậy' đó là họ hàng của cô ấy. Một cậu trai cũng mạnh dạn đặt câu hỏi


-Thưa cô! Cô bao nhiêu tuổi rồi ạ? Cô đã có gia đình chưa?


Ồ...có vẻ như tôi đang thấy khá nhiều người trong lớp khẽ cười vì câu hỏi đó thì phải


-Em có biết là hỏi về tuổi tác của một người phụ nữ là bất lịch sự không? Mà tôi cũng không giấu gì, nhìn tôi có vẻ như đã 30 tuổi nhưng thực ra tôi mới có 27 tuổi và vẫn còn độc thân. Còn câu hỏi nào không?


Tôi nghĩ chắc do vẻ mặt lạnh lùng hà khắc đã làm cô ấy già trước tuổi, cô ấy nên lập gia đình đi thì hơn, nếu đã có người yêu rồi. Giờ không ai trong lớp đặt thêm câu hỏi nào cả, tôi cũng chả rảnh rỗi mà đặt ra vài câu hỏi lung tung.*


5
Một màn giới thiệu ngắn ngủi đã kết thúc, lớp học trở lên im lặng rõ rệt. Bên ngoài cửa sổ là một sân sau rộng rãi, đã không còn bóng ai. Những hàng cây Ngân Hạnh ở rìa sân như đã trăm tuổi, cao to, một màu xanh non của lá mới mọc dưới ánh nắng. Gió nhè nhẹ thổi khẽ đung đưa các tán lá rộng. Tiếng chim hót mùa xuân sao mà thanh thót. Quả là một không gian thư thái. Trong lớp học A-4, giọng giáo viên Lan tiếp tục cất lên.


-Giờ thì chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên nào!


-Thưa cô! Thời khóa biểu thì sao ạ?


Dừng lại một chút và thực hiện một vài thao tác trên bảng điều khiển Window, mở lên một cách nhanh chóng và tắt đi cũng nhanh chóng, Lan vỗ tay trước cả lớp.


-Thời khóa biểu cũng chả có gì nhiều đâu, nếu tôi nói thì cũng nhớ được thôi nhưng để các em xem cho tiện, tôi đã gửi qua hộp thư của các em rồi.


Kakeru cùng những người khác lại một lần nữa mở Window lên và xem tệp đính kèm


Thứ 2: 8h30 > 9h / Tập trung

9h15 > 11h30 / Lí thuyết chung

11h30 > 12h30 / Nghỉ trưa

12h30 > 16h / Giờ tự do

Thứ 3: 8h30 > 11h30 / Môn học tự nhiên

11h30 > 12h30 / Nghỉ trưa

12h30 > 16h / Giờ tự do

Thứ 4: 8h30 > 11h30 / Môn học xã hội

11h30 > 12h30 / Nghỉ trưa

12h30 > 16h / Giờ tự do

Thứ 5: 8h30 > 11h30 / Lí thuyết chung

11h30 > 12h30 / Nghỉ trưa

12h30 > 16h / Giờ tự do

Thứ 6: 8h30 > 11h30 / Môn học tự nhiên

11h30 > 12h30 / Nghỉ trưa

12h30 > 16h / Giờ tự do

Thứ 7: 8h30 > 11h30 / Môn học xã hội

11h30 > 12h30 / Nghỉ trưa

12h30 > 16h / Giờ tự do

16h > 16h30 / Sinh hoạt lớp


-Em có một thắc mắc nhỏ ạ!


-Nói đi Kyoseki!


-Trong lớp có anh trai em nên phiền cô gọi em là Kusarin ạ. Tất cả các ngày đều có giờ tự do, giờ đó để làm gì vậy ạ?


Kakeru khẽ nhìn em gái mình từ phía sau, rồi lại nhìn trên bục giảng như tìm kiếm câu trả lời cậu mà cũng đang thắc mắc.


-Như đã viết, đó là giờ các em được tự do trong trường. Giáo viên có thể dùng giờ đó để dạy thực hành, hay các em có thể đi luyện tập. Tuy nhiên một thời gian nữa chúng ta sẽ phải làm nhiệm vụ trong giờ đó.


"Nhiệm vụ à!". Kakeru cũng hiểu, chính xác đây mới là cái chính của học viện phép thuật. Ngoài 'Thập nhị Học viện' hay hiểu là mười hai học viện phép thuật cao cấp trên đất nước này, vẫn còn các trường học bình thường cho người bình thường, hay các trường phép thuật nhỏ khác. Chính việc được thực thi nhiệm vụ đã phân biệt nơi để học phép thuật với nơi chỉ học thông thường.


-Phong cách dạy của tôi hơi khác các giáo viên khác một chút, vậy nên tiết lí thuyết hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi nho nhỏ.


Những tiếng thì thầm trong lớp học. Ai cũng thắc mắc không hiểu cô giáo chủ nhiệm này định cho cả lớp chơi trò gì. Trên bục giảng, Lan khởi động chiếc bảng 3D bằng Window của mình. Chiếc bảng từ màu trắng chuyển sang giao diện mềm mại nâu đen quen thuộc của Window. Các bàn học sinh trong lớp như kết nối chung với chiếc bảng nên cũng tự động mở.


-Chúng ta làm bài kiểm tra nào!


Cả lớp đều bất ngờ, một bài kiểm tra ở buổi học đầu tiên, lần cuối mà đa số mọi người ở đây đụng vào sách vở gần nhất là ba tuần trước, đó là lúc mọi người ôn thi vào học viện này. Vậy nên kiến thức không biết còn giữ lại được bao nhiêu trong đầu. Thật cảm thấy nhẹ nhõm khi Lan nói


-Không phải bài kiểm tra lấy điểm! Chỉ như một trò chơi thôi! Nhưng tôi sẽ đánh giá các em.


-Chúng ta sẽ trả lời liên tục cho tới khi hết giờ, mỗi câu hỏi có 30 giây để đọc và trả lời, hết thời gian sẽ tự động chuyển sang câu khác, ai không trả lời được thì câu đó coi như sai. Bắt đầu nào!


Cả trên bảng 3D lẫn bảng điều khiển Window dưới bàn học sinh cùng hiện câu hỏi và câu trả lời. Với bốn đáp án A, B, C, D nó làm tôi liên tưởng tới chương trình truyền hình 'Ai là triệu phú', nhưng phải trả lời liên tục thì khá là đau đầu đấy. Tôi nghĩ là tôi nên quay cóp, nhưng với một giáo viên trong học viện phép thuật nổi tiếng thì không có chuyện đó xảy ra rồi, cũng giống lúc tôi làm mấy bài thi lí thuyết đầu vào thôi.

{ Câu 1: Thế giới chúng ta đang sống có tên là gì?
A: Trái đất
B: Quả đất
C: Cục đất
D: WW }

Cái gì thế này? Tôi có nhìn nhầm không? Câu hỏi kiểu gì đây? Bộ có thế giới nào tên là 'cục đất' à? Tôi xin bái phục người ra đề, mà câu D là sao vậy, 'WW' là sao? Câu hỏi đầu tiên thật kì lạ! Đương nhiên là Trái đất rồi.


{ Sai. Đáp án là D: WW. WW viết tắt của Weird World--quy ước chung của nhân loại ngày 05 tháng 01 năm 2021 }

Há! Đầu năm nay? À đúng rồi, có trên bản tin thời sự mà, các trang mạng xã hội cũng đăng nữa, vậy sao mình lại quên được không biết! Tôi đưa một tay lên vò đầu một cách khó chịu khi ngay câu hỏi đầu tiên đã bị lừa thế này. Cứ thế tôi sai liên tục...


{ Câu 45: Diện tích bề mặt WW là bao nhiêu?
A: 510.100.000 km2
B: 820.300.000 km2
C: 130.300.000 km2
D: 2.400.400.000 km2 }

Giờ đã chuyển sang kiến thức địa lí, may mắn sao chỉ là những kiến thức cơ bản tôi đã biết. Câu trả lời là D: 2.400.400.000 km2. Hồi bé khi nghe con số này tôi chỉ nghĩ nó khá là bình thường, khi lớn lên tôi mới biết đó là một diện tích khá khủng khiếp.


{ Đúng }
{ Câu 46: Diện tích bề mặt WW có bao nhiêu phần là đất và bao nhiêu phần là nước
''''A: Một phần đất, ba phần nước
B: Hai phần đất, ba phần nước
C: Một phần đất, một phần nước
D: Ba phần đất, hai phần nước }

Vẫn là cơ bản, tôi không ngại ngần chọn đáp án B. Tôi đúng gần hết các câu cơ bản này.


{ Câu 112: WW khi hình thành có bao nhiêu chủng tộc?
A: 18
B: 28
C: 38
D: 48 }

Tới kiến thức này thì tôi không thể sai được nữa rồi, nó liên quan tới cuộc sống của tôi, tôi không thể có một sai sót trong cuộc sống của mình được. 48.


{ Đúng }
{ Câu 113: Cho tới thời điểm hiện tại, còn bao nhiêu tộc tồn tại?
A: 7
B: 12
C: 14
D: 16 }

Thật khủng khiếp khi chỉ còn 14 tộc tồn tại tới thời điểm này! Điều này khiến tôi suy nghĩ khá nhiều.


{ Đúng }
{ Câu 114: Lí do các tộc bị hủy diệt là gì?
A: Do lời nguyền từ đấng sáng tạo
B: Do chiến tranh xảy ra
C: Do tai họa dáng xuống
D: Cả ba đáp án trên }

Câu hỏi này đánh vào tâm lí tôi. Tôi thật sự rất, rất là khó chịu với thế giới này. Đáp án chắc chắn là D. Tôi tự hỏi đấng sáng tạo là ai? Tại sao người tạo ra thế giới này rồi lỡ lòng giáng xuống một lời nguyền rủa chính 'đứa con' mình tạo ra? Điều đó đã gây nên chiến tranh giữa các tộc, nhưng cho dù không có chiến tranh, tai họa vẫn giáng xuống. Thật thương sót làm sao!


{ Câu 130: Lời nguyền từ đấng sáng tạo là gì? Nêu nguyên nhân và hậu quả của nó. Bạn có 5 phút để điền vào ô trống.}
{...……}

Một câu hỏi đặc biệt! Điền vào ô trống à? Tôi nhanh nhẹn nhấp vào ô trống, bàn phím hiện lên và tôi trả lời tất cả những gì mình biết.


{ Từ khi WW được tạo ra, thời điểm đó gọi là năm 0, thế giới yên bình được 299 năm. Đến năm 300, đấng sáng tạo đã tạo ra một lời nguyền rủa rồi ruồng bỏ thế giới này. Lời nguyền có nói rằng: Cứ chu kỳ 50 năm một tộc ngẫu nhiên sẽ bị hủy diệt bởi tai họa, nhưng nếu trước khi tai họa xảy ra có một tộc bị hủy diệt thì tai họa sẽ không xảy ra. Đầu tiên không ai nghĩ lời nguyền là sự thật cho tới năm 350 đã có tộc đầu tiên bị hủy diệt bởi dịch bệnh liên miên, tới năm 400 lại một tộc nữa bị hủy diệt bởi thiên thạch giáng xuống. Vậy là từ đó, các tộc gây chiến với nhau, tộc nào yếu sẽ bị loại bỏ để các tộc mạnh tồn tại. Nguồn gốc của chiến tranh cho tới bây giờ là nó. }

{ Đang kiểm tra đáp án của bạn...
...Đúng}

Thật ra tất hầu hết các kiến thức tôi biết là do sư phụ tôi dạy. Giờ đây đã đến lúc những kiến thức tôi khắc sâu trong tâm trí được phát huy. Nhưng những câu hỏi sau đó lại nhằm vào kiến thức chính trị nên tôi cũng chịu, nhưng có một câu tôi may mắn trả lời được.


{ Câu 198: Công chúa hiện tại của nhân loại là ai?
A: Offa
B: Matilda
C: Elizabeth
D: Anne }

Tôi biết vì tôi quen cô ấy mà, cũng một thời gian rồi tôi không gặp lại công chúa Elizabeth. Tôi trả lời bừa các câu hỏi tiếp theo cho tới khi lại xuất hiện một câu hỏi đặc biệt nữa.


{ Câu 222: Vùng an toàn và Vùng không an toàn là gì? Bạn có 3 phút để điền vào ô trống }
{……}
{ Vùng an toàn là nơi các tộc có thể sinh sống một cách an toàn khỏi lũ quái vật. Có một liên kết ma pháp mạnh ở rìa vùng an toàn khiến quái vật không thể xâm nhập vào được. Vùng không an toàn là nơi chỉ có quái vật sinh sống. Chúng tồn tại như một giạng quái trong game. Khi chúng ta bước vào vùng không an toàn, trạng thái cơ thể sẽ chuyển sang dạng Player trong game.}
{ Đang kiểm tra đáp án của bạn...
...Đúng }


{ Câu 229: Cổ Thạch là gì?
A: Một viên đá hóa thạch
B: Một viên linh thạch cổ có mang sức mạnh
C: Một viên đá có chức năng như một bảng thông báo trong game, được đặt ở thủ đô của các tộc
D: B và C đều đúng }

Tôi đã có lần được nhìn thấy một viên Cổ Thạch nhưng nó đã ngưng hoạt động nên tôi không thể biết chức năng của nó là gì, trên hết là tôi chưa bao giờ tìm hiểu về nó. Chỉ nhớ có lần sư phụ bảo rằng Cổ Thạch tích tụ một nguồn sức mạnh lớn tượng trưng cho sức mạnh của một tộc. Tôi nghĩ là D.


{ Đúng }
{ Câu 230: Cho các tộc sau: Thiên thần (1); Nhân loại (2); Ác quỷ (3); Yêu tinh (4); Khổng lồ (5); Ma cà rồng (6). Sắp xếp 5 tộc hiện tại đang đứng đầu bảng xếp hạng theo chiều giảm dần là
A: 1>2>3>4>5
B: 2>1>5>6>3
C: 1>3>5>4>2
D: 4>6>3>1>2 }

-Đây là câu hỏi cuối cùng của các em, do cũng sắp hết tiết rồi.


A! Cuối cùng cũng xong rồi sao? Đây là câu tôi muốn nghe nhất lúc này cũng như cả lớp đang mệt mỏi. Tôi phải nhanh chóng trả lời câu hỏi này. Tộc thiên thần đứng nhất là chuyện đương nhiên rồi, vậy nên chỉ còn A và C. Tiếp đến, tôi nghĩ nhân loại không thể nào đứng thứ hai được. Vậy nên tôi chọn C. Nhân loại có thể đứng trong Top năm tộc mạnh nhất quả là một kì tích rồi.


{ Đúng }

Tôi nằm ườn ra bàn vì khá là mệt mỏi. Cả lớp cũng lần lượt hoàn thành bài kiểm tra. Số điểm mỗi người hiện lên trên Window. *


Kakeru ngồi ngay ngắn lại và nhìn vào số điểm của mình. Cậu đã trả lời đúng 104/230 câu. Đây cũng chẳng phải điểm số cao gì vì nó thậm chí còn chưa đạt 50% nhưng Kakeru vẫn thở phào nhẹ nhõm. Một số thành viên trong lớp lắc đầu buồn bã, số ít tỏ vẻ không quan tâm, những người còn lại thì háo hức rõ rệt. Mải tập trung làm bài nên giờ Kakeru mới có cơ hội để ý. Trên tay giáo viên Lan là một cuốn tiểu thuyết, cô đã ngồi đợi và đọc nó từ đầu tới giờ, thật nhàn rỗi làm sao. Cuốn tiểu thuyết bỗng biến mất trong không khí do Lan đã cất nó vào Window. Ở trên bảng 3D cũng chợt hiện ta một danh sách.


-Đây là top ba người có số điểm cao nhất


{ Số 1: Arashi Kishimaru: 230/230 câu
Số 2: Kyoseki Kusarin: 230/230 câu
Số 3: Kato Yura: 219/230 câu }
"Quả là những thiên tài" Kakeru gỡ kính ra dụi mắt rồi lại đeo vào, cậu không ngạc nhiên khi em gái mình có thể trả lời đúng hết các câu hỏi. Cậu ngạc nhiên và quay sang nhìn người ngồi bên trái cạnh mình, cậu không ngờ rằng cô gái nhút nhát này cũng giỏi tới vậy. Kakeru lại khẽ giật mình nhìn lại phía bảng 3D, giờ cậu thắc mắc tại sao hai người cùng số điểm mà Arashi lại đứng đầu.


-Arashi và Kusarin cùng điểm số, tôi biết trước sẽ có thể như vậy nên đã tính thời gian. Chúng ta làm bài trong hai tiếng, tổng thời gian Arashi suy nghĩ trước khi bấm câu trả lời là 62 phút 23 giây. Còn Kusarin là 64 phút 02 giây. Đó là lí do Arashi đứng đầu.


Chỉ chênh lệch có một chút mà đã tạo nên sự khác biệt. Arashi vẫn giữ khuôn mặt và thái độ bình thường. Trong khi đó Kusarin khẽ cúi mặt xuống và nhíu lông mày khi hiểu rõ lí do. Kakeru biết rằng em gái mình đang khó chịu vì để thua lần thứ hai. Cậu chẳng thể làm gì khác ngoài cách cho cô bé vài lời động viên sau tiết học.


Trên bục giảng, Lan cảm thấy bất ngờ trước kết quả sát nút này. Cô nhìn cả Arashi lẫn Kusarin rồi khẽ cười, một nụ cười khó có ai nhận thấy. "Khá thú vị. Tôi thực sự muốn xem hai người tài năng đến cỡ nào đấy!" "Còn cậu thì thế nào đây Kyoseki Kakeru?" Lan nhớ lại hình ảnh một Kakeru trong buổi thi thực hành phép thuật, tiếp đó, ánh mắt Lan hướng về phía Kakeru và cậu không nhận thấy điều này.

Hồi chuông thứ ba lại được reo lên, điều đó cũng báo hiệu rằng buổi sáng ngày thứ hai đã kết thúc nhường chỗ cho một buổi trưa tại học viện Hikari. Các học viên và giáo viên từ từ theo nhau ra khỏi các dãy nhà học, sân học viện giờ lại trở nên huyên náo. Cùng lúc đó, một điều bất ngờ đã xảy đến, đến với lớp học A-4. Loa thông báo trong trường phát ra một giọng nói, và người ở đầu mic hiện đang đứng trên bục giảng, ngay trong ánh nhìn của Kakeru và các thành viên lớp.


[Toàn thể học viên chú ý! Chiều nay, vào lúc 14h, tại đấu trường sẽ có một trận thi đấu giữa hai học viên năm nhất Arashi Kishimaru và Kyoseki Kusarin. Tôi muốn mọi người tới đông đủ để cùng tôi đánh giá năng lực của các học viên năm nhất ưu tú. Xin cảm ơn!]

"Chuyện gì đang diễn ra vậy?". Kakeru không khỏi thắc mắc bởi một quyết định nhanh như chớp từ giáo viên chủ nhiệm của mình. Các học viên năm nhất ngoài sân trường không khỏi ngạc nhiên khi nghe tới hai cái tên này, dù sao thì hai người cũng đứng đầu kì thi đầu vào. Vẻ mặt của các học viên năm hai và năm ba thì trông có vẻ khá là thích thú khi có một sự kiện ngay ngày đầu năm học. "A ra...cô tính làm gì vậy Lan-san?" Aoi Mai hội trưởng hội học sinh đang trên đường tới văn phòng của mình cùng thư kí Hawana Riko, cô khẽ đưa tay lên che miệng cười một cách rất tế nhị. Ở một góc khuôn viên trường, một cô bé với dáng người hơi khiêm tốn, ai nhìn cũng sẽ nghĩ cô mới chỉ học trung học. Cô hạ chiếc tai nghe đỏ Bluetooth trùm hai tai trên mái tóc ngắn màu xám tro của mình xuống. Đôi mắt xanh biếc nhìn về hướng phát ra thông báo. Lấy chiếc máy nghe nhạc ở túi dưới váy, cô chọn một bài nhạc, đeo tai nghe lên tiếp tục nghe và đi về hướng nào đó.

Chương mới hơn