Chương 2: Bắt đầu

Siêu Cấp Ma Thuật

Chương 2: Bắt đầu

Tiếng chuông từ nhà lớn trong vùng để thờ đấng sáng tạo điểm 12 giờ trưa. "Tuy đấng sáng tạo đã đặt lời nguyền lên thế giới này, nhưng dù sao thì ngài cũng đã tạo nên sinh linh vạn vật, không có ngài cũng chẳng có chúng ta"--Đó là lời nói của những tín đồ tôn thờ đấng sáng tạo cũng như hầu hết người dân 'nhân loại'. Tôn thờ đấng sáng tạo hay nói cách khác là tôn thờ 'chúa' đã trở thành một tôn giáo không thể không có ở toàn WW nói chung và ở 'nhân loại' nói riêng. Đặc biệt ở đất nước 'nhân loại' thì nó lại là tôn giáo chính. Lí do cũng khá đơn giản, 'nhân loại' không thích thờ các vị thần vì các vị thần làm họ liên tưởng tới tộc 'Thiên thần'.

Âm thanh 'kinh koong' đó lặp lại nhiều lần, vang xa hàng chục cây số tới tận một ngôi trường rộng lớn tọa lạc phía nam. Nếu chú ý một chút có thể nghe được. Tuy nhiên, sự huyên náo của giờ nghỉ trưa tại ngôi trường này đã ắt hẳn tiếng chuông mờ nhạt. Chính xác thì tất cả tiếng ồn đều tập trung tại căng tin của học viện phép thuật Hikari. Nói là căng tin thì lúc nào chả huyên náo, nhưng đây là buổi học đầu tiên, bữa ăn trưa đầu tiên của các học viên năm nhất tại một nơi sang trọng thế này. Sau tiết học buổi sáng và một sự bất ngờ không nhỏ từ giáo viên chủ nhiệm, Kyoseki Kakeru và em gái cậu, Kyoseki Kusarin cũng theo các học viên khác dựa vào bản đồ 4D nhận được lúc sáng để tìm đến 'Nhà hàng tự phục vụ này'. Sau 7 phút đi bộ từ lớp học khóa năm nhất sang bên phải thì sẽ tới được. Tại sao lại gọi một căng tin là nhà hàng? Gọi sao thì nó như vậy thôi. Không ai có thể nghĩ đây lại là một căng tin bình thường được. Một nơi rộng đến cỡ 30.000 m2, với 900 bàn ăn pha lê với khăn chải bàn lụa cao cấp. 2 chiếc ghế sofa điều hòa kèm theo mỗi chiếc bàn và 150 chậu Trúc Mây cao 2 m được chia đều xen kẽ trong không gian này. Đó là chưa nói đến 12 quầy phục vụ thức ăn bắt mắt với toàn các món ăn nóng hổi. Vẫn là những chiếc đèn chùm pha lê, nền đá hoa cương, nhưng sơn tường nhà đã đổi thành màu trắng đục giản dị, cho cảm giác dễ chịu.

Hiện tại, Kakeru đang ngồi cùng bàn với Kusarin và chỉ có hai người, một đứa con trai bình thường và một người con gái xinh đẹp, khó tránh khỏi vài cái nhìn từ một số người xung quanh hướng tới chỗ này. Dù thế nhưng điều này khiến Kusarin cảm thấy hạnh phúc, cô lặng im khẽ cười, nhìn anh trai mình đang ăn món mì sốt Padi đặc biệt--một món ăn nổi tiếng ở vùng phía bắc cậu vừa mới lấy từ quầy.

- Trông chúng ta như cặp đôi đang hẹn hò vậy Onii-sama, trông anh ăn ngon quá!

- Thay vì...ngồi đó mà cảm thấy hạnh phúc...sao em...không ăn thử món mì này đi...em không đói à?

Kakeru nheo một mắt nhìn Kusarin tỏ vẻ khó chịu, trong khi miệng vẫn đang nhai dở thức ăn.

- Mồ! Anh nuốt đi đã được không, xấu lắm đấy.

Nuốt thức ăn với vẻ mặt sung sướng vì cảm thấy quá ngon, Kakeru giơ chiếc dĩa dính nước sốt lên

- Chính em kêu là "Onii-sama ăn món gì thì em ăn món đó" giờ sao lại không đụng tí nào vậy?

Kusarin khẽ nháy mắt khi nhìn vào đĩa mì bắt mắt trên bàn.

- Em đâu có biết là nước sốt của món Padi này lại nhiều mỡ đến vậy! Em không muốn trở thành một con bé xấu xí trong mắt anh đâu!

Hiểu được Kusarin đang không muốn bị mập lên do món mì này, Kakeru cố khuyên bảo với vẻ trêu trọc. Cậu hiểu rằng em gái mình dễ bị tình yêu dành cho mình lấn át mọi thứ, nhưng để trêu cô bé thế này thì cậu cũng đã kiềm chế cho gai ốc không nổi lên rồi. Cậu chống một tay xuống bàn đỡ lấy cằm, ánh mắt đăm chiêu dưới chiếc kính cận nhìn Kusarin với một giọng ngọt ngào.

- E...hèm! Dù em có trở nên xấu xí thì em vẫn là em gái yêu quý của anh mà! Hãy ăn đi, món này đắt lắm đó!:P

- Em ăn ngay đây!

"Haizz" Kakeru thở dài và bình thường trở lại khi Kusarin đã can đảm đưa thức ăn vào miệng. Trước khi ăn nốt phần còn lại của mình, Kakeru lại nhấn mạnh thêm.

- Rất lâu rồi anh không ăn lại món đắt tiền này và thật vui khi biết rằng nó miễn phí trong buổi học đầu tiên nên anh đã gọi xuất lớn, dù sao mỗi người cũng chỉ được một xuất thôi mà.

- Em sẽ cố ăn hết mà Onii-sama!

- Không không...anh nói vậy đâu phải ép em ăn hết đâu. Chỉ tiếc vì không gọi món khác cho em được thôi. Em nên ăn đủ no để chuẩn bị cho trận đấu chiều nay.

Kusarin khẽ cúi mặt xuống, khuôn mặt hơi tối sầm lại, giọng nói trở nên khó chịu hơn.

- Em không thể thua được, em đã thua hai lần trong khi cả hai lần em nghĩ mình sẽ thắng, điều đó làm em không thoải mái chút nào.

- Anh hiểu! Nhưng chả lẽ em định dùng hết sức mạnh với cậu Arashi luôn sao? Không phải chúng ta thỏa thuận rồi sao?

- Em sẽ không sử dụng hết sức mạnh nếu cậu ta không đủ mạnh, em sẽ sử dụng để đủ thắng thôi!

Một lần nữa Kakeru lại thở dài, cậu không nói thêm gì và hai người tiếp tục với bữa ăn của mình trong im lặng.

Rồi bữa trưa cũng nhanh chóng kết thúc. Mọi người rời căng tin và tìm cho mình một chỗ để nghỉ ngơi. Dù sao thì học viện Hikari cũng rất rộng, hoa viên và cây cối cũng rất nhiều, đó là nơi để nghỉ ngơi thoải mái nhất. Đang đi cùng em gái mình, Kakeru nhớ lại lời nói của giáo viên Lan trước khi cả lớp ra ngoài

"Tiết tự do nào mà có lịch học thì giáo viên sẽ thông báo cho học sinh, vậy nên các em cứ tự do đi tham quan, tập luyện hay ngủ trưa cũng được"

Và điều Kakeru mong muốn nhất lúc này là kiếm một chỗ ngủ thoải mái. Như hiểu được Kakeru đang muốn làm gì, Kusarin cất tiếng sau lưng cậu.

- Em sẽ đi gặp Aoi-san, Onii-sama cứ nghỉ ngơi tới trận đấu của em đi, em xin phép.

2

_Tôi không nói gì, con bé quay đi và mở Window lên, tôi vẫn có thể nhìn thấy con bé đang vào phần bạn bè và tìm vị trí của Aoi-san. 'Tìm vị trí' chính là một chức năng của Game, nếu là khoa học thì có thể gọi là định vị GPS nhưng nó không phải khoa học. Chức năng cho phép người dùng tìm kiếm vị trí bạn bè ở danh sách xã giao trong bán kính 10 km nếu người bạn đó chấp nhận được bạn tìm kiếm trong phần thiết lập. Dù sao thì tôi thấy nó cũng khá tiện lợi. Con bé nhìn bản đồ hiện lên và bước đi về hướng bên trái. Tôi thì vẫn tiếp tục tìm cho mình chỗ nghỉ ngơi, và tiêu chí của chỗ đó là không có người nào. Nhưng vì học viện cũng không phải là ít học viên, có đến 1800 học viên nên cho dù có rộng thì cứ một đoạn tôi lại thấy có người, nhất là những nơi có bóng râm như những chiếc ghế dưới gốc cây. Tôi phải loay hoay một lúc mới tìm được một bãi cỏ bên dưới một gốc cây Ngân Hạnh. Tôi ngả lưng xuống bãi cỏ ngắn xanh non được trồng cẩn thận đó. Không biết có được nằm lên không nhưng tôi cũng đã nằm rồi. Ôi mát mẻ và dễ chịu làm sao, có thể chợp mắt được rồi!_

"Hắt xì" một con bọ chui vào mũi Kakeru và khiến cậu phải chồm dậy để hắt hơi. "Mình trông giống một tên ngốc quá!" cậu lấy tay phải khẽ dụi chiếc mũi đang ngứa của mình trong khi mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay trái. "A! May quá, mình dậy thật đúng lúc". 13 giờ 37 phút, Kakeru đứng dậy, đẩy chiếc kính cho cân đối lại rồi phủi và chỉnh lại bộ đồng phục, ngay sau đó là một hành động quen thuộc, một cái hất tay trong không khí, mở bảng điều khiển Window để xem bản đồ. "Xem nào, nếu đi về phía trung tâm..." cậu bắt đầu chạy bộ theo chỉ dẫn của bản đồ 4D. Giờ cậu đã tới đúng nơi mà bản đồ ghi là Đấu trường, nhưng cái đấu trường cậu cần tìm thì lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là một bãi đất rộng mênh mông được lát pin năng lượng mặt trời. "À rế? Nơi này giống khu năng lượng của học viện hơn thì phải" Kakeru cố tưởng tượng ra hình ảnh mọi người sẽ thi đấu và quan sát trên cái đống pin năng lượng mặt trời kia và cậu vội lắc đầu. Cậu nhìn lại bản đồ 4D một lần nữa. Hiện tại cậu đang nhìn bản đồ theo hướng từ trên xuống, và khi cậu lấy bàn tay kéo lệch trọng tâm để thay đổi góc nhìn theo chiều ngang thì cậu đã hiểu. Một đấu trường dưới lòng đất, không thể nhầm được, cậu lại tiếp tục tìm lối vào ở đâu đó quanh đây. Hiện trên bản đồ là bốn biểu tượng cánh cửa tượng trưng cho lối vào với chú thích lần lượt là

{ Lối vào Phòng chờ A }

{ Lối vào Phòng chờ B }

{ Lối vào Khán đài C: Năm nhất }

{ Lối vào Khán đài D: Năm hai }

{ Lối vào Khán đài E: Năm ba }

{ Lối vào Khán đài quan sát: Giáo viên }

Chỗ Kakeru đứng hiện tại gần với Lối vào phòng chờ B, nhưng cậu hiểu rằng phòng chờ chỉ dành cho thí sinh thi đấu, cậu ngó nghiêng xung quanh không thấy bóng dáng một học viên nào, nghĩ rằng mọi người đã tập trung đông đủ, Kakeru toan chạy sang Lối vào C thì giọng nói của một người phụ nữ đi ra từ một lối rẽ dừng cậu lại.

- Kyoseki Kakeru phải không?

Người phụ nữa tóc ngắn uốn cong vào phía cổ với khuôn mặt lạnh lùng hà khắc này là giáo viên chủ nhiệm của cậu.

- Cô Lan! Em đang chuẩn bị tới khu C đây

Kakeru quay người lại chuẩn bị chạy đi thì lại có một câu nói nữa

- Là anh trai Kusarin sao cậu không xuống phòng chờ để cổ vũ em gái nhỉ?

- Dạ, em nghĩ không cần đâu! Với lại dưới đó đâu quan sát được đâu.

- Cậu chưa xuống sao mà biết. Từ đó có thể quan sát được, vậy nên cứ xuống phòng chờ B đi.

Khó có thể chối được nên Kakeru đành đổi hướng chạy tới lối vào B. Cậu quay lại nhìn Lan đi về hướng ngược lại. Trước mặt Kakeru là một căn nhà nhỏ nhìn khá bắt mắt, bước vào bên trong cậu thấy một dãy bậc thang bạc. Ánh đèn huỳnh quang sáng choang soi rọi con đường xuống dưới tận tầng hầm. Lại là một nơi rộng rãi nữa, bước thêm một đọan, cậu thấy rõ các phòng nghỉ, các phòng vệ sinh, tất cả đều có màu bạc. Cuối cùng là phòng chờ, nơi có một hệ thống công nghệ hiện đại, màn hình TV 100inch đang chiếu quảng cáo trên tường, các máy điều hòa và lỗ thông gió, các máy bán nước tự động, và những con robot nhỏ với nhiệm vụ quét dọn đang chạy loanh quanh nơi này. Các dãy ghế sofa kèm cả bàn điện tử cách cậu không xa và cậu có thể nhìn thấy em gái mình đang ngồi đó. Nghe thấy tiếng bước chân, Kusarin mở mắt ra nhìn về phía Kakeru.

- A! Onii-sama

- Anh được kêu là phải xuống dưới này. Không làm phiền em chứ

- Sao em lại thấy phiền được chứ! Chỉ là lần đầu tới học viện, lần đầu có những sự kiện này nên em chưa quen thôi, rồi mọi thứ cũng sẽ bình thường thôi.

Bước tới gần Kusarin hơn, Kakeru gãi đầu và khẽ cười.

- Thi đấu tốt và đừng làm quá lên nhá!

- Vâng em hiểu rồi!

[Mời Arashi Kishimaru và Kyoseki Kusarin bước ra sân thi đấu]

Âm thanh từ chiếc loa thông báo trong phòng chờ, Kusarin đứng dậy và tiến về phía cánh cửa tự động hướng ra sân thi đấu, không quên một nụ cười dành cho anh trai mình. Chỉ là một trận thi đấu thôi mà cảm tưởng như sắp ra chiến trường vậy. Kakeru ngồi xuống chiếc ghế sofa phía trước màn hình TV để chuẩn bị theo dõi trận đấu trên màn ảnh rộng, nhưng nó vẫn đang chiếu quảng cáo. Cũng đã khá lâu rồi cậu không xem em mình chiến đấu nên hẳn cũng cảm thấy chút phấn khích.

Bước ra ngoài cửa phòng chờ. Điều đầu tiên Kusarin chú ý lại là một chàng trai đến từ Sảnh chờ A đối diện cách cô 400 m, đó là đối thủ của cô, Arashi Kishimaru. Hai người chậm rãi bước vào sân thi đấu lát đá cẩm thạch tuyệt đẹp. Đứng giữa nơi này Kusarin mới có chút bất ngờ về quang cảnh của đấu trường. Một nơi rất rộng, rộng gần một nửa sân vận động. Thiết kế theo kiểu vòng tròn quen thuộc từ bất cứ đấu trường nào cô từng thấy. Cao 7m lên trên là khán đài, sức chứa vào khoảng 5.000 người nhưng học viện cũng không có nhiều học viên đến thế. Hiện tại không biết có đủ 1.800 học viên không mà cảm tưởng cũng đã rất đông rồi. Lên cao hơn là khán đài quan sát của giáo viên sau lớp cửa kính pha lê. Và ba màn hình TV lớn ở trên mỗi khán đán. Kì lạ là giữa sân thi đấu dưới lòng đất, bên trên lại là một bầu trời tự nhiên, không hiểu có phải họ đã mở cửa mặt đất hay là một công nghệ xuyên quang nào đó.

Trên khán đài quan sát, một học viên của học viện đang làm nhiệm vụ bình luận viên với một dàn máy tính và dàn âm thanh công nghệ cao.

[Xin chào tất cả các học viên! Tôi là Yanagi Yui học viên năm ba lớp 2-C, người bình luận trận đấu cùng giám khảo duy nhất đang ngồi cạnh tôi là phó hiệu trưởng Lê Phong Lan]

Các học viên năm nhất trên khán đài cùng Kakeru trong phòng chờ đều có chung một suy nghĩ "Phó hiệu trưởng á?"

[Đối với các học viên năm hai và năm ba thì đấu trường này đã quá quen thuộc rồi, nhưng các bạn năm nhất hẳn đang rất lạ lẫm và háo hức đúng không ạ?]

[Thưa cô Lan, cô giải thích sao về việc ngày đầu tiên trong năm học mà cô đã cho tổ chức một trận đấu thế này?]

[À...đây là khóa thứ hai tôi chủ nhiệm, tôi chỉ muốn đánh giá năng lực học trò của mình càng sớm càng tốt]

[Ra là vậy! Một giáo viên nổi tiếng khắt khe và có tài như cô thì đây là chuyện thường tình thôi!]

Lan khoanh tay, gác một chân lên chiếc ghế xoay bên cạnh và chẹp miệng nhìn Yui đang bình luận với vẻ háo hức, mà bình luận viên nào cũng phải thế thôi.

[Lí do là vì cô Lan là người đề ra trận đấu này nên luật sẽ do cô quyết định. Xin mời cô nói luật của trận đấu]

[Tôi xin nói các luật cơ bản tới học viên năm nhất:

+ Các trận thi đấu sẽ diễn ra dưới hình thức PK từ hệ thống Game mặc định của Window, bởi vì trong khu vực an toàn, hình thức PK là an toàn nhất.

+ Mỗi người mặc định có 10.000 điểm Hp, còn Mp và thể lực là do trình độ cơ thể quyết định nên sẽ không hiển thị.

+ Các trang bị có khả năng tăng chỉ số sẽ bị vô hiệu hóa thành các đồ dùng thông thường.

+ Bản đồ thi đấu và hình thức thi đấu sẽ do người đề ra trận đấu hoặc thí sinh yêu cầu

Còn luật của tôi:

+ Trận đấu sẽ diễn ra trong vòng 20 phút, trận đấu sẽ kết thúc khi thanh Hp của một người đạt 0 điểm hoặc hết 10 phút mà điểm Hp của người nào thấp hơn thì coi như thua cuộc]

[Xin hai thí sinh mở hệ thống Voice trong Window lên sẽ tự động kết nối vào hệ thống âm thanh của đấu trường!]

Kusarin và Arashi cùng làm theo. { Đã kết nối }

[Luật như vậy hai người có thắc mắc gì không ạ?]

Kusarin thắc mắc:[Bản đồ thi đấu là sao ạ?]

[A! Đấu trường này thiết kế theo công nghệ cao để phù hợp với hình thức PK trong Game, vậy nên có thể biến đổi ra một không gian thực tế ảo làm nền cho đấu trường]

Cả Kusarin và Arashi đồng thanh

[Chúng tôi đã hiểu]

3

Xung quanh khán đài bắt đầu xuất hiện một lớp kết giới, bao trùm sân thi đấu, nền sân, không gian xung quanh và bầu trời bắt đầu bị nhiễu sóng và biến đổi hoàn toàn thành một không gian khác. Một đồng cỏ mênh mông chỉ có hai người là Kusarin và Arashi, không còn dấu hiệu nào của khán đài xung quanh và khán giả, cứ như là họ đã bị dịch chuyển tới một nơi nào đó. Bộ quần áo hai người mặc cũng biến đổi thành bộ đồ màu Đỏ trắng hiện đại bó sát người, kiểu như bộ đồ thoải mái cho các vận động viên. Tên hai người kèm theo thanh Hp, và hình một chiếc đồng hồ đếm ngược như hòa tan vào nền của bầu trời. Bên ngoài không gian đó, Kakeru và khán giả hiện đã có thể quan sát hình ảnh hai người từ trên TV, trên cùng của màn ảnh cũng hiển thị tên hai thí sinh, thanh Hp và thời gian đếm ngược. Bảng điều khiển Window của Kusarin và Arashi cùng hiện ra thông báo.

{ Bạn có chấp nhận tỉ thí với Kusari/Arashi theo hình thức thi đấu đã được cài đặt:

+ Hình thức thi: +Giới hạn thời gian (20 phút)

+ Điều kiện thắng: Hạ gục đối thủ hoặc có điểm Hp cao hơn khi hết giờ.

+ Điều kiện thua: Bị hạ gục hoặc có điểm Hp thấp hơn khi hết giờ }

{ Đồng ý }

[Vậy là trận đấu của chúng ta chuẩn bị bắt đầu]

Trên màn hình TV thời gian đếm ngược 5-4-3-2-1. Trong không gian của Kusarin và Arashi một âm thanh từ hệ thống Game cất lên [Five, Four, Three, Two, One]

[Vậy là trận đấu đã bắt đầu rồi!]

- Tôi sẽ sử dụng thương, còn cậu? Cậu sử dụng vũ khí gì?

Arashi bắt đầu trận đấu với một câu hỏi dành cho Kusarin

- Tôi sẽ không dùng vũ khí!

- Vậy thì tôi cũng không dùng vũ khí, không thể sử dụng vũ khí với một cô gái được! Tôi sẽ xuất chiêu trước.

[Oa...hai người họ quyết định chỉ sử dụng phép thuật, và Arashi đã thu mình lại trong một tư thế tấn công, cậu định làm gì đây?]

Kusarin vẫn đứng thả lỏng cơ thể. Sau vài giây ở tư thế tấn công cách Kusarin 40 m, Arashi nhảy bật lên không trung và kéo tay phải về phía sau.

[Tư thế đó, Arashi định xuất chiêu]

Ở bản tay phải tích tụ một luồng năm lượng và Arashi hô lên.

- Đại Hỏa tiễn!

Một mũi lên lửa khổng lồ hiện ra hướng về phía Kusarin trong khi cô vẫn đứng yên.

[Vừa đầu trận Arashi đã thể hiện năng lực của mình, một phép thuật cấp 3 ngay chiêu đầu tiên. Kusarin vẫn đang đứng im, có phải cô quá bất ngờ không thể làm gì không?]

Lan nghĩ "Phép thuật cấp 3 kết hợp liên tiếp giữa Nguyên tố hóa: Hỏa, Định hình hóa: Hình dạng mũi tên và Cường hóa: Gia tăng độ lớn. Phép thuật này sẽ được học trong chương trình học kì một năm nhất, cũng chưa có gì ngạc nhiên cả"

- Đỡ này cô gái!

Arashi phóng mũi tên có chiều dài 5 m và đường kính 1 m đó tớ chỗ Kusarin, Khi còn cách 2 m, cô giơ tay trái của mình lên

- Đại Thủy tiễn

[Wow, một phép thuật cấp 3 nữa được tung ra để khắc chế phép thuật của Arashi, Thủy khắc Hỏa và giờ cả hai mũi tên đã biến mất để lại làn hơi nước bốc hơi]

"5 nguyên tố chính gồm Phong Thủy Lôi Hỏa Thổ và theo nguyên tắc thì Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Phong, Phong khắc Lôi, Lôi khắc Thổ, Thổ khắc Thủy" Kakeru nghĩ rằng đây là một kiến thức quá cơ bản

Đáp xuống đất, Arashi cười nhạt

- Chỉ thử thôi mà, tiếp này

Arashi đưa hai tay sang hai bên và các luồng không khí ẩm ướt trên bầu trời bắt đầu tích tụ lại.

- Mưa băng tiễn!

[Một phép thuật cấp 3 nữa à? Hàng trăm mũi tên băng giờ đang nhắm vào Kusarin]

"Không! Không phải phép thuật cấp 3, chỉ là lợi dụng hơi ẩm có sẵn trong không khí từ chiêu đầu tiên rồi sử dụng cường hóa để giảm nhiệt độ thôi!" Kakeru khẳng định trong phòng chờ.

Hàng loạt mũi tên bắt đầu lao xuống chóng mặt, ngay tức thì một bức tường đất được dựng lên che chắn cho Kusarin.

- Chưa xong đâu!

[Kusarin đã sử dụng tường đất nhưng Arashi lại tiếp tục dùng Biến hóa để thay đổi quỹ đạo của mũi tên, giờ chúng đang vòng ra phía sau Kusarin]

[Nhanh quá! Bức tường đất lập tức bao vây xung quanh Kusarin và đã đỡ hết được các mũi tên băng]

- Cậu còn muốn thử sức đến bao giờ vậy?

Kusarin nhìn Arashi khó chịu. Và đáp lại lời cô

- Cần vài chiêu khởi động nữa!

- Cột sét!

Giữa bầu trời trên đầu Kusarin vẫn còn một mũi tên đang lơ lửng, bỗng tan biến và tạo thành một tia sét đánh thẳng xuống dưới!

[Không xong rồi! Kusarin đã tự bao vây mình bằng tường đất, Arashi đã đoán được và để dành một mũi tên để sử dụng phép Chuyển hóa. Lôi khắc Thổ, với tình trạng này, cho dù Kusarin có tạo ra bức tường đất che bên trên thì vẫn bị sát thương đáng kể]

Kusarin chẹp miệng, một cơn gió lốc cắt ngang tia sét làm nó đổi hướng thẳng về phía Arashi. Và "bùm" bụi từ mặt đất bốc lên ngùn ngụt.

[Ôi, nhanh quá! Vừa nãy có vẻ như Kusarin đã dùng Phong Khắc Lôi, tạo ra một cơn gió mạnh đẩy tia sét về phía Arashi, giờ cậu ấy đâu rồi? Arashi còn 9.725 Hp]

Kusarin hạ bức tường đất xuống, bước ra từ đám bụi, Arashi khẽ cười.

- Ôi chao! Đã mất Hp rồi sao!

- Cậu khởi động đủ chưa Arashi? Nếu không đấu nghiêm túc thì không xứng với vị trí đứng đầu năm nhất đâu!

- Được rồi, bắt đầu đây!

Đạp tung nền đất dưới chân mình, Arashi lao về phía Kusarin với bàn tay rực cháy.

[Tấn công rồi, sau một vài chiêu thức, Arashi đã sử dụng Cường hóa cơ thể kết hợp với Hỏa để tạo ra hai bàn tay lửa tấn công cận chiến]

Kusarin liên tục nhảy về phía sau để né các đòn của Arashi. Arashi dừng lại trong tích tắc để chạm tay xuống mặt đất, Kusarin bật nhảy về phía sau bỗng phát hiện ra một rừng gai bằng đất đang lao tới từ sau lưng mình. "Rầm" Kusarin nằm chọn trong đống gai đất đó.

[Kusarin còn 9.770 Hp. Có vẻ như cô đã cường hóa tạo ra một màn chắn sau lưng để giảm sát thương, nếu đỡ trọn chiêu đó, có thể thanh Hp của cô sẽ rút xuống đáng kể.]

Bước ra từ đống đất đổ nát, một ánh sáng lóe lên, hai bàn tay Kusarin cũng biến thành hai bàn tay nước lao đến phía Arashi. Hai người sử dụng võ thuật để trao đổi chiêu thức với nhau.

[Từ nãy tới giờ Kusarin chỉ phòng thủ bây giờ đã chuyển sang tấn công rồi, một màn đấu võ đẹp mắt giữa màu xanh của nước và màu đỏ của lửa, nhưng có vẻ Arashi đang thất thế]

Trong thoáng trốc Hp của Arashi bị Kusarin rút liên tục. "Tuy mình chưa nghiêm túc nhưng cũng không nghĩ rằng cậu ta né được gần hết đòn của mình" Kusarin ngay lập tức tóm lấy một bàn tay của Arashi, bàn tay nước của Kusarin lập tức dập tắt nhọn lửa của Arashi khiến khuôn mặt Arashi đã biểu hiện chút đau đớn. Không chịu thua, ngọn lửa bỗng bùng cháy lên dữ dội, sau vài giây Kusarin buộc phải thả ra và nhảy về phía sau và tắt nước trên tay mình.

[Lửa sợ nước nhưng khi lửa quá nóng, nước cũng phải sôi mà, bàn tay nước của Kusa đã chịu một nhiệt lượng lớn và chắc cô đã bị bỏng. Giờ Arashi còn 7.235 Hp, trong khi Kusarin còn 8, 177 Hp. Lợi thế rất lớn]

- Arashi liên tục ném các quả cầu về phía Kusarin, chính xác thì cậu ném lệch nhiều hơn. Và Kusarin cũng không cần phải né nhiều.

[Tôi không hiểu là Arashi đang làm gì? Cậu ấy tốn khá nhiều Mp cho đợt ném liên tục như vậy và không ném chuẩn]

Giáo viên Lan cuối cùng cũng đã cất tiếng

[Chuẩn bị có cảnh đẹp rồi!]

Những ngọn lửa cháy trên những ngọn cỏ xung quanh Kusa bỗng kết nối lại với nhau, bùng cháy lên dữ dội tại thành một chiếc lồng.

[Đó...là Hỏa ngục]

Arashi giơ bàn tay lửa của mình lên, hiện ra một sợi dây lửa kết nối giữa tay cậu và chiếc lồng. Cậu bóp chặt lại, chiếc lồng càng cháy to hơn và thu hẹp khoảng cách với Kusarin. Chiếc lồng siết chặt lại tưởng chừng đã cuốn lấy toàn bộ người Kusarin.

[Thủy Cầu...Kusarin đang tự nhốt mình trong Thủy Cầu, để lửa không vào được, nhưng tôi nghĩ đó là ý kiến tồi. Ngọn lửa không chịu tắt, và như tôi nói lúc nãy, nước có thể sôi mà]

Quả nhiên quả cầu nước bao bọc Kusarin nóng dần lên, Hp của cô bắt đầu giảm. Nhưng một lúc sau quả cầu vỡ tung và chiếc lồng cũng biến mất. Kusarin đã tạo áp lực cho quả cầu nước để nó thổi bay chiếc lồng lửa. "Onii-sama, em bắt đầu đấu nghiêm túc hơn đây", người anh mà Kusarin đang nghĩ đến, Kakeru hiện đã nằm ra ghế Sofa ngủ trong phòng chờ và lẩm bẩm "Điều hòa dễ chịu quá!".

Ngước nhìn lên bầu trời chỉ còn gần 5 phút, thấy thanh Hp của mình còn 6.892. Kusarin bắt đầu tập trung sức mạnh.

[Đây là phép thuật cấp 4 thực sự, song Kim long. Kết hợp giữa Thổ và Lôi sẽ cho ra Kim. Tùy vào độ thuần thục và sức mạnh sẽ cho ra một màu kim loại khác nhau, và như tôi thấy, đây là màu bạc, để cho ra kim loại màu bạc, thường thì chỉ các học viên cuối năm hai mới làm được. Các bạn năm hai thấy sao ạ?]

Trên khán đài D, các học viên năm hai tỏ ra không hài lòng khi được hỏi vậy. Cô nàng tóc xám tro đeo tai nghe vẫn nhìn lên màn hình và nhai kẹo cao su.

Hai con rồng kim lọai lao về phía Arashi với áp lực đáng kinh ngạc, chúng thay nhau tấn công và làm Arashi phải né tránh liên tục. Nếu cứ tình trạng này, thể lực Arashi sẽ bị kéo giảm, và đó là điều không tốt cho cậu, cậu vừa tranh thủ né vừa chắp tay tạo năng lượng. Và khi hai con rồng đã tìm thấy sơ hở của cậu, chúng lao vào cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.

[Ôi không, nếu lĩnh trọn đòn này, Arashi sẽ hết Hp là các chắc]

"Bùm" "Bùm" hai tiếng nổ phát ra và khói đen xuất hiện ngay sau đó.

[Arashi tránh được đòn đó sao? Tôi không kịp nhìn. Chúng ta hãy dành ít thời gian để xem lại pha quay chậm. Và...thật khó tin...là dung nham, đó là dung nham, phép thuật cấp 4 kết hợp từ Hỏa và Thổ. Arashi đã tạo ra một lưới dung nham tóm gọn lấy hai con rồng kim loại, cậu còn cường hóa mức độ nóng làm chúng tan chảy trong tức khắc. Quá tuyệt vời!]

Arashi và Kusarin đã dùng khá nhiều chiêu thức, tuy thở hổn hển nhưng họ không cảm thấy mệt cho lắm vì đây là hệ thống PK trong Game, mọi sát thương lên cơ thể sẽ chuyển sang thanh Hp, chỉ để lại chút cảm giác đau, một phần mệt mỏi sẽ chuyển sang Mp và thể lực. Tuy nhiên thanh Mp và Thể lực không được hiển thị trong trận đấu nên hai người phải tự cảm nhận. Cũng vì lí do đây là một hệ thống Game PK nên Mp và thể lực cũng bị giới hạn và hai người hiểu rằng mình cũng đến giới hạn và thời gian còn chưa đến 1 phút. Hiện tại Kusarin đang có lợi thế, vậy nên Arashi phải vào tư thế tấn công. Cậu hít một hơi và chạy một mạch tới chỗ Kusarin. Phải vào thế phòng thủ, Kusarin lựa chọn cho mình hướng cường hóa cơ thể vào tạo lá chắn chờ đợi đòn tấn công. Khi cách Kusarin còn 50 m, Arashi tạo ra một quả cầu điện trên tay phải mình và hô lên.

- Bước nhảy Alpha!

[Đó là bước nhảy Alpha]

Một giây sau, trận đấu kết thúc, và tên người chiến thằng hiện lên là Arashi Kishimaru.

[Arashi Kishimaru chiến thắng với 4.322 điểm Hp, còn Kyoseki Kusarin thua sát nút với 4.118 điểm Hp. Để giải thích cho chiến thắng, chúng ta hãy cùng xem lại và phân tích]

[Sau khi tiêu diệt được hai Kim long, Hp của Arashi còn 5.601. Vậy tại sao sau một chiêu thức mà cả Arashi cũng mất Hp? Arashi đã sử dụng bước nhảy Alpha rút ngắn khoảng cách ngay lập tức với Kusarin, với quả cầu điện trên tay, đòn đó chắc chắn gây nhiều sát thương hơn nhưng Kusarin chỉ mất gần 2.800 Hp. Đó là vì trong khoảnh khắc, Kusarin đã kịp né đòn chí mạng và phản lại bằng một nhát chém hệ Phong. Như chúng ta thấy trong đoạn quay chậm, Arashi định nhắm vào tim Kusarin nhưng cô đã kịp né sang một bên để đòn đánh lệch về bên phải, trong khi tay cô cũng cắt sượt qua bụng Arashi với hệ phong. Có thể học được bước nhảy Alpha đầu năm ba và né được đòn chí mạng từ bước nhảy Alpha, hai học viên năm nhất này quả là có tài. Một trận đấu hay! Kết thúc tại đây!]

Màn kết giới xung quanh đấu trường bắt đầu tan biến, không gian của Kusarin và Arashi cũng trở về trạng thái sân đấu trường, hai người đứng đó, chỉ riêng Kusarin cúi gằm mặt xuống trong khi đang ngồi dưới nền đá cẩm thạch. Arashi tiến về phía cô, giơ một tay ra cười hiền hậu

- Đứng dậy nào Kusarin-san, cậu vẫn chưa thực sự đấu hết mình phải không! Mình gần như đã bại rồi.

Hất tay của Arashi đi, Kusarin ngẩng mặt lên với khuôn mặt tức giận

- Tôi thua cậu ba lần rồi, sao có thể như thế chứ, chính cậu cũng không đánh hết mình và tôi biết điều đó.

Kusa đứng dậy, phủi lại chiếc váy

- Nếu có lần sau, tôi không tha đâu.

- Ừm...chắc chắn sẽ còn lần sau mà.

Giọng của Yui trên khán đài quan sát

[Giờ thì mọi người giải tán...]

Giọng giáo viên Lê Phong Lan cắt ngang

[Khoan đã, tôi đã nói là xong đâu nhỉ? Mọi người hãy ở yên vị trí! Arashi, cậu còn đấu được nữa chứ?]

- Thưa cô! Vẫn còn trận nữa sao?

[Vì là hệ thống Game nên em không thấy mệt, nên em không phiền đâu!]

[Tốt lắm! Giờ thì mời Kyoseki Kakeru bước ra từ phòng chờ B]

"Kyoseki Kakeru? Họ hàng của Kusarin sao?" Arashi suy nghĩ và chờ đợi, nhưng một lúc sau vẫn không ai bước ra.

[Này...tôi nói là Kyoseki Kakeru bước ra, cậu có nghe thấy không hả? Cậu đâu rồi?]

4

Trong sảnh phòng chờ B, Kakeru đang ngủ rất ngon, không phải là cậu ngủ đến nỗi không nghe thấy tiếng Loa thông báo mà vì hiện tại cơ thể cậu đang có sự thay đổi

Lan yêu cầu Yui mở hệ thống Camera phòng chờ B xem Kakeru có còn ở đó không. Nhưng sau một lúc loay hoay, Yui đã phải khẳng định là hệ thống Camera ở phòng chờ B bị trục trặc. "Đáng ra học viện phải tu sửa, nâng cấp hết mọi thứ cho năm học mới rồi chứ nhỉ!" Nghĩ vậy Lan cảm thấy không hài lòng.

Dưới sân thi đấu, Kusarin ra hiệu cho Arashi, hai người thì thầm điều gì đó mà khuôn mặt Arashi có chút lưỡng lự. Sau cái gật đầu của cậu, Kusarin cất tiếng

[Em sẽ tìm kiếm vị trí của Onii-sama, xin cô hãy chờ một chút]

Nói rồi Kusarin bước về phía phòng chờ B trong sự huyên náo của các học viên trên khán đài, vẫn còn đó sự háo hức của các học viên năm nhất nhưng các học viên năm hai và năm ba có vẻ không thích sự chờ đợi nên sự khó chịu đã hiện trên khuôn mặt họ.

Bước qua cánh cửa tự động, Kusarin đứng lại và mở to mắt nhìn về phía hàng ghế sofa. "Một cậu bé ư?" Tất nhiên là cô sẽ không nghĩ như vậy vì cô nhận ra đứa trẻ đang ngủ đó là ai. Tiến về phía hàng ghế sofa trước màn hình TV, Kusarin khúc khích nhìn cảnh tượng vô cùng đáng yêu này. Một cậu bé chỉ mới 5 tuổi trong bộ đồng phục học viện Hikari bé tí, chiếc kính rơi cạnh bên, cậu bé đang mút ngón tay một cách ngon lành. "Chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi nhỉ?" Kusarin nhìn về phía hế thống Camera và thở phào, sau đó với nét mặt gợi cảm, cúi xuống sát tai cậu bé, cô nói với giọng đầy mật ngọt

- Dậy thôi Onii-sama, không là em sẽ bắt cóc anh mất đấy!

Bỗng nhiên mở mắt, cậu bé nhìn về phía Kusarin với sự hồn nhiên của trẻ thơ, Kusarin buộc phải quay mặt đi vì nhận thấy sắp có sự biến đổi mặc dù hai má cô đang đỏ bừng cả lên. Sau vài giây

- A!...xin lỗi, cơ thể anh lại tự kiểm soát rồi phải không.

Đeo kính lên, nhìn từ phía sau thân hình mảnh khảnh của Kusarin, Kakeru dễ dàng nhận thấy cô đang chắp hai tay lại và âm thanh phát ra từ cổ cô như đang kìm nén điều gì đó. Cậu hơi tái mặt lại, chán ra mồ hôi

- Này...này! Em ổn chứ?

Quay người lại với một nụ cười toả nắng, trông không còn một chút nào của sự ấm ức vì thua cuộc.

- Cảm ơn vì đã không xem trận đấu của em! Em thua rồi Onii-sama

Câu nói đó khiến Kakeru khẽ giật mình

- À...anh chỉ xem mấy phút đầu, xin lỗi em!

- Trên hết là đến lượt anh ra thi đấu rồi đó Onii-sama

Với vẻ mặt ngạc nhiên

- Anh á? Tại sao lại có anh ở đây vậy?

- Cô Lan muốn anh ra thi đấu, vậy thôi! Anh nên đi ra luôn đi!

_"Quả nhiên vị giám khảo phần thi thực hành này vẫn nhớ mình mà" tôi nghĩ vậy rồi đứng dậy, một ý định ngu ngốc của tôi là bỏ chạy, nhưng bàn tay trắng hồng mềm mại đó đang nắm chặt cánh tay tôi, Kusarin không hề có ý cho tôi đi đâu cả. Cười nhạt một cái, tôi buộc phải bước ra ngoài đấu trường.

- Cho mọi người thấy anh là ai nhé Onii-sama!

"Làm như anh có thể ý!" Ra đến ngoài sân đấu trường, tôi vẫn phải ngạc nhiên mặc dù đã được nhìn quang cảnh đấu trường qua TV vừa nãy. Thực sự thật hoành tráng! Tôi phải nở một nụ cười gượng gạo khi hàng nghìn ánh mắt đang nhìn tôi và bàn tán. Tôi bước ra chào hỏi đối thủ của mình đang ở giữa sân.

- Chào Arashi-san! Mới ngày đầu đi học thế này mà đã đấu đá nhau rồi.

[Kakeru! Yêu cầu cậu hãy kết nối vào hệ thống Voice]

{ Đã kết nối }

- Arashi-san, xin nhẹ tay nha!

- Tôi đã biết bí mật của anh em cậu!

Tôi vừa mới nghe nhầm phải không? Cậu ta nói cái gì vậy?

- Bí mật gì vậy?

- Đừng giả ngơ, trận đấu này nếu cậu không thắng tôi thì những bí mật của cậu sẽ không còn là bí mật nữa đâu!

Khuôn mặt cậu ta quá nghiêm túc. Làm sao cậu ta biết được? Và cậu ta đã nhanh chóng tự trả lời câu hỏi trong tâm trí tôi

- Tôi là người chiến thắng phải không? Với một người tự trọng như em gái cậu thì nếu người chiến thắng như tôi yêu cầu thì sẽ phải nói thôi

Thì ra cậu ta đã lợi dụng tính cách của Kusarin sao, thật thất vọng quá

- Tôi không biết cậu tìm hiểu bí mật từ em tôi làm gì, nhưng nếu cậu đã yêu cầu tôi phải chiến thắng thì tôi sẽ chiến thắng, nếu cậu thua, cậu sẽ không được phép còn chút kí ức nào về bí mật này.

Đột nhiên vẻ mặt kiêu căng của Arashi thay đổi. Không biết sự thay đổi đó là có ý gì nhưng có vẻ mồ hôi hột đã bắt đầu chảy. Thật may là cuộc nói chuyện không được phát trên hệ thống loa, và tôi cũng đảm bảo không ai nghe được cuộc nói chuyện này. Sau vài phút chờ đợi, Lan cất tiếng_

[Hai người đã tán gẫu xong chưa? Tôi không muốn đợi nữa!]

Bà cô chết tiệt, trận đấu này đã đi quá giới hạn rồi

[Chúng tôi sẵn sàng rồi]

[Xin cô hãy chọn bản đồ thi đấu]

[Mặt biển]

Yanagi Yui mở to mắt nhìn Lan với sự ngạc nhiên

[A...chờ một chút, có vẻ cô Lan có sự nhầm lẫn gì ở đây thì phải, cô nói là 'Mặt biển’ ư?]

Các học viên năm hai và năm ba lại xôn xao, Yui khẽ hỏi lại

- Chiến đấu trên mặt biển đâu phải kĩ năng mà học viên năm nhất có thể làm được!

- Vậy em có thấy trận chiến trước chúng đã thể hiện ra sao không?

[Cô Lan đã khẳng định lại là bản đồ Mặt biển, vậy xin bắt đầu]

Một lần nữa, xung quanh sân thi đấu lại xuất hiện lớp kết giới, nền sân và không gian đấu trường lại biến đổi, hiện ra một mặt biển xanh mênh mông, không hề nhìn thấy bờ. Hai người đứng đó, Kakeru và Arashi vẫn đứng trên mặt biển y như đứng trên đất liền, mặc dù biển là nước và nó đang gợn sóng.

{ Bạn có chấp nhận tỉ thí với Kyoseki Kakeru/Arashi Kishimaru theo hình thức thi đấu đã được cài đặt:

+ Hình thức thi: Không giới hạn thời gian

+ Điều kiện thắng: Đánh bại đối thủ

+ Điều kiện thua: Thanh Hp về 0 điểm hoặc bỏ cuộc }

Sau khi chúng tôi chấp thuận, một âm thanh trong không gian này lại vang lên

{ Five, Four, Three, Two, One, Go fight! }

[Trận đấu thứ hai với hình thức không giới hạn thời gian đã bắt đầu rồi]

_Ở trong không gian này tôi không hề nghe thấy tiếng gì bên ngoài cả, tôi cũng không biết họ có nghe thấy tiếng trong này không, chắc là qua hệ thống Voice. Tôi và Arashi đang đứng trên mặt biển bằng hai bước gồm Chuyển hoá: Tạo năng lượng ra ngoài đôi chân, Cường hoá: Phản lực. Vì vậy để đứng trên mặt biển thế này, chúng tôi đã liên tục phải tiêu tốn năng lượng cho một phép cấp 2. Giờ tôi không biết phải kết thúc trận đấu này ra sao để ngăn chặn bí mật mà cô em gái ngốc Kusarin đã tiết lộ. Trước hết tôi phải lấy một nửa sức mạnh từ mode 2 đã. Tôi nhắm mắt lại vài giây và bán chuyển đổi, vì chỉ một nửa nên cơ thể tôi sẽ không có sự biến đổi, đủ ở mức kiểm soát. Điều này tôi đã làm nhiều lần và lần gần nhất là trong buổi thi thực hành. Tôi mở mắt ra và nói với đối thủ của mình

- Cậu hãy đánh với tất cả những gì cậu có đi

Câu nói đó không phải do tôi oai hay tôi tự tin quá mức, vì tôi không muốn phải thể hiện sức mạnh của mình ở nơi đông người chứng kiến thế này nên để cậu ta xuất chiêu là cách tốt nhất.

- Được rồi!

Chỉ nói vậy, cậu ta có vẻ sẽ đấu hết mình. Tôi tạo cho mình một lớp kiên chắn toàn thân và chờ đợi.

Nước bắt đầu bị hút lên từ mặt biển, chúng xoáy lại với nhau và bắt đầu có hình thù. Rồi, tôi nhìn thấy rồi, hàng chục thanh kiếm bằng nước trên bầu trời chĩa về phía tôi. Nước ở tốc độ và áp lực cao có thể cắt mọi thứ, cậu ta khiến điều đó hoa mĩ hơn bằng cách tạo ra các thanh kiếm nước có tốc độ nước chảy tuần hoàn cực cao, giống như khi bạn khởi động một chiếc máy cưa thì lưỡi cưa sẽ chuyển độn tuần hoàn như vậy.

Sau một cái vung tay, chúng lao về phía tôi với tốc độ chóng mặt. Chung quy lại chúng chỉ như những quả bóng bay được bơm nước trong trò chơi ném bóng nước vậy, chúng vỡ tan tành khi va vào màn kiên chắn của tôi. Sự ngạc nhiên, đương nhiên là phải ngạc nhiên rồi, Arashi đang thẫn thờ một lúc.

Và cậu ta tiếp tục, một phép cấp 4, cậu ta gọi ra 4 con Thuỷ Long, đẹp thật và cũng tốn năng lượng thật! Một lần nữa chúng mở to miệng ra lao vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Ai đã từng mặc một chiếc áo mưa dày và đỡ hẳn một xô nước dội vào người chưa? Nếu rồi thì bạn sẽ hiểu rằng 4 con Thủy Long đó chỉ như 4 xô nước dội vào màn chắn của tôi thôi! Tôi không hề thấm một giọt nước nào cả.

Cậu ta, Arashi nhìn tôi chằm chằm, đáng sợ thật, tôi có thể hiểu rằng ánh mắt đó có đôi chút lo lắng và cũng có đôi chút tức giận.

Sóng bắt đầu nổi lên ư? Tôi nhìn lại bên dưới chân mình. Cậu ta cũng có chiến thuật đấy chứ! Không tấn công tôi trực diện được thì nhằm vào điểm yếu. Arashi đang chạm tay xuống mặt nước và tạo một xoáy nước ngay dưới chân tôi. Nó lớn dần lên, gió xung quanh tôi cũng bắt đầu thổi và mạnh lên. Chả mấy chốc, khi tôi nhận ra thì bao quanh tôi đã là một cột vòi rồng dữ dội.

Nhưng như tôi đã nói, tôi tạo ra một lớp kiên chắn toàn thân, vậy nên không hề có điểm nào để lọt vào được, giống như một quả bóng cao su trong máy giặt vậy, tôi nghĩ gần giống vậy. Mặc cho vòi rồng có cuốn đến đâu, tôi không hề cảm thấy chút cảm giác nào.

Vòi rồng tan biến, tôi có thể nhìn thấy nụ cười chắc thắng của Arashi bị dập tắt một cách dữ dội, sự thất vọng đã thay thế nó.

Từ nãy tới giờ, cậu ta chỉ lợi dụng địa hình có sẵn, nước, nhưng giờ cậu ta cũng hiểu đó là điều vô dụng.

Đừng ai nghĩ tôi tạo ra một kiên chắn quá mạnh, chỉ tại sức mạnh công kích của cậu ta quá yếu. Cho dù tôi chỉ sử dụng một phép cấp 1 nhưng chỉ cần sức mạnh công kích trong cơ thể tôi cao thì nó không còn là vấn đề. Về phía cậu ta, cứ cho là cậu ta có thể tạo ra một phép cấp 10 đi, nhưng sức mạnh công kích yếu thì nó cũng chẳng có tác dụng gì, đương nhiên tôi chỉ lấy ví dụ, không hề tồn tại phép cấp 10. Nói chung các bạn có thể hiểu rằng sức mạnh công kích của cậu ta yếu hơn tôi rất nhiều.

Arashi vẫn chưa muốn chấp nhận, cậu ta tạo ra một thanh kiếm gió trên tay mình, như vậy cậu ta định cận chiến. Tạo ra một tiếng nổ trên mặt nước, do Arashi tạo ra một lực đẩy để lao về phía tôi. Một nhát chém cực nhanh vào kiên chắn. Tôi phải ngạc nhiên và nhìn lại rằng nó xuất hiện một vết nứt, quả là sắc như gió, nhưng chỉ cần tôi tiếp thêm chút năng lượng, kiên chắn lại lành lại cho dù Arashi đang cố chém liên tục.

Sự chênh lệnh sức mạnh này, tôi không biết những người đang chứng kiến trận đấu nghĩ gì, tôi chỉ biết rằng sau trận đấu chắc chắn sẽ có rắc rối dành cho tôi.

Sau hàng chục nhát chém không tác dụng, Arashi lại đổi chiến thuật, còn tôi thì vẫn đứng yên như một bức tượng chờ đợi một người có thể đập vỡ. Cậu ta tiến về phía tôi một cách rất bình thường và chạm vào kiên chắn của tôi, cậu ta không sợ tôi tấn công ư? Cậu ta coi tôi là bức tượng thật chắc?

Sau vài giây cứ như là vận nội công trong phim kiếm hiệp ý, kiên chắn xung quanh tôi bắt đầu bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh giá. Hiểu rồi, cậu ta định làm lạnh không khí bên trong kiên chắn thông qua lớp kiên chắn. Cứ thế này thì đúng là tôi sẽ chết cóng thật. Nhiệt độ giảm nhanh hơn đến ngay cả nước dưới chân tôi cũng đã phải đóng băng lại. Nhưng nơi nào có kiên chắn bao vây thì nơi đó là lãnh thổ của tôi, tăng nhiệt độ không khí bên trong chỉ là chuyện bình thường thôi. Ấy vậy mà Arashi vẫn cố gắng tiếp tục làm lạnh. Và quả nhiên tôi đã hiểu lầm ý đồ của cậu ta. Sau khi lớp kiên chắn bị đóng băng dữ dội, cậu ta liền bước lùi lại và sử dụng lưới dung nham bao chùm lên kiên chắn. Một vật chất đang ở nhiệt độ quá thấp mà bỗng dưng tiếp xúc với nhiệt độ cực cao sẽ bị nổ tung do dãn nở đột ngột, kiên chắn của tôi không ngoại lệ vì nó chỉ là phép cấp 1.

Không bỏ lỡ thời cơ trước sự ngạc nhiên của tôi, một nhát chém chí mạng lao đến cổ tôi. Trong tích tắc, tôi buộc phải sử dụng bước nhảy Alpha để tránh. Cậu Arashi này cũng thú vị thật! Nhưng đến đây thôi! Tôi nhìn lên thanh Hp của mình vẫn tròn chịa 10.000 điểm, và thật quá đáng khi kết thúc mà thanh Hp của mình vẫn còn nguyên thế này.

Arashi vẫn tiếp tục lao về phía tôi, chắc hẳn cậu ta nghĩ trận đấu mới chỉ bắt đầu khi thanh Hp của cậu ta cũng còn nguyên vẹn 10.000 điểm. Thực tế cậu ta đã tốn khá nhiều Mp và thể lực rồi. Tôi giơ tay phải lên và thở dài một tiếng. Arashi buộc phải dừng lại. Tại sao ư? Vì bao vây cậu ta bây giờ là 12 con Thuỷ Long. Đương nhiên chúng là do tôi tạo ra rồi. Không chờ đợi, tôi lệnh cho chúng lần lượt lao vào Arashi. Nếu những con thuỷ long này giống những con Thuỷ Long của cậu ta lúc nãy thì thật dễ dàng chống đỡ, những con Thuỷ Long của tôi lập tức đóng băng khi tiếp súc với thanh kiếm gió của Arashi. Khi thanh kiếm đã vô dụng, Arashi cũng phải tạo kiên chắn, nhưng nó thật mỏng manh, nó nhanh chóng bị đóng băng và vỡ tan thành. Cuối cùng chỉ còn cơ thể của cậu ta, Mp của cậu ta chắc chắn không đủ để sử dụng bất kì chiêu né tránh nào. Liên tục lao đến rồi lập tức đóng băng, Hp của Arashi buộc phải về 0. Tên người chiến thắng hiện lên trên bầu trời

{ Kyoseki Kakeru Win }

Không gian xung quanh bắt đầu biến đổi trở lại, đấu trường lại hiện ra. Và mọi người ở đó, những khán giả, kể cả người bình luận cũng vậy, họ không nói một câu gì khiến không gian rộng rãi này im lặng một cách khó chịu. Và...

[Thật tuyệt vời! Chúng ta hãy dành một chàng pháo tay cho Kyoseki Kakeru nào]

Cả đấu trường vang rộ tiếng vỗ tay. Trận đấu hay đến thế ư? Tôi không hiểu mọi người đang nghĩ gì vì tôi thấy nó thực sự nhàm chán! Tôi cũng chưa hiểu được tại sao em gái mình có thể thua. Khi tiếng vỗ tay dứt, tôi dành vài dây khiến cơ thể trở lại bình thường và nhìn lại đối thủ đang suy sụp của mình. Arashi đứng đó, không có chút biểu hiện nào, hẳn là cậu ta sốc lắm khi là người đứng đầu kì thi đầu vào lại thua một người không rõ thứ hạng bao nhiêu. Trận đấu này hẳn đã quyết định...

[Sau trận đấu này, hiển nhiên Kyoseki Kakeru đã là người đứng đầu năm nhất!]

Đó là điều rắc rối dành cho tôi đấy! Tất cả chỉ vì muốn bí mật của mình không bị lộ.

[Giờ mọi người có thể giải tán rồi]

Tôi quay lại mục đích chính của mình

- Giờ thì cậu hãy quên hết bí mật của tôi đi, nếu không muốn tôi phải xoá kí ức của cậu

Với cái nhìn của Arashi chắc trông tôi như một kẻ đắc thắng, tôi hòan toàn không có ý như vậy! Cậu ta đáp lại với một nụ cười gượng trên khuôn mặt đẹp trai đó.

- Tôi không biết bí mật nào cả!

Tôi ngạc nhiên

- Vậy là sao?

- Em gái cậu vừa lúc nãy đã nhờ tôi thế này

Arashi nhớ lại vài phút trước.

Kusarin vẫy tay ra hiệu cho Arashi tiến gần lại mình, cô khẽ thì thầm

- Cậu giúp tôi một việc được chứ?

- Nếu tôi có thể!

- Anh trai tôi sẽ không đấu nghiêm túc nếu cậu không nói như tôi bảo.

Arashi khó hiểu

- Không đấu nghiêm túc ư? Mà nói gì chứ

- Cậu hãy nói rằng "Tôi đã biết bí mật của anh em cậu!"

Arashi nheo mắt lại

- Tại sao lại nói câu đấy chứ?

- Tôi không thể giải thích rõ được! Nhưng nếu anh trai tôi có hỏi tại sao tôi nói ra thì cứ bảo rằng do tính tự trọng của tôi!

Arashi lưỡng lự

- Tại sao tôi phải làm vậy?

- Cậu có thể không giúp tôi cũng được, nếu cậu muốn một trận thua hoàn toàn thì hãy làm vậy!

Arashi đã kể cho tôi như vậy, giờ tôi cảm thấy em gái tôi thật ngốc nghếch quá! Chưa hết, giờ tôi phải đánh trống lảng câu hỏi của Arashi

- Mà cậu có thể xoá trí nhớ sao? Một phép thuật phức tạp vậy?

- À không! Tôi chỉ nói vậy thôi, mọi chuyện em tôi và tôi nói xin cậu đừng quan tâm.

Mặc dù tôi nói vậy, làm sao mà cậu ta có thể không để ý được chứ._

5

Kakeru quay người lại, đi về phía phòng chờ B, mặc cho vô vàn thắc mắc đang luẩn quẩn trong đầu Arashi. Trên khán đài, các học viên bước ra ngoài đấu trường cùng những lời bán tán về trận đấu. Cô gái tóc xám tro vẫn đứng tựa vào thành lan can khán đài nhìn theo Kakeru. Tay phải cô cầm bã kẹo cao su đã nhai từ trận đấu đầu tiên, một bã kẹo cao su méo mó màu hồng nhạt, cô đưa nó lại tầm nhìn của mình, che đi cái dáng người bé nhỏ từ xa của Kakeru. Và trong thoáng chốc, bã kẹo cao su đó hoá cứng lại, mọc ra các lá cây xanh non, cô ném nó vào một thùng rác cách đó không xa rồi lại đeo chiếc tai nghe blutooth chùm tai, đi về hướng cửa ra.

Trên một hàng ghế cao

- Cậu định ngồi nhìn tới bao giờ nữa Aoi-san?

Một cô gái tóc đen đuôi gà hỏi người ngồi trước mình. Đáp lại với sự phấn khích, cô gái tóc vàng với khuôn mặt hiền hậu đó là hội trưởng hội học sinh - Aoi Mai

- Cậu ấy không thể nào là học viên năm nhất được đúng không Riko?

- Cậu ấy...không! Anh em nhà Kyoseki thật thú vị.

Hanawa Riko hỏi với sự nghiêm túc đã sắn có trên khuôn mặt mình

- Cậu có cần mình tìm hiểu không?

- Nhờ cậu đó

Bước tới cửa ra, cô nàng tóc vàng lộng lẫy mà Kakeru gặp lúc sáng ngoái đầu lại và tự nhủ "Kyoseki Kakeru, giờ thì khó có thể quên được"

Lê Phong Lan vẫn ngồi đó, ngồi trên đài quan sát, tập chung suy nghĩ đến quên cả mọi thứ xung quanh

- Cô Lan! Chúng ta cũng ra ngoài thôi

Đến đây, cơ thể Lan mới như hoạt động trở lại

- Khoá năm nay của cô tuyệt thật! Nhất là cậu Kakeru đó. Em nghĩ không quá khi trình độ cậu ta phải ngang các học viên năm ba bọn em

- Ừ!

Khẽ luớt ánh mắt về phía sau, Kakeru thấy Arashi cũng đã đi về hướng ngược lại. Cánh cửa tự động mở ra, một giọng nói vang lên

- Onii-sama vẫn rất tuyệt!

Kusarin đứng đó, chỉ chờ Kakeru bước vào để nói câu nói này. Cô cũng biết anh trai mình đã biết mọi chuyện. Vẻ mặt Kakeru không hề vui vẻ, cậu giơ tay phải vẫy Kusarin lại gần mình, và 'pon', một cái cốc chán nhẹ dành cho cô em gái của mình

- Toàn bộ là kế hoạch của em đúng không!

Kusarin quay người lại, nhắm mắt và cười thầm

- Ai mà biết!

Kakeru đưa tay lên sờ chán, không nói thêm gì. Ngay lập tức cô em gái lại quay lại nói với cậu.

- Tuần sau, Quân Sự Đoàn bắt đầu hoạt động đó Onii-sama

Bước tới và tựa vào thành ghế sofa, Kakeru hỏi lại

- Em nắm bắt thông tin nhanh nhỉ!

Quả không lầm khi cho Kusarin tham gia hội học sinh, từ giờ, cậu có thể nắm bắt một số thông tin từ em gái mình thế này, đương nhiên chúng cũng không phải thông tin bí mật gì cả

- Vậy bài thi kết nạp năm nay là gì?

- Cái đó em chưa biết được.

Kakeru cũng biết vậy, nhưng dù sao cậu cũng biết ngày hoạt động trở lại của Quân Sự Đoàn, còn hơn là cậu cứ phải hóng mỏi cổ.

- Giờ thì anh về đây.

Kusarin thắc mắc tỏ ý không đồng tình.

- Chưa gì anh đã muốn bùng học rồi sao?

Nhìn chiếc đồng hồ trên tay trái, giờ mới hơn 3 giờ chiều. Về giờ này thì khác nào trốn học, nhưng ở lại thì Kakeru cũng chẳng biết làm gì trong thời gian rảnh rỗi tới tận 4 giờ chiều.

- Giờ này mà anh đi về cũng chẳng ai để ý đâu mà

- Nhưng, nếu ai cũng có thể ra về dễ dàng thì đâu còn là học viện nổi tiếng có kỉ luật, quy củ nữa chứ!

Tạm biệt em gái mình, Kakeru bước tới trước cổng học viện. Giờ cậu mới nhận ra, trốn về không phải đơn giản. Cánh cửa bạc trạm trổ to lớn giờ đã đóng kín, bức tường đã cao, giờ đây lại có thêm màn chắn trong suốt như thuỷ tinh, các phép thuật công kích hay phép thuật đi xuyên thông thường như bước nhảy Alpha sẽ không có tác dụng. Nhưng đó cũng chỉ là thử thách đối với người bình thường. Kakeru quan sát xung quanh, có vẻ như mọi người vẫn đang tập chung trong học viện nên không hề thấy bóng dáng ai ở đây. Để chắc chắn, Kakeru núp sau một gốc cây anh đào lớn gần cổng và bắt đầu chắp tay lại như niệm chú. Mở mắt ra, học viện đã ở phía sau lưng cậu. Kakeru hiện đã ở ngoài, sau khi thực hiện một phép thuật dịch chuyển cấp cao mà không phải ai cũng làm được. Thật may mắn là bên ngoài đường cũng không ai trông thấy cậu. Mở Window lên, vào phần bản thân trong hệ thống, Kakeru tìm một bộ đồ trong kho đồ của mình. Trong vài giây, một lớp ánh sáng trắng bao phủ toàn thân cậu. Giờ thứ cậu đang mặc không còn là bộ đồng phục của học viện Hikari nữa. Một bộ đồ màu lục kẻ xanh non, sau lưng in một Logo cửa hàng với hai chữ cái bắt mắt 'GS'.

"Mình sẽ tới cửa hàng làm sớm để được về sớm vậy! Chạy bộ từ đây tới đó chút cho khoẻ"

Nghĩ rồi hít một hơi thật sâu, Kakeru chạy thật nhanh về phía bên trái con đường.

Dừng lại mà không chút mệt mỏi nào, Kakeru đứng trước một cửa hàng tạp hoá lớn có Logo 'GS' và dòng chữ bằng đèn Led 'Great Store’.

_Tới rồi! Đây là cửa hàng nơi tôi làm việc, tôi hiện đang là một nhân viên bán thời gian ở đây. Vì chưa đủ 18 tuổi nên một ngày quán lí cũng chỉ cho tôi làm đúng với thời gian của học sinh là 4 tiếng. Nhưng tôi có thể tới đây làm bất cứ thời gian nào trong ngày. Trước khi đi học, tôi thường làm từ 2 giờ chiều tới 6 giờ tối. Nhưng giờ có lẽ tôi phải làm trong thời gian đi học về. Tôi cũng đã nhắc Kusarin tự nấu ăn vì tôi sẽ về trễ, nhưng con bé không thể nấu, và gần đây con bé cũng đã tìm được một công việc bán thời gian mặc dù tôi chả biết đó là công việc gì.

Bước qua cánh cửa tự động với âm thanh vui tai của tiếng chuông từ bất kì cửa hàng nào.

- Chào mừng quý khách!

- Chào buổi chiều, LiLith-san!

- Là cậu à Kakeru! Buổi đầu đi học thế nào mà cậu về sớm thế? Mới có 15 giờ 24 mà.

Đây là đàn chị của tôi, Bettor LiLith, một cô gái với ngoại hình vình thường, tôi luôn thấy chị buộc tóc kiểu đuôi gà, và trên hết là chị đeo kính giống tôi, nhưng cận nặng hơn tôi. Chị là một nhân viên chính thức đang làm ở cửa hàng chi nhánh này. Tính chị khá vui vẻ và tốt bụng. Thành thật đáp lại câu hỏi của chị

- Đáng ra 16 giờ em mới đuợc về, nhưng nhiều chuyện xảy ra nên em trốn về sớm

Chống cây chổi quét nhà xuống đất và tựa người vào nó, LiLith-san không hài lòng với câu trả lời của tôi

- Nào, nào, như vậy là học sinh hư đấy, em đang trong tuổi nổi loạn nên muốn nổi loạn thật à!

Tôi liền trêu lại chị như mọi khi

- Ở đó mà kêu em đi bà chị 21 tuổi mà vẫn còn chưa có người yêu

- Hô ra...em lại đụng vào nỗi đau của chị rồi đấy!

Toan lấy cây chổi sẵn đó để đánh tôi, một giọng trong cửa hàng đã dừng hành động của tôi với chị lại.

- Thôi đùa giỡn và làm việc đi!

Bước ra quầy thu ngân viớ thân hình to tròn, múp míp, đó là ông quản lí ở chi nhánh này. Tôi lịch sự cúi người chào

- Cháu chào quản lí!

- Ồ! Là Kakeru đó hả, đúng lúc lắm, ta có việc cho cậu đây

Khuôn mặt hiền hậu đó, ông quản lí cười với tôi rồi giao cho tôi ngay một công việc, chị LiLith cũng cặm cụi tiếp tục với công việc quét dọn._

6

_Đã hơn 19 giờ, và đây là thùng hàng cuối cùng. Tôi chuyển nó lên chiếc xe tải hàng để chở về chi nhánh của tôi. Trước đó tôi cùng anh Kota-một nhân viên khác trong cửa hàng, đã phải sang tận chi nhánh này, cách cửa hàng của tôi cỡ 7 km để nhận thêm hàng. Có thể các bạn thắc mắc rằng tại sao không sử dụng hệ thống Window để vận chuyển đồ, như thế vừa nhanh lại vừa tiết kiệm sức. Nhưng đâu phải thứ gì hệ thống Window cũng làm được, có một số đồ do con người làm ra hệ thống Window không thể định dạng được, dễ dấn đến các lỗi nên vẫn ưu tiên dùng cách thủ công. Còn nếu ai nhớ tôi từng nói, ngoài kia đầy rẫy quái vật cho bạn kiếm tiền như Game thì tại sao tôi không ra đó và kiếm tiền. Tôi chỉ muốn cuộc sống cứ bình thường như thế này là đuợc rồi, với cả cũng đâu phải giống hẳn như Game, nếu bạn kiếm tiền theo cách giết quái, vẫn có xác xuất bị giết và bạn không thể hồi sinh như game được, đó sẽ là ngày giỗ của bạn._

Vươn vai sau khi vận chuyển một đống hàng, Kakeru nhìn các nhân viên ở chi nhánh khác đang giải tán, và đứng gần cậu là Gokuro Kota-đàn anh cùng cửa hàng với cậu. Anh là người ít nói làm nhiều, Kakeru rất nể cái thân hình cân đối mà vẫn đầy cơ bắp của anh. Trở về cử hàng cùng với Kota, Kakeru đã đủ giờ làm việc và giờ phải nghỉ, trong khi Kota và LiLith đã là người lớn, họ có thể làm tối đã 10 tiếng nên họ vẫn ở lại.

Cứ nghĩ là sức trâu bò, dù sao cũng là cơ thể con người nên Kakeru cũng cảm thấy mệt. Sau khi về nhà tắm rửa, cậu thay bộ đồ thông thường và chuyển về Mode 2, nhưng ngay sau đó cậu lại nhận ra khi nhìn vào tủ lạnh, đồ ăn không đủ để nấu bữa tối. Đã hơn 8 giờ tối, các siêu thị nhỏ quanh đây hẳn đã hết thực phẩm. Kakeru lắc đầu khi cậu nghĩ có lẽ lại phải tới siêu thị lớn. Nhưng còn đỡ hơn là mua đồ ăn nhanh vì cậu cũng chẳng thích chút nào, Kusarin hiện chắc đang ăn ở chỗ làm nên cậu cũng không phải vội. Bước ra khỏi nhà, đi đôi giày đi bộ và khoác thêm chiếc áo khoác dạo phố khá thời trang, Kakeru không hề muốn chuyển về nhân cách Mode 1 đang mệt mỏi của mình nên cậu bèn giữ nguyên như vậy, trời tối nên cậu nghĩ cũng chẳng ai để ý. Một lúc sau, Kakeru đã mua được ít thịt và rau củ, cậu sách một bên tay và bước ra khỏi cửa siêu thị với cái thở dài. Thật khó chịu khi mọi người trong đó cứ nhìn cậu như một thần tượng, nhất là một vài đứa học sinh trung học. Window xuất hiện một tin nhắn, đó là của Kusarin

{ 22 giờ em mới về nên Onii-sama cứ nghỉ ngơi trước đi ạ! }

Một cô gái cao trung đi làm khuya thế này, cho dù là đối với Kakeru, với tư cách một người anh trai, cậu vẫn phải lo lắng chút chút cho dù em gái cậu có giỏi phép thuật.

Trên một đoạn đường, Kakeru chứng kiến một cảnh tượng ngu ngốc, cậu nghĩ vậy. Một đám thanh niên chạy vụt qua người một cô gái, xô ngã và ăn cắp chiếc túi của cô ấy. Đâu phải ai sinh ra có phép thuật cũng đi học phép thuật, cả những người chặn phép từ khi còn trong bụng để làm người bình thường nữa. Họ cũng chỉ là những con người yếu đuối trong thế giới này thôi, quả thật thì đa số dân số nhân loại là những con người bình thường, họ yêu một cuộc sống hoà bình. Như cô gái kia và đám thanh niên kia cũng vậy. Cô gái tóc nâu thả dài qua vai một chút, đôi mắt nâu trong veo phản chiếc ánh sáng vàng từ bóng đèn đường gần đó. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp như búp bê của cô bỗng trở nên bối rối. Cô chuẩn bị làm gì đó thì Kakeru chạy tới, cậu cúi xuống, giơ tay ra với một giọng ân cần

- Cô không sao chứ? Để tôi đỡ cô dậy

Cô gái ngạc nhiên nhìn Kakeru, tâm trí cô như trống rỗng khi nghe giọng nói ấy, chỉ biết cầm lấy bàn tay cậu và đứng dậy.

- Cô cầm giúp tôi túi đồ, tôi sẽ đuổi theo họ ngay

Cô gái cứ chăm chú nhìn khuôn mặt tài tử của Kakeru và hành động như một con robot cầm lấy túi đồ của cậu. Kakeru vụt chạy theo đám cướp, ngay khi khuất tầm mắt cô gái, cậu sử dụng phép dịch chuyển tới ngay trước mặt đám cướp đang chạy. Và "rầm" đám cướp gồm ba thanh niên đó ngã nhào mà không hiểu vì sao, khi nhận ra thì túi đồ chúng vừa cướp đã không còn trên tay nữa. Quay lại chỗ cô gái đang đứng, Kakeru đưa cho cô chiếc túi và lấy lại túi đồ của mình

- Của cô đây! Tôi xin lấy lại túi của tôi

Mãi tới khi Kakeru quay lưng đi một đoạn, cô gái mới cất được tiếng

- Cảm ơn anh rất nhiều!

- Không có gì!

Khi chợi nhận ra mình quên một điều quan trọng, cô gái đuổi theo Kakeru với ý định hỏi tên, nhưng nhìn vào lối rẽ cậu vừa rẽ, cô chẳng thấy bóng dáng ai cả. Ở trên một cột điện cách đó không xa, Kakeru đứng nhìn cô gái đang loay hoay tìm cậu

"Xin lỗi cô nếu có ý định làm quen với tôi nha!"

Nghĩ rồi cậu nhảy vụi vào trong khoảng tối

Còn ở bên dưới, sau một hồi đi lòng vòng không thấy Kakeru, cô gái tỏ vẻ vô cùng thất vọng nhưng trong đầu cô như được bừng sáng "Anh ấy chắc chắn là Hoàng Tử của mình!"

7

Bước về tới cửa nhà, một câu nói quen thuộc mà bất cứ ai cũng nói khi về đến nhà

- Con về rồi ạ!

- Onee-chan, onee-chan…

Lon ton chạy ra là một cô bé tiểu học, mái tóc đen tết hai bím và hai má hơi ửng hồng đáng yêu. Cúi người xuống tháo chiếc dày da nâu, bước lên sàn gỗ, Yura xoa đầu cô bé

- Ôi Yuri, em nên đi ngủ đi mới phải chứ!

Cô bé phồng má đáp lại

- Hông chịu đâu, vẫn còn sớm mà!

- Ngủ sớm thì mới khỏe được

Cô bé lại phụng phịu

- Onee-chan chẳng chịu dẫn em đi dạo gì cả!

Ngồi xổm xuống, Yura đưa ngón trỏ tay phải ra trước mặt, vẻ tươi vui

- Tối qua em đi rồi phải không nào! Với lại chị đã nói là chị đi thám thính tình hình của tổ chức xấu mà!

Nhìn Yura với đôi mắt tò mò, Yuri hỏi

- Hôm nay chị phát hiện ra bí mật gì của tổ chức xấu vậy ạ?

- Tại sao em nghĩ vậy?

- Vì chị hôm nay có vẻ rất vui!

Yura giật mình khẽ sờ má

- Thật sao! Trông chị vui lắm à?

- Ưm!

- Mà dì đâu rồi?

- Mẹ đang xem TV trong phòng khách ý.

Khẽ bước vào trong, Yura thập thò ngoài cửa nhìn một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc chiếu Tatami ánh mắt hước về bộ phim đang chiếu trên TV. Rón rén bước vào, và ôm choàng lấy người phụ nữ đó, cô bé Yuri cũng làm y như chị mình.

- Dì ơi!

- Yura! Sao hôm nay con về sớm vậy? Lại còn trông hạnh phúc như vậy nữa

Thả dì của mình ra, Yura đứng dậy nhắm mắt lại và lắc đầu

- Không…ô..ô..ng có gì đâu ạ! Con lên phòng đây

- Chị Yura chơi với em đi

Cô bé lập tức bị mẹ mình bắt lại, khi cứ bám lấy chân Yura

- Yuri, đi ngủ thôi con, sáng mai còn đi học nữa

- Phải đó Yuri, em đi ngủ đi, tối mai chị lại dẫn em đi chơi nhé

Khuôn mặt phụng phịu của cô bé khẽ gật đầu. Bước lên phòng mình ở tầng hai, Yura mở cửa ra. Đúng là một căn phòng của các thiếu nữ tuổi mới lớn. Phòng được dán giấy dán tường màu hồng với các biểu tượng hoa màu trắng. Một chiếc giường nhỏ trải ga cũng màu hồng, bên cạnh là bàn học kèm theo kệ sách ngăn nắp dán các hình con vật dễ thương. Trên tường cũng đầy hình của các thần tượng nam. Nói chung thì chỉ là một căn phòng của một cô gái yêu đời. Yura đóng cửa lại lao tới và ngã nhào vào tấm nệm giường. Với lấy con gấu bông gần cửa xổ, cô ôm nó thật chặt và giọng cười khúc khích "Mình đã tìm thấy Hoàng tử mà bấy lây nay mình tìm kiếm rồi! Nhất định những ngày sau mình sẽ tìm gặp lại anh ấy!"

Bước về đến nhà mình, ngay khi vặn nắm đấm cửa với chìa khóa thì Kakeru hắt hơi một tiếng và cảm thấy lạnh gáy. "Cảm lạnh à?" @@