Chương 81: Đỗ Xuân An

Sắt Thép Ma Pháp

Chương 81: Đỗ Xuân An

Chương 81: Đỗ Xuân An

Long bám theo lão già tới tận góc tây nam thành Vĩnh Đông, đây là nơi tập trung của phần lớn người nghèo khó trong thành Vĩnh Đông.

Toàn bộ khu vực là một khu ổ chuột khổng lồ.

Đây là nơi nguy hiểm nhất thành Vĩnh Đông, trật tự và pháp luật gần như không tồn tại ở nơi này, mọi thứ ở đây dường như đã bị hầu tước lãng quên.

Chủ nhân chân chính ở đây chính là các băng đảng ở đây chính là các băng đảng đầy quyền lực, hoạt động chủ yếu của chúng là đâm thuê chém mướn, thu tiền bảo kê, đặc biệt là buôn bán nô lệ mối làm ăn thu lợi cực lớn.

Một nơi bị luật pháp bỏ quên, còn gì phù hợp hơn để trở thành một trường săn nô lệ.

Lần đầu tiên Long đặt chân vào nơi này, cảm nhận đầu tiên Long thấy là một cảm giác âm u, đầy khó chịu, nhưng người qua đường quanh đây đều có một chút gì đó u ám, đôi mắt họ không mang chút ánh sáng nào.

Đường phố bẩn thỉu chật hẹp, những căn nhà xập xệ cũ kỹ đã lâu không được sửa chữa đàng hoàng kéo dài liên tục hai bên đường.

"Bà già chó chết khi nào mới có tiền, bà nợ hai tuần rồi. Hay bà cháu các người muốn cút khỏi đây."

"Các cậu tha cho vài ngày nữa, chờ tôi nhận được lương sẽ trả cho các cậu ngay. Cháu tôi còn bé, xin các cậu đừng đuổi chúng tôi đi."

Phía trước một đám côn đồ đang đứng trước một căn nhà nhỏ xập xệ đe dọa một bà lão.

Nhìn bề ngoài bà lão đã hơn tám mươi với làn da đen sạm đã nhăn nheo, tóc trên đầu bà đã rụng hết rất nhiều chỉ còn lại mái tóc bạc mỏng manh.

Bà đứng trước cửa căn nhà, khuôn mặt nhăn nheo ướt đẫm nước mắt đang khổ sở chắp tay cầu xin lũ côn đồ, phía sau đùi bà một ánh mắt nhỏ bé mang vẻ sợ hãi nhìn về đám côn đồ.

Thấy cảnh này sẽ có nhiều người không nhịn được muốn can thiệp, nhưng điều đó không đúng với lão già phía trước và cả Long.

Bọn họ đi qua mà không có ý định can thiệp cho dù cô bé phía sau bà lão đang nhìn hắn với ánh mắt rất đáng thương.

Nhưng Long không quan tâm điều đó, đối với hắn những việc như thế này tồn tại rất nhiều, hai người có số phận của mình, hắn sẽ không can thiệp vào việc đó.

Đi trên con đường này Long cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đầy cảnh giác của những người xung quanh bắn về phía mình, cũng dễ hiểu thôi khi một người lạ đột nhiên xuất hiện ở đây làm sao họ không cảnh giác.

Nhưng Long không quan tâm những người này, bọn họ còn chưa đủ khả năng uy hiếp ba người, hắn tiếp tục bám theo lão già phía trước.

Đi được một lúc lão già đột nhiên vọt vào ngõ nhỏ bên cạnh, khiến Long phải tăng tốc đuổi theo.

Nhưng chân hắn dừng lại khi thấy bên trong ngõ nhỏ lão già đừng đấy nhìn về phía bọn hắn, sau lưng ông ta là một đám côn đồ đang cầm đao nở nụ cười đắc ý nhìn ba người Long.

Ngay sau đó phía sau ba người có một đám côn đồ khác tiến ra chặn ngay sau lưng bọn hắn.

"Các ngươi là ai? Tại sao lại đi theo ta?"

Lão già cảnh giác hởi ba người Long. Ban đầu ông ta không hề biết mình bị theo dõi, nhưng khi đặt chân vào khu ổ chuột ba người Long rõ ràng đã bị những người xung quanh chú ý.

Nơi chính là lãnh thổ của ông ta, tuy là một pháp sư khuyết thiếu nhưng ở một nơi như thế này ông ta vẫn có rất nhiều giá trị, đặc biệt là các hạ ma cụ ông ta làm ra, tuy chúng không thể phát ra ma pháp nhưng sức mạnh vượt trội hơn các vũ khí thông thường vẫn có thể giúp các băng đảng ở đây gia tăng chiến lực.

Hiển nhiên khi ông ta bị theo dõi những thành viên băng đảng có mặt khắp nơi ở đây có thể dễ dàng nhận ra, và đây là cái tròng ông ta bày ra để dụ những kẻ này vào.

Bị bao vây Long lại không hề khẩn trương, những kẻ này nhìn như hung thần ác sát nhưng đều là phàm nhân, cho dù Long chưa thể đạt tới đẳng cấp của pháp sư tập sự đi nữa thì những kẻ này còn chưa phải đối thủ của hắn, chưa kể đại hiệp sĩ Đức Bình còn ở phía sau.

Long nở nụ cười ấm áp, đan hai tay vào nhau đầu hướng về phía trước nói.

"Vị pháp sư tôn kính này, chúng ta không có ác ý, chỉ có một chút tò mò mới đi theo ngài."

Mắt lão già nheo lại, vẫn không hạ cảnh giác với Long tiếp tục hỏi.

"Một lão già như ta thì có gì để các ngươi tò mò."

"Ấy! Sao ngài lại nói vậy, một pháp sư như ngài làm sao lại không có gì chứ, chỉ riêng thân phận tôn kính của ngài đã là một sự khác biệt, ngài quá coi thường mình rồi."

Long giở giọng nịnh hót, hắn giống như một tên nịnh hót chính hiệu cố gắng làm lão già vui.

Nhưng với người đã lăn lộn nhiều năm như lão làm sao có thể bị giọng điệu của Long mê hoặc, lão vẫn cảnh giác hỏi.

"Đừng vòng vo nữa, các ngươi muốn gì?"

"Thực ra…"

Long làm bộ khó xử trả lời, hắn đang cố gắng hạ sự cảnh giác của ông ta xuống tấp nhất nhưng có vẻ vô vọng, lão già này chắc chắn đã lăn lộn rất nhiều nằm trong xã hội, trải qua vô số việc, muốn để ông ta hạ cảnh giác quả thật rất khó.

"Thực ra cái gì? Nói nhanh lên, lão đây không có thời gian vòng vo với ngươi."

Lão già hét lớn, đe dọa.

Long thở dài trong lòng, đành vậy không thể dùng cách nhẹ nhàng để nói chuyện thì chỉ còn cách dùng vũ lực, hắn quay sang nhìn Đức Bình bên cạnh ra lệnh.

"Đừng giết người."

Một mệnh lệnh không rõ ràng, nhưng Đức Bình giống như hiểu được ý Long, ông ta gật đầu một cái rồi tiến về phía trước.

"Ngươi muốn làm gì?!"

Ông lão cảnh giác lui lại ẩn sau đám côn đồ để chúng che chắn cho mình, tên con đồ có vẻ là thủ lĩnh chỉ thanh kiếm của mình về phía Đức Binh nói.

"Lão già, đứng lại! Không được tới gần!"

Hiển nhiên đe dọa của tên thủ lĩnh không làm Đức Bình chậm lại, ông ta vẫn chậm rãi bước từng bước về phía bọn họ.

Tên thủ lĩnh tuy không phải pháp sư, nhưng nhiều năm chém giết khiến hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của ông gia phía trước.

"Anh em giết lão."

Thấy không thể khiến Đức Bình dừng lại hắn lệnh cho thuộc hạ xung quanh tiến lên, còn hắn vẫn đứng ở đấy không hề di chuyển. Tên này cực kỳ kinh nghiệm, để đàn em lên trước trước do thám năng lực kẻ địch, nếu lỡ giết chết cũng không sao, nếu còn nếu có biến hắn cũng có thể trốn.

Thực tế cho thấy quyết định của hắn cực kỳ chính xác.

Đám đàn em của hắn mới chỉ nâng kiếm lên còn chưa kịp chạm đến kẻ địch thì đã bị đánh bay.

Từ góc nhìn của tên thủ lĩnh lão già phía trước chỉ vung tay vài cái thì đàn em của hắn kẻ thì bị đánh bay vào tường, kẻ thì bị đốn ngã, kẻ thì bị đá ngất.

Chỉ trong chốc lát toàn bộ đám côn đồ bị xử lý một cách dễ dàng, thậm chí Đức Bình còn chưa chảy một giọt mồ hôi.

"Hi…hiệp sĩ."

Lão già tuy là một pháp sư yếu kém không có khả năng cảm nhận ma năng, nhưng ông ta đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội, cho dù Đức Bình không dùng bất cứ loại ma pháp nào ông ta vẫn có thể nhìn ra được thân phận của Đức Bình.

Tên đại ca nghe lão già nói ra thận phận của người phía trước thì không chút do dự quay đầu chạy, hắn đương nhiên biết sức mạnh của hiệp sĩ đáng sợ như thế nào, một phàm nhân như hắn còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng.

Khác với tên đại ca, lão già không có ý định chạy, lão biết rằng mình có chạy cũng không thoát được hiệp sĩ phía trước, đặc biệt khi người ta vì mình mà tới.

"Không...không biết hiệp sĩ đại nhân…tìm lão già vô dụng như ta có việc gì?"

Lão già có chút run rẩy quỳ xuống hỏi, ông ta còn không quên nhấn mạnh lão già và vô dụng để người nghe hiểu được giá trị của mình.

"Không không! Ta đã nói rồi, ông không vô dụng."

Long không cho là đúng ngay lập tức phủ nhận, hắn tiến tới nâng ông ta dậy quan tâm hỏi.

"Không làm ông sợ chứ?"

"Tạ…tạ đại nhân quan tâm, tiểu nhân không sao. Không…không biết đại nhân tìm tiểu nhân có việc gì?"

Lão sợ hãi hỏi! Làm sao có thể không sợ hãi kia chứ khi đột nhiên một người có hiệp sĩ làm hộ vệ lại tìm đến, người đó lại còn rất thân thiết bắt chuyện với mình, kinh nghiệm nhiều năm cho lão biết chuyện này không hề đơn giản.

"Lão tên gì?"

"Bẩm đại nhân, lão là Đỗ Xuân An, năm này đã một trăm hai mươi hai tuổi."

Hơn một trăm tuổi, con số không lớn đối với một pháp sư, cho dù đó là pháp sư yếu kém.

Long không quá bất ngời hắn tiếp tục hỏi.

"Thực ra ta chỉ muốn hỏi lão thượng ma cụ lão đem bán lúc nãy có phải do lão làm ra hay không thôi."

Lão già giật mình, chuyện lúc nãy đều không ai tin thượng ma cụ do lão làm ra, pháp sư yếu kém như lão theo thường thức quả thực không thể làm ra thượng ma cụ.

"Đại…đại nhân nếu…nếu lão nói là do lão làm ra, ngài sẽ tin lão sao?"

Ông ta sợ hãi né đi ánh mắt của Long run rẩy nói.

"Tin, tin chứ, tại sao lại không tin haha."

Long sảng khoái trả lời, biểu cảm của hắn không giấu được vui mừng. Nếu chuyện này là thật hôm nay hắn đã nhặt được bảo.

"Nhưng! Làm sao lão làm được?"

Đây chính là câu hỏi quan trọng nhất Long muốn hỏi.

Phải biết để có thể tạo ra được thượng ma cụ pháp sư phải có năng lực cảm nhận dòng chảy ma năng trong từng nét khắc của mình từ đó có thể tìm ra được vị trí để giải phóng ma năng. Mỗi ma cụ khi khắc lên ma chú đều có dòng chảy ma năng khác nhau, tất cả dòng chảy này sau khi được khắc sẽ tụ về một điểm được gọi là điểm khóa, chính là nơi phát ra ma pháp.

Đây chính là giới hạn lớn nhất đối với một pháp sư yếu kém khi họ không có khả năng cảm nhận dòng chảy ma năng, điều đó khiến họ không thể tìm ra được điểm khóa, như một lẽ đương nhiên không có điểm khóa ma pháp sẽ không thể phát ra môi trường bên ngoài.

Nhưng bậy giờ Long lại phát hiện ra một pháp sư yếu kém như lão già này lại có thể khắc ra thượng ma cụ thứ đặc quyền của các pháp sư thông thương, đó không phải là điều rất kỳ lạ sao?

Nếu thật sự lão già này có thể làm ra thượng ma cụ, đây chắc chắn là một phát hiện vĩ đại của thế giới, và Long đang đứng trước cơ hội nắm giữ nó.