Chương 83: Đồ vật nhảy cảm.

Sắt Thép Ma Pháp

Chương 83: Đồ vật nhảy cảm.

Chương 83: Đồ vật nhảy cảm.

"Ý ngươi nói chỉ cần công thức này thậm chí có thể giúp những pháp sư sử dụng ma pháp cấp cao hơn mà không cần luyện tập."

Long ngay lập tức hiểu ra ý trong lời giải thích của Đỗ Xuân Anh, hắn mang một thái độ hơi chút hưng phấn hỏi.

"Về lý thuyết thì có thể. Nhưng các ma pháp cấp cao thường cần nhiều ma năng hơn, và họ cần luyện tập để kiểm soát lượng ma năng này cho dù biết trước con số cần thiết."

Cũng đúng, nếu chỉ một công thức này mà có thể làm được điều đó thì quả thật rất điêu.

Long cũng không mong chờ cao như vậy, hắn tiếp tục lật mở các trang khác trong tập giấy, hầu hết các trang đều là lý thuyết cùng một vài công thức dang dở, cho tới cuối của tập giấy Long mới nhìn ra được một công thức nữa nhìn như đã viết xong, tuy hắn vẫn không hiểu những ký hiệu trong này.

"Tất cả đây là do ngươi viết?"

"Đại nhân quá lời, lão chỉ hoàn thành công thức đại nhân đang cầm trên tay, những công thức khác đều do người đi trước xây dựng."

Đỗ Xuân Anh xấu hổ trả lời.

"Người đi trước!"

"Là do sư phụ, cùng sư tổ của lão viết."

Đỗ Xuân An thành thật trả lời.

"Vậy các ngươi là dạng truyền từ đời này qua đời khác."

"Đúng vậy thưa đại nhận."

"Thôi được, ta có ý này. Lão cùng đệ tử đến chỗ ta làm việc, cho lão một tháng thời gian chứng minh năng lực."

Long đưa ra chủ ý, nhưng giống ra lệnh nhiều hơn.

"Đại…đại nhân chuyện này…"

Nghe vậy Đỗ Xuân Anh bối rối.

"Sao! Ngươi không đồng ý?"

Long nheo mắt lại nhấn mạnh câu nói đe dọa.

Đỗ Xuân Anh cũng nghe ra ý đe dọa trong lời nói và thái độ của Long, lão vội vàng trả lời.

"Không…không lão không có ý đó. Chỉ…chỉ là như vậy thì đồ ở nơi này…"

"Ra vậy, yên tâm ta sẽ cho người chuyển đồ ở đây tới nơi ở mới của ngươi. Nếu ngươi có thể chứng minh được những gì có trong này ta hứa sẽ dùng tên ngươi đặt cho công thức này."

Long đưa ra một mồi câu lớn, trên đời có ai không muốn lưu lại tên mình trong sử sách, dùng mồi này dụ lão chắc chắn cực kỳ hiệu quả.

Quả nhiên đôi mắt Đỗ Xuân An sáng lên, dùng tên của lão đặt cho công thức, điều này ai mà không muốn, nhưng ánh mắt đó lại nhanh chóng bình tĩnh lại, không có chút kích động như trước.

"Còn nữa nếu lão làm việc cho ta, ta đảm bảo lão sẽ được cung cấp đầy đủ đồ dùng thí nghiệm."

Long tiếp tục đưa ra một mồi câu nữa, nếu quả thật lão già này có năng lực như hắn nghĩ thì việc này cũng không lỗ, còn nếu lão không làm được hắn có rất nhiều cách xử lý.

"Đại…đại nhân lão…lão chỉ cần chứng minh là được…còn…còn làm việc cho ngài, lão không dám."

Đỗ Xuân An là người già thành tinh, mấy lời hứa của đám quý tộc lão đã thấy qua rất nhiều, còn chúng có làm được như lời hứa hay không lại là chuyện khác, lão cũng không kỳ vọng gì nhiều chuyện được dùng tên của mình đặt cho công thức.

Bị từ chối Long cũng rất bất ngờ, hắn không nghĩ ra tại sao lão già này lại từ chối đề nghị hấp dẫn như vậy, dù vậy Long vẫn không muốn từ bỏ.

"Không cần vội vã từ chối, chờ lão chứng minh xong quyết định cũng không muộn."

Lời của Long khiến Đỗ Xuân An có chút ngạc nhiên, thông thường nếu bị từ chối như vậy đám quý tộc sẽ tức giận và mắng nhiếc lão một lúc rồi đuổi đi, còn người thanh niên trước mặt này lại không biểu hiện ra thái độ của những quý tộc lão gặp trước đây, xem ra người thanh niên này có chỗ đặc biệt, hoặc hắn đang diễn kịch.

"Vậy…vậy lão đây xin cảm tạ đại nhân trước."



Khi Long trở về phủ hầu tước cũng đã là hoàng hôn, thời điểm này thường là lúc dùng bữa chiều.

Long cũng không khác biệt, hắn hiện đang ngồi trong một phòng ăn xa hoa chậm rãi thưởng thức bữa tối của mình.

Có điều khác với bữa tối thường thấy của các quý tộc khi có tới cả chục món được bày lên mặt bàn một cách lãng phí, Long lựa chọn cách ăn của người bình thường với một đĩa đồ ăn hai miếng thịt một quả trứng cùng một chút rau xanh ăn kèm cùng bánh mỳ và một ly rượu nhẹ.

Bên cạnh hắn Lính Uyên và Linh Tuyền rất nghiêm túc chờ đợi chỉ thị từ chủ nhân.

Long cũng đã quen với hình ảnh này, lúc trước khi hắn còn mới tới thế giới Hồng cô là người phục vụ hắn, bà cũng đứng như vậy nhìn hắn ăn.

Thật sự mà nói lúc đó Long cảm thấy rất khó chịu với việc bị người nhìn chằm chằm khi ăn như vậy, hắn đã nhiều lần bảo bà rời đi ăn trước hay ngồi xuống cùng ăn nhưng đều bị từ chối với lý do không hợp quy củ.

Sau nhiều lần như vậy Long cũng bất lực, hắn chỉ có thể chấp nhận làm quen và bây giờ hắn đã không còn khó chịu gì với tình cảnh này.


Bữa ăn của Long kết thúc rất chóng vánh, không thưởng thức, không từ tốn một cách chậm rãi như quý tộc, Long chỉ đơn giản là tống mọi thứ vào miệng.

Thực ra Long thấy cũng không có gì phải thưởng thức với món ăn ở thế giới này.

Rau củ được luộc rất bình thường, bánh mỳ cũng không ngon lành gì so với bánh mỳ ở Trái Đất, đặc biệt nỗi ám ảnh của hắn với thịt bò, không là với tất cả các loại thịt từ gia súc.

Tất cả gia súc ở thế giới này thường được nuôi với hai mục đích giết thịt và sinh sản cùng một lúc, vì thế người ta không thiến chúng và họ cũng không có lý do để thiến chúng. Kết quả là thịt của chúng có mùi tanh hôi rất mạnh, cho dù đầu bếp đã cố gắng dùng không ít loại gia vị để át đi mùi tanh của chúng nhưng không có mấy hiệu quả.

Điều này khiến Long đã cho xây cả một nông trường ở doanh địa, tất cả gia súc ở đó đều phải thiến khi đến tuổi, việc chăn nuôi phải được thực hiện theo quy trình Long đã đặt ra, nhưng điều đó cũng không giúp Long có được thịt ăn ngay lập tức, khi chúng còn cần thời gian để nuôi dưỡng.

Nhưng Long cũng không cần phải chờ lâu nữa, tính tới tháng sau cũng đã được sáu tháng kể từ khi lợn được nuôi, là thời điểm thích hợp để giết thịt, còn với thịt bò phải chờ ít nhất mười sáu tháng mới được thưởng thức.

Nhớ tới những miếng thịt không có mùi hôi tanh Long lại không nhịn được sung sướng. Nếu mọi chuyện thuận lợi, thịt của hắn thậm chí có thể bán cho đám quý tộc và thương nhân, lũ đó chắc chắn sẽ rất vui vẻ bỏ tiền để được thưởng thức những miếng thịt này.

"Có gì mà ngài vui vậy?"

Lúc Long đang tự sướng với chính mình thì giọng nói của Hoa Nguyệt Ánh đã đánh thức hắn.

Long giật mình tỉnh lại nhìn Hoa Nguyệt Ánh đã đến bên cạnh xấu hổ nói.

"Xin lỗi ta vô ý quá."

"Là tiểu nữ phải xin lỗi mới đúng, do tiểu nữ đến quá đột ngột."

Hoa Nguyệt Ánh lên tiếng xin lỗi, nhưng khuôn mặt nàng lại không có một chút gì tỏ vẻ hối lỗi, ngược lại còn có một nụ cười nhạt nở trên môi nàng.

"Ha ha, ngồi đi ta chấp nhận lời xin lỗi của cô."

Long thấy vậy cũng vui vẻ hùa theo, hắn cũng không muốn làm mất đi bầu không khí này.

Hoa Nguyệt Ánh theo lệnh của Long ngồi xuống một bên rồi nhìn Long hỏi.

"Không biết điện hạ gọi tiểu nữ có việc gì?"

Câu hỏi của Hoa Nguyệt Ánh khiến Long có chút không biết mở miệng thế nào, điều hắn sắp hỏi có là vấn đề nhảy cảm.

"Là thế này, ta muốn hỏi cô một việc."

"Điện hạ cứ hỏi."

Hoa Nguyệt Ánh thấy được do dự trong ánh mắt hắn, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng điều làm Hoa Nguyệt Ánh bất ngờ là Long không trực tiếp hỏi mà ghé miệng sát tới tai nàng, Hoa Nguyệt Ánh thấy vậy cũng đưa tai tới phối hợp với hắn.

Không ai biết Long nói gì với nàng, chỉ thấy khuôn mặt nàng nhăn lại sau khi Long nói.

Nàng nhìn hắn một đầy cảnh giác hỏi.

"Điện hạ hỏi chuyện này làm gi?"

"Nguyệt Ánh đừng hiểu lầm, ta không có ý định gây hại cho cô. Chỉ là nếu có thứ đó thì nhiều việc sẽ đơn giản hơn."

Long vội vàng giải thích cố gắng không gây hiểu nhầm cho Hoa Nguyệt Ánh, thứ hắn hỏi quả thật rất nhảy cảm.

"Đúng như điện hạ nghĩ, Hoa gia có thứ đó. Nhưng tiểu nữ muốn biết điện hạ dùng thứ đó vào việc gì?"

Hoa Nguyệt Ánh tuy rất cảnh giác nhưng nàng vẫn rất trung thực trả lời.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ha ha."

Long vui mừng cười lớn, hắn lại đưa miệng tới gần tai Hoa Nguyệt Ánh nói tiếp.

Lần này trán Hoa Nguyệt Ánh nhíu lại, sau đó nàng nhìn Long với ánh mắt mang theo chút sợ hãi cảm thán.

"Làm kẻ thù của ngài đúng là bất hạnh."

"Ấy, không thể nói như vậy được ta đây cũng chỉ mới nghĩ ra cách này thôi."

Long tỏ vẻ khiêm tốn nói, nhưng giọng của hắn vẫn mang theo chút gì đó kiêu ngạo. Phải thôi được người đẹp khen làm sao không kiêu ngạo được chứ.

"Điện hạ yên tâm tiểu nữ sẽ sắp xếp chuyện này."

Hoa Nguyệt Ánh mang théo chút bất đắc dĩ khẳng định với Long. Nàng bây giờ mới thấy được sự đáng sợ của thiếu niên trước mặt.