Chương 2: Trong nhà có chuyện

Sáng Thế Thần - Trần Thiên Nguyên

Chương 2: Trong nhà có chuyện

Nghĩ tới đây thì hắn đã thấy rất đau buồn, thậm chí trên gương mặt băng sương đó cũng có chút thay đổi sắc mặt.
Lần này may mắn sống sót là nhờ vào cơ thể này đã mất đi linh hồn, nên cũng không được tính là đoạt xá. Cơ thể phàm nhân đã hư nhược nay lại là càng tiến thẳng vào một cái trẻ vị thành Hi đúaniên ăn uống thiếu hụt, dinh dưỡng không đủ, sức khỏe thiếu hụt trầm trọng. Thật khiến cho hắn quá đỗi thất vọng.
Trong lúc hắn đang suy tư thì có một nam một nữ đang cấp tốc chạy đến hướng hắn chạy đến. Nam tuổi độ 10, nữ khoảng 8 tuổi, coi bộ là học sinh tiểu học. Hai đứa trẻ vừa chạy vừa gọi, đứa nhỏ nhất đã khóc ra đến:
-" Anh ơi, anh đâu rồi!... hu hu... "
-" Anh Thiên Nguyên ơi! Anh Thiên Nguyên... Anh đâu rồi! Trả lời bọn em đi!"
-"...."
Hai đứa trẻ liên tục kêu gào khiến cho hắn từ trong suy tư bỗng bừng tỉnh, sửa đổi một chút quần áo, tóc tai rồi đáp nhẹ một tiếng.
Hai đứa trẻ nghe thấy thì mừng như điên chạy vội đến hỏi này hỏi nọ, nào là " anh có bị thương ở đâu không", rồi " anh có đau lắm không", và cả " anh làm sao mà bẩn thế"... Tôi chỉ nhàn nhạt nói mọi chuyện đã ổn rồi khuyên hai đứa nhóc một hồi thì mới chịu để cho hắn yên. Tuy là vẻ mạt ngoài của hắn lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì cảm thấy một luồng ấm áp chưa từng có.
Hắn một đời làm cường giả, chém chém giết giết, tình cảm đã sớm phai nhòa, lòng đã lạnh như băng nguyên ngàn năm bây giờ cũng phải tan chảy trước hai đứa trẻ này. Tiền thân của hắn yêu thương hai đứa trẻ này vô cùng. Trong kí ức của hắn, hai cái tiểu quỷ này tuy hay vậy phá nhưng lại rất nghe lời hắn đây, thậm chí còn nghe hơn cả nghe lời ba mẹ cậu. Cậu cưng chiều hai đứa em neyf vô cùng, bọn chúng mà gây họa là cậu gánh tất, ba mẹ cậu cũng biết nên thường luôn bỏ qua. Đứa lớn tên là Trần Đức Huy, đứa nhỏ nhất là Trần Ngọc Hân. Trong nhà chất chứa toàn là tình thương yêu gia đình, tuy nghèo nhưng mà hòa thuận, hạnh phúc.
Ba người một đường lần theo dường mòn trể về nhà. Xung quanh là một vung biên giới nối giữa ngoại ô với thành phố. Cây cối um tùm, con đường quanh co khúc khuỷu dẫn vào trong thôn.
Thôn tên Tân Lê thôn, là một thôn nghèo tại vùng Phú Bài- Thừa Thiên Huế. Thôn nằm Tây Bắc thành phố Huế, kinh tế kém phát triển, dân trong vung nghèo nhưng vẫn tính là khá giả, có của để. Nhưng nếu nói giàu thì chẳng có mấy nhà, bất quá chỉ là so với nhà khác trong vung lớn hơn chút, nhiều tiền hơn chút mà thôi.
Theo một đường trò chuyện vui vẻ của đám trẻ, mãi đến khi đứng trước một căn nhà ba gian tương đối lớn một chút thì mới ngừng lại. Hít một hơi, cả ba đứa cùng bước vào nhà. Đập vào mắt của Thiên Nguyên là một đôi vợ chồng khoảng 30 mươi tuổi. Nhưng bây giờ đã tựa như một cặp vợ chồng già 40~50 giống như. Mặt mày ủ rũ, buồn bã.
Khi thấy chúng tôi về thì họ đã mừng như điên. Người đàn bà trung niên chạy vội sang, ôm tôi kkhóc nnức nở.
-" Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! "
Người đàn ông trung niên thì tỏ vẻ bình tỉnh hơn nhiều, thở dài nói. Nhưng vẻ mặt lai không thể dấu nổi niềm mừng rỡ.
Hai vợ chồng này chính là cha mẹ nuôi của Thiên Nguyên. Người chồng tên Trần Đức Hành, vợ tên Lê Thị Hồng Hoa.
-" Con xin lỗi! Con lại làm mọi người phải lo lắng rồi!"
-" Được rồi, không sao là tốt rồi. Lần sau đừng có làm điều dại dột là được rồi."
Đức Huy nhanh miệng, tức giận mắng một câu:
-" Đám bọn họ thật là ngang ngược, hỡ xíu là đánh người, bây giờ còn giám thuê cả bọn côn đồ đó đánh anh cả nữa chứ, thật là đáng giận! "
-" Được rồi, giận thì gì được bọn chúng. Bây giờ cảnh sát cũng đã không chịu giúp đỡ nhà mình nữa rồi! Haiz..."
Đức Hành thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp. Nhắc đến đây thì Thiên minh trong mắt bắn ra lửa giận " Nguyễn Nhật long, ngươi giỏi lắm! Giám ám toán ta. Hừ! Ta sẽ để cho ngươi phải cầu xin ta tha cho ngươi!"
..............
" Cộc cộc "
Một tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ của mọi người.
-" Ông Đức Hành, trả tiền cho chúng tôi đi! "
Một giọng nói trầm thấp từ phía ngoài cửa mang theo sự lười biếng truyền vào.
Nghe thấy tiếng kêu thì Đức Hành biến sắc, cuống quýt chạy ra cửa.
-" Anh Nhậm, anh cho tôi thiếu vài ngày nữa tôi sẽ trả cho anh cả lãi lẫn vốn được không! Bây giờ tôi không có tiền! "
-" Eh! Không có tiền mà dám vay nặng lãi à! Khôn hồn thì giao nhanh cho ông, đại ca tao không cho mày thiếu một đồng một cắc nào nửa. Nhanh! Nếu không ông mày phá nhà bây giờ! "
-" Đúng đấy...dúng đấy.."
-" Hít...Tao đột nhiên thấy lạnh thì phải? "
Ngoài cửa là cái thanh niên xăm đầy mình cùng phía sau là một đám thanh niên khác. Nghe tên đầu sỏ nói vậy thì chen miệng phụ họa.
Xa xa có thể thấy một cái bóng mờ sau vách tường đầu ngõ đang cười trộm. Tuy không thấy rõ, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng, đó là Nguyễn Nhật Long.
Thiên Nguyên thấy vậy, nhất thời sát tâm nổi lên, nhiệt độ trong căn phòng bỗng ngư giảm mấy độ. Hắn bước lên trước, chắn trước ông Đức Hành, lạnh giọng nói:
-" Tôi hứa sẽ trả đủ cho các người trong vòng ba ngày, sau ba ngày nếu thật chúng tôi không có tiền, vậy thì đám các người tự do đạp phá, được chứ? "