Chương 97: Dạng Chân Ra
Trong phòng, những thanh âm nối nhau vang lên. Tiếng da thịt va chạm, tiếng nỉ non như than như khóc, rồi tiếng hô gọi tên nhau, tiếng nước nhỏ giọt... tất cả cùng tạo nên một bản phối lạ lùng, vô nghĩa nhưng lại đầy ma lực khiến cho người nghe phải ngứa ngáy, thân thể nóng ran.
Thanh âm thôi đã vậy, nếu nhìn thêm hình ảnh nữa... chắc là khó ai chịu nổi. Bên trong căn phòng lúc này, tràng cảnh... thật là "dữ dội" lắm. Những đợt sóng nhấp nhô, gò đất rung chuyển, núi đồi chao đảo... phải nói xem mà đáy lòng kinh thán, tâm thần choáng ngợp.
Thậm chí ngay cả ánh trăng trên trời, nó cũng bởi vì vô tình ngó qua ô cửa trông thấy Trần Tĩnh Kỳ với Viên Hi mà xấu hổ, phải vội vàng nép mặt vào giữa đám mây đen.
Bên cửa sổ, trên chiếc bàn cao, dưới sàn... Viên Hi không thể nhớ được mình đã cùng Trần Tĩnh Kỳ bao nhiêu lần, chỉ biết bản thân đã rất phấn khích, khá là hoang dại.
"Tại sao mỗi lần cùng với hắn ta đều nhanh chóng đánh mất hết liêm sỉ thế nhỉ? Chả nhẽ ta là loại nữ nhân ham mê nhục dục tới như vậy sao?"
Viên Hi nằm hồi tưởng, trong lòng tự hỏi. Nếu nói lần thứ nhất là bởi mới nếm tư vị ái ân, chưa thể kiểm soát, lần thứ hai là vì bị đánh thuốc, không thể kiềm chế, vậy thì còn lần thứ ba này? Sự tiếp xúc da thịt Viên Hi nàng đâu còn xa lạ, hôm nay nàng cũng đâu có uống phải xuân dược...
"Thực là ta yêu thích chuyện đó sao?"
Viên Hi xoay người sang trái, mắt nhìn nam nhân đang nằm ngay bên cạnh, dang tay để cho mình gối đầu.
"Nếu ta quả đúng là người ham mê nhục dục, vậy thì cũng chỉ phát sinh loại cảm xúc ấy với một mình hắn thôi..."
- Ngươi nhìn gì vậy?
Cảm nhận được ánh mắt của Viên Hi, Trần Tĩnh Kỳ mới khẽ lên tiếng hỏi.
Viên Hi nhanh chóng hồi đáp:
- Ta là đang nhìn cái bản mặt xấu xa, dâm tiện của ngươi.
Trần Tĩnh Kỳ mở hẳn đôi mắt ra:
- Ta xấu xa, dâm tiện?
- Chứ còn gì nữa.
Viên Hi nêu ra chứng cứ:
- Chỉ có kẻ dâm tiện như ngươi mới đi úp mặt... úp mặt vào...
- Vào đâu?
Trần Tĩnh Kỳ nhếch môi vặn hỏi.
- Hứm...!
Rốt cuộc Viên Hi vẫn là không thể đọ da mặt được với Trần Tĩnh Kỳ, mím môi xoay người sang hướng khác.
Trần Tĩnh Kỳ thấy thế mới nâng đầu lên, ở bên tai nàng nói nhỏ:
- Nam nữ hoan ái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngửi ôn hương nếm mật dịch nữ nhân của mình vốn chả có gì phải xấu hổ, đáng gọi "tiện". Thật ra đây cũng chỉ là một kiểu "yêu" ở chốn phòng the, một sự nâng niu quý trọng...
- Hoa ngôn xảo ngữ!
Viên Hi phản bác, đầu vẫn không quay lại:
- Trước nay ta chưa từng nghe nói có kẻ sĩ nào làm như ngươi đã làm. Đối với kẻ sĩ, như thế chính là hạ tiện...
- Ha ha ha!
Trần Tĩnh Kỳ bật cười, ngồi hẳn dậy:
- Đó chính là điểm khiến ta phải khinh thường kẻ sĩ thời này! Quá cổ hủ! Quá vô vị! Không biết lạc thú!
- Hừm... Bọn họ tự cho mình thanh cao, đem cả cái tiết tháo ấy vào luôn chốn phòng the, muốn ngửi không dám ngửi, muốn nếm không dám nếm, cứ vậy mà bó buộc bản thân trong khuôn khổ. Việc gì phải khổ sở như vậy?
- Hoan ái không phải bản năng của con người? Thế sao lại chẳng để thuận theo cảm xúc tự nhiên? Chỉ cần là đôi bên tình nguyện thì đâu có gì đáng gọi tiện. Tận lực kìm nén, ép buộc bản thân để làm gì chứ? Chẳng những chính mình mà còn ảnh hưởng đến nữ nhân của mình, khiến cho cả đôi bên đều không được thoả mãn...
Nói tới đây Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:
- Kẻ sĩ dạng này, ta xem thường. Nếu thực muốn giữ gìn sự thanh cao, đức độ, vậy tốt nhất là hắn đừng có lấy vợ, đừng có cùng nữ nhân làm chuyện ấy. Đã làm mà cứ cứng nhắc, bảo thủ như vậy, chậc... thật quá vô vị, cũng quá ích kỷ và độc ác rồi. Nữ nhân đâu có ai muốn lấy một khúc gỗ.
"Ích kỷ", "độc ác", "khúc gỗ"? Viên Hi nằm nghe hắn nói, thiếu tí nữa đã bật cười. Suy nghĩ của tên này cũng không khỏi quá khác người đi.
Có điều là... hắn quả rất quan tâm đến cảm nhận của phụ nữ, ít nhất ở trong cái chuyện phòng the này. Mà, nằm nghe hắn nói một hồi, tư tưởng của Viên Hi nàng dường như đã được mở mang thêm một chút. Những gì hắn nói, ngẫm cũng có lý lắm a.
Viên Hi đang tính xoay người, bỗng thấy kiều đồn (mông) có thứ gì đó chạm vào, nóng rực. Nàng trợn mắt, lập tức đưa tay bắt giữ.
- Ngươi muốn làm gì?
Hiện rõ trong mắt Viên Hi là một gương mặt tươi cười, nồng đậm ý gian.
- Đói, muốn ăn.
Viên Hi cắn môi, làm ra vẻ hung dữ uy hiếp:
- Còn loạn động... ta cắt!
- Viên Hi...
- Cấm động!
- Tiểu bảo bối...
- Cách xa ba thước!