Chương 101: Án Sát Sứ

Quân Vương Ngự Nữ

Chương 101: Án Sát Sứ

...

Trước cổng Chất tử phủ, một cỗ xe bát mã vừa mới dừng lại. Xe rất sang trọng, tám con ngựa kéo con nào con nấy đều cao lớn uy phong, yên hồng nạm ngọc. Khỏi phải nói, người ngồi trong xe ắt hẳn là nhân vật quyền quý, rất có thân phận.

Thực tế quả chẳng hề sai. Ngay khi vừa trông thấy thân ảnh người nọ bước xuống xe, hai tên thị vệ bình thường vẫn lạnh lùng cao ngạo từ chối đón tiếp khách nhân theo lệnh của Trần Tĩnh Kỳ lúc này lập tức tiến ra, khom người hành lễ.

- Tham kiến điện hạ!

- Ừm.

Lý Long Tích nhẹ gật đầu coi như đáp lại, sau đó hỏi:

- An vương có trong phủ không?

- Hồi điện hạ, An vương hiện ở bên trong.

Một tên thị vệ bẩm báo.

Lý Long Tích nhấc chân, chậm rãi hướng đại môn đã được mở rộng đi vào.

...

Bên trong phủ.

Trong lúc Trần Tĩnh Kỳ còn đang dạo bước ngắm cảnh giữa hoa viên thì từ phía sau lưng, một bóng dáng cao kều đi tới, cất tiếng gọi:

- Công tử!

Trần Tĩnh Kỳ xoay mặt nhìn, thấy Mục Chân đang cúi đầu đứng đợi.

- Có chuyện gì?

- Thưa công tử, có Vũ vương đến tìm ngài.

Lý Long Tích?

- Rốt cuộc tới rồi.

Trần Tĩnh Kỳ nở một nụ cười, theo lối mòn đi trở vào trong. Lúc ngang qua chỗ Mục Chân, hắn đã dừng lại một chút, rồi đưa tay đặt lên trên kiều đồn của nàng, bóp một cái, miệng kề sát bên tai nàng nói nhỏ:

- Không nghĩ ngươi lại ẩm ướt tới như vậy.

Trước kiều đồn bị tập kích, sau lại nghe những lời cợt nhả thiếu đứng đắn đó, Mục Chân càng thêm xấu hổ. Nhớ lại chuyện đêm qua bị người đùa bỡn, mặt nàng tức khắc ửng hồng, mắt hiện u oán.

Ở trong đời mình, Mục Chân nàng chưa thấy ai đáng ghét tới như vậy!

Xấu hổ mặc người xấu hổ, tức khí mặc người tức khí, Trần Tĩnh Kỳ chả buồn lưu tâm, trêu chọc xong liền nhấc chân bước đi.

- Tĩnh Kỳ!

Vừa tới đại sảnh, cửa lớn Trần Tĩnh Kỳ còn chưa bước vào thì đã nghe tiếng hô gọi của Lý Long Tích.

Hôm nay vị điện hạ này vẫn ăn mặc theo lối phóng khoáng song không kém phần sang trọng giống như mọi khi. Từ chỗ ngồi, hắn đã đứng hẳn dậy, hướng cửa chính tiến ra chào đón, thái độ rất là niềm nở.

Trần Tĩnh Kỳ chắp tay thi lễ:

- Điện hạ!

- Giữa chúng ta không cần phải đa lễ!

Lý Long Tích kéo Trần Tĩnh Kỳ vào bên trong, sau khi cả hai đã an vị, trà đã uống qua thì lúc này hắn mới đi vào chính đề:

- Tĩnh Kỳ, hôm nay ta tới, trước để thăm ngươi, sau là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.

- Điện hạ, có chuyện gì xin điện hạ cứ nói. Tĩnh Kỳ nếu giúp được thì tuyệt đối sẽ không chối từ.

Trần Tĩnh Kỳ khẳng khái nói.

Lý Long Tích tỏ vẻ hài lòng:

- Hmm... Chuyện là vầy, hôm qua ta vào cung gặp phụ hoàng, có nghe phụ hoàng đề cập đến một số vấn đề. Trong đó, người đã nhắc đến tình hình Kiến Châu, nhận định nơi này lòng dân hiện đang bất ổn, có nguy cơ xảy ra bạo loạn...

Lý Long Tích đều đều kể, bên cạnh Trần Tĩnh Kỳ vẫn chăm chú lắng nghe, chừng nghe xong hắn mới lên tiếng:

- Điện hạ, theo như lời điện hạ vừa nói thì quận Hà Nam của Kiến Châu chính là nguồn cơn phát sinh biến động?

Lý Long Tích gật đầu:

- Ừm, ta và phụ hoàng đều có nhận định như vậy.

Hắn thoáng trầm ngâm, rồi nói tiếp:

- Tình hình ở Hà Nam khá phức tạp, phụ hoàng nghĩ cần phải có một người thông tuệ, cơ trí thì mới đủ khả năng để giải quyết. Lúc đó ta liền nghĩ tới ngươi, lập tức hướng phụ hoàng tiến cử, người cũng đã đồng ý. Thế nào? Tĩnh Kỳ ngươi sẽ giúp ta khảo sát dân tình, điều tra nguồn cơn biến động này chứ?

Hạng đế cũng đã phê chuẩn rồi, ta còn có thể nói không?

Trần Tĩnh Kỳ biết bản thân đã bị sắp đặt, cũng thừa hiểu chuyện biến động ở Hà Nam lần này, bên trong chắc chắn có uẩn khúc, song ở ngoài mặt vẫn tỏ ra tin tưởng, gật đầu:

- Có thể giúp điện hạ và Hoàng thượng phân ưu là vinh dự của Tĩnh Kỳ. Chỉ có điều...

- Tĩnh Kỳ, sao vậy? Ngươi có chỗ nào khó xử?

Trần Tĩnh Kỳ ra vẻ chần chừ:

- Điện hạ, tuy rằng Tĩnh Kỳ đã được Hoàng thượng sắc phong làm Cần Thanh Đại học sĩ, song cũng chẳng nắm giữ quyền hành gì. Trong khi để khảo sát, điều tra tình hình ở Hà Nam thì không thể không liên hệ với các quan viên địa phương...

Lý Long Tích mỉm cười, từ trong áo lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Trần Tĩnh Kỳ.

Thẻ bài bằng vàng, mặt sau có bốn chữ "Thái bình Thiên tử", mặt trước có một chữ "Án".

- Điện hạ, đây là...?

- Tĩnh Kỳ, kể từ giờ phút này ngươi được bổ nhiệm làm Án sát sứ, phụ trách việc hành chính, kiện tụng, tư pháp, phong hóa, kỷ cương ở quận Hà Nam, quyền hành tương đương với Thứ sử.

- Tĩnh Kỳ cảm tạ Hoàng ân!

...

- Tĩnh Kỳ, thân phận Án sát sứ này của ngươi so với kẻ khác không giống, chỉ nhận lệnh trực tiếp từ ta và phụ hoàng, cho dù Tuần phủ, Tổng đốc của Kiến Châu cũng không thể điều động được ngươi.

Lý Long Tích vui vẻ giải thích.

Bình thường, thẻ bài tượng trưng thân phận của Án sát sứ chỉ được làm bằng bạc chứ không phải bằng vàng như cái mà hắn vừa mới đưa cho Trần Tĩnh Kỳ. Kim bài, nó cho biết đây là một sự đặc phái. Các quan lại ở địa phương, thời điểm trông thấy kim bài, bọn họ sẽ lập tức hiểu được, chắc chắn chẳng ai dám thất lễ. Kể cả Tuần phủ và Tổng đốc ở Kiến Châu, khi đứng trước mặt Trần Tĩnh Kỳ cũng phải kính nể ba phần.

Những điều đó, bản thân Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên thấu hiểu. Hắn chỉ hơi thắc mắc là tại sao Hạng đế lại không phong luôn cho hắn chức Khâm sai đại thần mà phải bổ nhiệm làm Án sát sứ.

Án sát sứ... cái chức vụ này, rõ ràng là có dụng ý bên trong.

...

Lý Long Tích rất nhanh đã rời đi, bên trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại mỗi mình Trần Tĩnh Kỳ với mấy tì nữ đứng gần bên chờ sai bảo, hầu hạ trà nước.

Qua một đỗi suy tư, Trần Tĩnh Kỳ chuyển thân đứng dậy, hướng phòng riêng đi vào.

...

- Công tử, Vũ vương tại sao lại bỗng nhiên muốn điều ngài ra khỏi kinh thành vậy? Hình như có gì đó không đúng...

Trong phòng riêng, Trần Tĩnh Kỳ nhìn Bao Bọc Vàng ở hướng đối diện, mỉm cười, vừa nói vừa đưa tay rót trà ra chén:

- Lão Bao ngươi cũng cảm thấy không bình thường?

- Dĩ nhiên là không bình thường.

Bao Bọc Vàng nói tiếp:

- Với biểu hiện của công tử trong đêm Nguyên Tiêu hôm nọ, Hạng đô bây giờ có ai lại không biết công tử ngài tài trí hơn người, danh vọng đã chẳng thua gì các vị đại trí như Hứa Bỉ, Tào Tất An, theo lý Vũ vương phải giữ ngài ở bên cạnh, trọng dụng ngài mới đúng. Đằng này...

Trần Tĩnh Kỳ chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm, mắt nhìn chiếc chén đang cầm trong tay, thấp giọng nói:

- Nếu là Lý Long Tích, hắn đương nhiên sẽ giữ ta bên cạnh, nhưng Hoàng hậu Triệu Cơ thì chưa hẳn.

- Hoàng hậu Triệu Cơ? Công tử, ý ngài là nói...?

- Cho dù người đưa ra quyết định sau cùng có là Hạng đế đi nữa thì chắc chắn trước đó cũng đã có sự tác động của Hoàng hậu Triệu Cơ.

- Công tử, nhưng mà Hoàng hậu không phải rất xem trọng ngài sao? Bà ấy chính là thân mẫu của Vũ vương...

- Bởi vì chính là thân mẫu của Lý Long Tích nên bà ấy mới làm như vậy.

- Công tử, ta không hiểu.

Trần Tĩnh Kỳ nhẹ lắc đầu, không có giải thích. Hắn đứng dậy, đi qua bước lại mấy lượt, chợt bảo:

- Lão Bao, ta cần ngươi đi chuẩn bị vài thứ.

- Công tử, xin cứ căn dặn.

...