Chương 111: Trời Định Làm Tướng
Tất nhiên hắn rất muốn ngăn, chỉ là... hắn ngăn không được! Lê Ngọc Chân chạy quá nhanh!
Lúc này, ngoài trông đợi ở hai chữ "may mắn" ra thì hắn đã chẳng thể làm gì được nữa. Quá trễ rồi...
Trong thửa ruộng hãy còn nhão nhoẹt bùn lầy, hai con trâu mộng đang đấu nhau ác liệt, thấy có người chạy vào vung tay múa chân đấm đá mình, sẵn cơn điên, chúng liền xoay đầu tấn công, bốn chiếc sừng vừa cong vừa nhọn cứ thế mà húc thẳng vào bụng Lê Ngọc Chân.
Một con trâu mộng, sức bằng mấy người đàn ông, hai con cùng húc mà nói... chỉ có chết.
Song, Lê Ngọc Chân lại không chết. Một bất ngờ lớn đã xảy ra. Chẳng phải bởi Lê Ngọc Chân nàng nhanh chân né tránh hay có ai đó nhảy vào can thiệp, bình an hết thảy là do chính sức lực của nàng.
Thời điểm bị đôi trâu mộng húc tới, thay vì như người ta bỏ chạy, Lê Ngọc Chân vẫn đứng yên trực tiếp đương đầu. Hai cánh tay nàng, hiện mỗi tay chính là đang nắm giữ một cái sừng trâu, ngăn giữ chúng!
Thật không thể tin được!
Đây chắc chắn là cảnh tượng mà chưa có ai (nếu có thì cũng vô cùng hi hữu) từng được nhìn thấy!
Cái việc con người săn gấu giết hổ xưa nay không hiếm, nhưng bọn họ đều là dựa vào vũ khí, công cụ, hay ít ra cũng theo chiến thuật, bài bản. Trong khi hiện giờ, Lê Ngọc Chân lại là trực tiếp đứng ở trước mặt đôi trâu mộng, vật lộn với chúng! Chẳng có một tí tiểu xảo hay mưu mẹo nào cả! Đây thuần túy là đang so sức lực, kẻ nào mạnh hơn thì thắng!
Cái này không phải nói Lê Ngọc Chân còn khoẻ hơn trâu? Lê Ngọc Chân nàng là một thiếu nữ a...
Trần Tĩnh Kỳ khựng bước, chẳng dám tin vào những gì bản thân đang chứng kiến. Tại khoảnh khắc Lê Ngọc Chân quật ngã đôi trâu mộng, hắn há hốc, triệt để câm nín luôn.
Trên đời lại có một nữ nhân "mạnh mẽ" tới như vậy?
Nửa năm lui tới, mặc dù không ít lần Trần Tĩnh Kỳ nhìn thấy Lê Ngọc Chân mang vác vật nặng, nhưng trong bụng chỉ đơn giản nghĩ nàng là thôn nữ, một người nông dân cho nên có sức khoẻ hơn những cô gái bình thường, chẳng quá lưu tâm. Mãi tới hôm nay, khi chứng kiến nàng cùng lúc quật ngã hai con trâu mộng thì hắn mới biết bấy lâu mình đã luôn hiểu sai.
Lê Ngọc Chân, cô gái này nào phải chỉ đơn thuần là thôn nữ, một nông dân! Sức của nàng, gọi "thần lực" cũng không ngoa đâu!
Trong lúc Trần Tĩnh Kỳ còn đang rúng động, chân chưa thể nhấc thì phía bên đây, nơi thửa ruộng, Lê Ngọc Chân đã hoàn toàn chế ngự được đôi trâu mộng. Sau một hồi bị nàng thượng cẳng tay, hạ cẳng chân thì hai con trâu hiện đã nằm luôn trên đất, chẳng dám ngốc đầu đứng dậy nữa.
- Hừ! Lá gan các ngươi thật là lớn a, lại dám chạy vào ruộng nhà ta húc nhau...
Nàng lấy tay chỉ quanh một vòng thửa ruộng, nói tiếp:
- Các ngươi coi! Các ngươi coi! Mạ ta mới gieo đều đã bị các ngươi giẫm nát hết rồi!
...
- Hừm... nhất định phải bắt chủ của các ngươi bồi thường!
Lê Ngọc Chân nhanh chóng quyết định. Nàng quay đầu lại, hướng Trần Tĩnh Kỳ vẫy tay kêu gọi:
- Ông quan lớn! Ông mau lại đây!
Tới lúc này Trần Tĩnh Kỳ mới thực sự hoàn hồn. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhắm chỗ thửa ruộng nhà Lê Ngọc Chân đi tới.
- Ông quan lớn, lần này ta phải nhờ ông phân xử!
- Ngươi... muốn ta phân xử cái gì?
Trần Tĩnh Kỳ hỏi lại, thanh âm có mấy phần khác lạ.
- Thì cái này nè!
Lê Ngọc Chân rất hồn nhiên, chẳng hề thắc mắc, ngón tay chỉ hai con trâu mà rằng:
- Bọn chúng chạy vào trong ruộng nhà ta húc nhau, làm hư hại hết chỗ mạ ta mới gieo hôm kia. Ta đương nhiên là phải tới gặp chủ của chúng để đòi bồi thường thiệt hại rồi. Ông quan lớn, ông phải làm chứng, phân xử cho ta đấy.
Trần Tĩnh Kỳ theo hướng tay Lê Ngọc Chân nàng đưa mắt nhìn đôi trâu mộng, thấy cả hai con đều nằm yên bất động thì lên tiếng hỏi:
- Ngọc Chân, ngươi đánh gãy chân chúng rồi sao?
- Đâu có.
Lê Ngọc Chân lắc đầu:
- Vừa rồi ta chỉ quật chúng mấy cái, chứ lúc đấm đá thì ta nhẹ tay lắm.
N-Nhẹ tay?
Trần Tĩnh Kỳ nghe nàng nói mà nội tâm một trận kỳ quái. Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại hỏi:
- Thế sao bọn chúng đều không đứng lên được?
- À, bọn chúng muốn chạy nhưng mà ta không có cho. Để ta cho chúng đứng dậy.
Dứt câu, Lê Ngọc Chân liền cúi xuống, nắm lấy mấy cái sừng trâu, lần lượt đem hai con trâu mộng dựng lên.
Quả như lời nàng, đôi trâu mộng không bị thương tích gì nặng, có thể đi đứng bình thường. Cũng tức là nói vừa rồi chúng nằm im dưới đất, hết thảy đều bởi vì e sợ cái oai của Lê Ngọc Chân.
"Thân mang thần lực, lại có thần uy, cô gái này tuyệt đối không phải người thường. Nếu được dẫn dắt, đi theo binh nghiệp, tương lai nhất định sẽ là một mãnh tướng..."
Trần Tĩnh Kỳ âm thầm nhận định, nội tâm bất giác tự hình dung ra hình ảnh của một nữ tướng thống lĩnh trăm vạn hùng binh, vung thương càn quét chiến trường...
- Ông quan lớn.
- Ông quan lớn!
Trần Tĩnh Kỳ nghe tiếng kêu gọi, rốt cuộc hoàn hồn. Nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường, hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, hỏi:
- Ngọc Chân, ngươi có muốn cầm binh đánh trận không?
Câu hỏi này, hắn không hề chuẩn bị, trước đây cũng chưa bao giờ nghĩ, nhưng lúc này, nó đến rất tự nhiên. Cứ như thể là trời đất khiến xui, vận mệnh an bài vậy.
Lê Công Lượng, Lê Ngọc Chân, một người cực am hiểu trị quốc, một người thì trời sinh thần lực, thân ẩn thần uy... Dám cá, bất cứ ai trong hai người bọn họ nếu được một quan viên có tầm nhìn, có hiểu biết phát hiện, tiến cử với triều đình, bọn họ chắc chắn sẽ rất nhanh liền chứng tỏ được bản thân.
Thế nhưng, Lê Công Lượng đi thi mười lần không đỗ lấy một; còn Lê Ngọc Chân, thần lực trời sinh, cái uy của bậc mãnh tướng vô địch kia của nàng, thế nhân lại chẳng người tường minh, hiểu được giá trị...
Mà ngẫm cũng phải. Ở đây chỉ là một thôn quê bình dị, tại chốn dân dã này ai lại nghĩ đang hiện hữu một bậc đại trí, ẩn tàng một trang mãnh tướng đầy tiềm năng.
Là do thiên hạ không có mắt nhìn? Hay thực chất Trần Tĩnh Kỳ đã ảo tưởng, đem mọi thứ phóng đại lên?
Lúc này, trong đầu Trần Tĩnh Kỳ chỉ có bốn chữ: "Trời đã giúp ta".
Trần Tĩnh Kỳ hắn tin. Tài năng của Lê Công Lượng, hắn đánh giá rất cao, nửa năm là khoảng thời gian quá đủ để kiểm chứng. Riêng với Lê Ngọc Chân, nhận định nàng sẽ trở thành một trang mãnh tướng, đích thị vẫn còn quá sớm; song, hắn lại chẳng chút hoài nghi. Hắn có linh tính. Trực giác đã mách bảo hắn như thế.
"Ta bị mẫu tử Triệu Cơ, Hạng đế điều đến đất Hà Nam, không nghĩ tại chốn dân dã lại có thể gặp gỡ và kết giao với hai cha con nhà họ Lê này. Tính ra, bọn họ cũng là con dân của Đại Trần quốc. Đây lẽ nào chính là thiên ý..."
Trần Tĩnh Kỳ, hắn vô cùng mong đợi vào mối nhân duyên này.