Chương 231: Túi Thơm
Tan học, các hoàng tử nhanh chóng ra về, duy chỉ có tiểu công chúa Lý Long Tranh là vẫn còn nán lại. Mới rồi, chính Trần Tĩnh Kỳ đã nhẹ nhàng kêu gọi cô bé.
- Thầy gọi Tranh nhi lại có việc gì ạ?
Tiểu công chúa ngước nhìn nam nhân mà mình kính ngưỡng, lễ phép hỏi.
Trần Tĩnh Kỳ tỏ vẻ quan tâm:
- Long Tranh, hôm nay ta thấy trò thỉnh thoảng lại thất thần, có phải là có tâm sự gì hay không?
Lý Long Tranh hơi bất ngờ. Cô bé không nghĩ thầy lại để ý mình tới như vậy.
- Thế nào? Không muốn kể cho ta nghe một chút sao?
Rốt cuộc thì tiểu công chúa cũng bị giọng điệu ôn nhu cùng nụ cười từ ái kia thuyết phục. Cô bé đem tâm sự nói ra:
- Hmm... Tranh nhi lo cho mẫu phi.
Lâm Thục Nhu? Nàng ta xảy ra chuyện gì?
Một tia khác lạ thoáng qua tròng mắt, Trần Tĩnh Kỳ truy:
- Mẫu phi trò bị làm sao?
- Mẫu phi bị bệnh rồi, với thường hay mất ngủ nữa.
- Từ khi nào?
- Là sau khi từ đất Tương trở về ạ.
Trong lòng Trần Tĩnh Kỳ tức thì chùng xuống. Hắn tự hỏi bệnh tình của Lâm Thục Nhu liệu có liên quan gì tới mình hay không. Chuyện xảy ra hôm đó, nàng vẫn chưa thể thông suốt ư?
- Thầy?
- À...
Trần Tĩnh Kỳ thu lại bộ dáng thất thần. Từ ống tay áo, hắn lấy ra một vật, sau khi quan sát cung nữ Hạ Hỉ, thấy nàng cũng không nhìn qua đây mới đem nó đưa cho Lý Long Tranh, bảo cô bé cất đi.
- Long Tranh, bên trong chiếc túi thơm này có đựng mấy loại thảo dược đặc hữu, chỉ cần đeo trên người, ngửi được hương thơm thì tinh thần sẽ tốt lên, cũng dễ dàng an giấc. Trò đem về đưa cho mẫu phi, bảo là ta tặng.
- Thật hả thầy?
- Ừm. Mà nhớ, phải trực tiếp đưa cho mẫu phi, đừng để người khác trông thấy. Trò biết đấy, ta cũng không muốn xuất hiện những tin đồn thất thiệt, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mẫu phi trò.
- Dạ, Tranh nhi biết rồi.
- Được rồi, trò về đi.
...
Tiểu công chúa Lý Long Tranh đi trước, cung nữ Hạ Hỉ nối bước theo sau. Về đến cung Trường Xuân, thấy mẫu phi mình không có ở chính cung, tiểu công chúa liền chạy đi kiếm.
Dưới sự trợ giúp của Hạ Hỉ, chẳng bao lâu thì cô bé cũng tìm ra. Mẫu phi, người chính là đang ngồi hóng gió ở bờ hồ, bên dưới rặng cây trâm bầu.
- Mẫu phi!
Lâm Thục Nhu mỉm cười nhìn con gái, rồi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho cô bé.
- Học xong rồi sao? Hôm nay có gì thú vị không?
- Có ạ. Hôm nay thầy Trần dạy, thầy kể một số chuyện xưa, cũng hỏi nhiều thứ nữa.
- Mẫu phi?
- À, không có gì... Mà thôi, cũng trưa rồi, để mẫu phi đi dặn người chuẩn bị cơm nước.
- Không vội đâu.
Lý Long Tranh nắm tay Lâm Thục Nhu kéo lại. Rồi cô bé quay sang bảo hai cô cung nữ Xuân Hỉ, Hạ Hỉ đi lấy giúp mình vài thứ đồ vật, đợi họ đi xa mới hướng Lâm Thục Nhu gọi khẽ:
- Mẫu phi, có cái này cho mẫu phi nè.
- Con làm gì mà có vẻ thần bí vậy?
Lâm Thục Nhu hơi nghi hoặc. Nàng đương nhiên biết vừa rồi Lý Long Tranh sai bảo Xuân Hỉ, Hạ Hỉ rời đi chẳng qua là một cái cớ. Nàng tự hỏi rốt cuộc là món đồ vật gì mà khiến con mình phải thận trọng như vậy.
Dưới ánh mắt dõi trông của nàng, Lý Long Tranh đem chiếc túi thơm được giấu trong áo lấy ra.
- Mẫu phi, cho mẫu phi nè.
Túi thơm?
Lâm Thục Nhu đưa tay tiếp lấy chiếc túi nhỏ, thoáng xem qua rồi hỏi:
- Long Tranh, túi thơm này là ai cho con vậy?
- Không phải cho Tranh nhi.
Lý Long Tranh lắc đầu.
- Là cho mẫu phi đấy.
- Cho ta?
Lâm Thục Nhu lại càng thêm nghi hoặc.
May sao, Lý Long Tranh đã không để nàng phải vướng mắc lâu. Cô bé nói rõ:
- Mẫu phi, chiếc túi thơm này là thầy Trần bảo con đưa cho người.
Trần Tĩnh Kỳ?
Ánh mắt Lâm Thục Nhu ngưng lại.
- Long Tranh, hắn... An vương có nói lý do không?
- Thầy nói bên trong chiếc túi có đựng mấy loại thảo dược đặc hữu rất tốt cho sức khoẻ, mùi hương toả ra có thể giúp người dễ dàng đi vào giấc ngủ.
- An vương biết tình trạng sức khoẻ của ta? Long Tranh, là con tiết lộ?
- Con... Mẫu phi, người giận con sao?
Nhận ra là mình vừa có thái độ gay gắt, Lâm Thục Nhu liền đem thu liễm. Thở nhẹ một hơi, nàng lấy tay xoa đầu con gái:
- Mẫu phi làm sao lại tức giận với con được. Chỉ là...
- Sao ạ?
- Trong hoàng cung, nữ nhân như chúng ta cần phải giữ gìn ý tứ. Ngoài Hoàng thượng, chúng ta không được quá thân thiết với bất kì nam nhân nào khác.
- Nhưng... Thầy Trần là nghĩa tử của phụ hoàng, cũng tính là hoàng huynh của Tranh nhi, là nghĩa tử của mẫu phi.
- Cho dù như vậy cũng không được.
- Mẫu phi...
- Nghe lời mẫu phi.
- Con... biết rồi.
...
Hãy giữ khoảng cách với Trần Tĩnh Kỳ, đó là những gì Lâm Thục Nhu đã căn dặn tiểu công chúa Lý Long Tranh. Bản thân mình, nàng cũng tự nhủ phải tránh xa.
Thế nhưng, ý nghĩ và hành động, chúng vốn thuộc hai phạm trù khác nhau. Ý nghĩ, nó dễ dàng bị chi phối. Với nữ nhân thì lại càng khó lường. Có thể hôm nay họ thích thứ này, nhưng ngày mai, cũng là thứ ấy, song họ lại cảm thấy nó vô vị, nhàm chán.
Trên thực tế, chẳng cần quá nhiều thời gian để Lâm Thục Nhu thay đổi quan điểm của mình. Buổi trưa nàng dặn dò con gái như thế, nhưng đến tối, chính nàng đã lại nghĩ khác đi.
Thiếu kiên định, không có lập trường?
Đều có nguyên do cả. Hết thảy là bởi tại chiếc túi thơm kia.
Tối hôm ấy, sau khi tắm rửa dùng cơm, trong lúc rỗi rãi Lâm Thục Nhu có đem chiếc túi nọ lấy ra, vốn định xem xong sẽ vứt đi. Nhưng rồi khi quan sát hai chữ "Khai Tâm" được ghi bên ngoài chiếc túi, nàng bỗng sinh ra ý nghĩ, tự hỏi không biết liệu đó có phải dụng ý của người tặng hay không.
Dạ tò mò, nàng thử kiểm tra. Tới chừng chiếc túi được mở, quả nhiên chẳng ngoài dự đoán, bên trong đúng thật có "ẩn tình". Một cuộn giấy nhỏ, đó là thứ mà Lâm Thục Nhu đã tìm thấy.