Chương 238: Thật Sự Là Yêu Sao?
Ánh mắt có hơi mơ hồ, Trần Tĩnh Kỳ cất giọng xa xăm:
- Có người lại nói kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được kiếp này một lần gặp thoáng qua. Cuộc đời ai cũng gặp một người mà ta yêu thương say đắm, một người mà suốt đời này ta chẳng thể quên, thế nhưng lại chẳng đến được với nhau. Đó là những người hữu duyên vô phận.
- Duyên phận là điều gì đó rất lạ kỳ, không ai có thể thực sự rõ về nó. Đôi khi những người hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Nhiều người có thể hài hòa với nhau, nhưng không thể gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì có, bỏ tâm cố gắng lại chẳng thành. Như là "có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh".
- Duyên phận khó đoán, người ta vẫn nói rằng, duyên là do trời định, phận do nhân định. Gặp được nhau hay không là do ý trời, nhưng có quyết chí để đến với nhau hay không lại là ở mỗi người. Tuy nhiên, ở được bên nhau rồi, phận ngắn hay dài lại cũng là điều không ai có thể nói trước. Hôm nay có duyên phận không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận. Cái gì cũng chỉ có thời điểm, duyên phận cũng vậy. Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết lòng quý trọng. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.
- Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản. Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn. Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt biển. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường...
Cuối cùng hắn xoay lại nhìn bức tường phía sau lưng, chốt hạ:
- Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể. Năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu. Chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết. Nhân sinh ngắn ngủi, duyên phận có kì, cớ sao còn cố tình chối bỏ?
- Thầy...?
Đột nhiên thấy thầy mình bỗng đứng thừ ra, các vị hoàng tử, công chúa nhất thời nghi hoặc, lên tiếng kêu gọi.
Trần Tĩnh Kỳ xoay người lại, nhìn các học trò của mình, bảo:
- Bây giờ các trò hãy viết cảm nghĩ của mình ra giấy. Từ câu chuyện ta vừa kể. Ta ra ngoài một lát, lúc quay về sẽ kiểm tra.
- Được rồi, các trò hãy viết đi.
Nói dứt câu, hắn liền hướng về phía cánh cửa chậm rãi bước ra.
...
Két... t...
Cùng với thanh âm trầm thấp, cửa thính thất từ từ hé mở. Từ bên ngoài, một thân ảnh lặng lẽ đi vào.
Trần Tĩnh Kỳ, hắn cứ thế tiến đến trước mặt Lâm Thục Nhu. Và Lâm Thục Nhu, trong đôi mắt nàng, lệ hãy còn chưa kịp ráo.
Người nhìn ta, ta nhìn người, cả hai đều im lặng. Với họ bây giờ, cho dù thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể giải bày được hết tâm tư lúc này.
- Ngươi...
Phải mất một đỗi Lâm Thục Nhu mới thốt ra thành tiếng, nhưng cũng chỉ được một tiếng như vậy rồi thôi. Có lẽ nàng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, nói như thế nào. Dạ nàng đang rối, tâm nàng đang đau...
Trần Tĩnh Kỳ tiến thêm một bước, rồi lại thêm một bước nữa. Lâm Thục Nhu thì trái ngược, đưa chân thụt lùi.
Thế rồi, đôi chân ấy cuối cùng cũng phải dừng lại. Phía sau đã là vách tường, chẳng còn khoảng trống để cho nàng bước lui được nữa.
- Đừng...
Như biết rõ nam nhân trước mặt định làm gì, Lâm Thục Nhu lắc đầu, hy vọng cản ngăn. Chỉ là, hiện giờ đã không giống trước, từ biểu cảm trên khuôn mặt, có thể thấy lần này Trần Tĩnh Kỳ rất quyết tâm chiếm hữu. Bàn tay hắn áp vào má Lâm Thục Nhu, đem đầu nàng xoay lại, ép nàng phải nhìn.
- Ta không thể...
Trần Tĩnh Kỳ vẫn không nói gì. Thay vì nói, hắn đáp bằng hành động. Những ngón tay chuyển từ má xuống cằm, lướt nhẹ cánh môi thơm, hắn nghiêng đầu cúi xuống.
Chỉ một cái chạm khẽ đã liền khiến Lâm Thục Nhu run lên. Nàng hoảng hốt, lại muốn tránh đi.
Trần Tĩnh Kỳ đã sớm chuẩn bị tâm lý, vừa thấy nàng muốn trốn chạy liền vòng tay ôm giữ, đem nàng ép vào tường, mạnh mẽ cưỡng hôn.
- Ưm...!
Lâm Thục Nhu cố gắng kháng cự. Nàng dùng cả hai tay để đẩy nam nhân trước mặt mình ra. Song với một nữ nhân chân yếu tay mềm như nàng thì làm sao chống lại được Trần Tĩnh Kỳ?
Vùng vẫy vô ích, miệng cũng không dám kêu lên, rốt cuộc nàng đành nhắm mắt buông xuôi. Nam nhân này, Lâm Thục Nhu nàng vốn nào có ghét...
Thời gian đã trôi được bao lâu? Trần Tĩnh Kỳ không có khái niệm. Hắn chỉ biết Lâm Thục Nhu đã hoàn toàn buông lỏng, thôi kháng cự. Ngay đến miệng mình, nàng cũng để hắn tùy ý chiếm hữu, mút lấy nhuyễn nhọc ôn hương.
Bỗng, hắn cảm nhận được có thứ gì ươn ướt dính vào má, rồi chảy xuống miệng. Mằn mặn.
Hắn tách ra, chăm chú nhìn.
Thì ra là những giọt nước mắt. Lâm Thục Nhu, nàng đang khóc. Trần Tĩnh Kỳ hắn biết tại sao.
Bộ dáng đau lòng, hắn lấy tay giúp nàng lau đi đôi hàng lệ, vừa lau vừa nói:
- Không phải lỗi của nàng, tất cả đều là do ta. Vì ta đã rung động, đã yêu quý, đã quá nhớ nhung. Mỗi một giờ, mỗi một khắc trong lòng ta đều nghĩ đến nàng. Sự đoan trang kia, nét hiền thục ấy, chúng làm hồn ta xao xuyến, biến ta thành một kẻ tham lam và ích kỷ, chỉ muốn đem nàng chiếm làm của riêng. Thục Nhu, với ta nàng chính là báu vật...
Những lời bày tỏ chân thành của hắn khiến Lâm Thục Nhu càng thêm thổn thức, tim đập càng nhanh. Chưa ai từng nói với nàng như thế cả. Đứng trước mặt Lý Uyên, nàng cảm thấy bản thân cũng chỉ là một nữ tử tầm thường giống như bao nhiêu người con gái khác. Còn hiện tại, ngay lúc này, nàng dường đã hoá thân thành thần nữ.
Trong mắt Trần Tĩnh Kỳ hắn, nàng tốt đẹp như thế sao? Mị hoặc như thế sao? Tới mức khiến hắn phải vì nàng mà mạo hiểm cả tánh mạng?
Nên biết nếu tâm tư của hắn bị kẻ khác phát hiện, truyền đến tai Hoàng thượng, hậu hoạ thực khôn lường. Hắn có thể sẽ bị ban án tử, thậm chí là chết không toàn thây...
Thực sự là yêu sao?
Thực sự muốn cùng nàng tương thân tương ái, kết tình phu phụ?
P/s: Nếu ai đó hỏi Tà tình cảm mà Trần Tĩnh Kỳ dành cho Lâm Thục Nhu có chân thành hay không thì Tà sẽ nói rằng: "Có, một nửa." Với những nữ nhân khác cũng là như vậy.
Trăng hoa? Đa tình? Đó là những gì bạn đang thấy ở Trần Tĩnh Kỳ? Bạn đúng "một nửa". Bạn phải luôn tự hỏi điều này: Bên dưới cái vẻ trăng hoa, đa tình ấy còn ẩn chứa điều gì?
Hãy luôn nhớ lời nhận định của Viên Hi dành cho Trần Tĩnh Kỳ: "Trần Tĩnh Kỳ là một kẻ rất khác biệt, không thể dùng tiêu chuẩn của xã hội này để đánh giá hắn." Thiện - ác, đúng - sai, nhiều khi chả có ý nghĩa gì với hắn đâu. Hôm nay bạn thấy hắn chân thành đối đãi, thật dạ quan tâm đến người khác, nhưng ngày mai, nếu bạn có thấy hắn chính tay giết chết người mà mình đã "đối xử chân thành", đã "thật dạ quan tâm" kia thì cũng đừng ngạc nhiên. Hắn chính là loại người như vậy. "Chân thành", luôn luôn chỉ có một nửa.
P/s2: Đừng bao giờ nghĩ bạn đã hiểu được Trần Tĩnh Kỳ. Bởi vì có thể ngay đến chính hắn cũng không hiểu được mình.