Chương 212: Nàng Muốn Làm Mẹ Ta
- Tranh nhi...
Gương mặt hiền từ cùng giọng điệu trìu mến kia thực khiến Lý Long Tranh cảm thấy dễ chịu. Trong lòng cô bé, bao nhiêu lo lắng toàn bộ đều đã tiêu thất vô thanh. Thầy Trần cũng không có trách gì cô bé a.
- An vương...
- Mẫu phi.
Sau một hồi cố gắng truy đuổi, rốt cuộc thì Bình phi và hai cung nữ Xuân Hỉ, Hạ Hỉ cũng đã đến nơi. Dĩ nhiên là lúc gần tới, bọn họ chẳng ai còn chạy nữa. Lâm Thục Nhu, nàng rất giữ ý.
- Bình phi nương nương.
Trần Tĩnh Kỳ nhìn Bình phi đáp lễ. Lâm Thục Nhu tỏ vẻ áy náy:
- An vương, xin lỗi vì đã làm huyên náo.
- Nương nương đừng bận tâm.
Rồi hắn hỏi:
- Bình phi nương nương, sao hôm nay Long Tranh lại...?
Trong lúc tiểu công chúa Lý Long Tranh cúi đầu, Lâm Thục Nhu hồi đáp:
- Chuyện này... Hmm, tất cả là tại ta. Ta thấy đêm qua Long Tranh thức khuya, khó ngủ, thành thử sáng ra muốn để nó ngủ thêm một chút, không có gọi. Mà nó thì lại lo bị trễ học, sợ An vương phê bình...
Trần Tĩnh Kỳ coi như đã thấu tỏ nguồn cơn, nhìn Lý Long Tranh. Cô bé hiện vẫn đang trong tư thế cúi đầu.
Bỗng, ở trên đầu mình, Lý Long Tranh cảm nhận được có thứ gì vừa mới hạ xuống. Cũng không nặng lắm. Cô bé ngước mặt nhìn lên.
Vẫn là nụ cười hiền hậu ấy, Trần Tĩnh Kỳ vừa xoa đầu cô bé vừa bảo:
- Đứa nhỏ này... Bộ trong mắt của trò, ta hà khắc như vậy sao?
Rồi hắn trấn an:
- Được rồi, không sao đâu. Trò mau vào lớp đi.
- Dạ...
Thu hồi ánh mắt đang dõi theo cước bộ Lý Long Tranh, Trần Tĩnh Kỳ xoay lại nhìn Bình phi. Hôm nay Bình phi mặc một bộ cung trang màu tím, đầu cài nguyệt trâm, tóc vấn kiểu tùy vân kế, đoan trang lại không kém phần duyên dáng. Rất đẹp.
Trong tất cả những vị phi tần của Hạng đế Lý Uyên, có lẽ Bình phi nàng là nữ nhân ôn nhu, đằm thắm nhất. Trần Tĩnh Kỳ nghĩ vậy.
- An vương...
Thấy Trần Tĩnh Kỳ nhìn mình một cách chăm chú, Lâm Thục Nhu có chút không được tự nhiên, khẽ lên tiếng.
Thế là Trần Tĩnh Kỳ phải mau chóng dời đi ánh mắt.
- Hmm... Bình phi nương nương, hôm nay vẫn sẽ đợi Long Tranh tan học chứ?
- Hôm nay ta còn có việc.
Lâm Thục Nhu bổ sung thêm:
- Hoàng thượng có nói hôm nay sau buổi thiết triều sẽ ghé đến Trường Xuân Cung.
- À...
Đối với tin tức này, Trần Tĩnh Kỳ chẳng thấy ngạc nhiên. Chuyện Hoàng thượng thường xuyên ngự giá đến cung Trường Xuân có rất nhiều người biết. Cũng không phải do Lý Uyên sủng hạnh nàng hơn những phi tần khác, đơn giản chỉ bởi do đối với tính tình Bình phi, Lý Uyên cảm thấy rất thích hợp để cùng mình trò chuyện.
Triệu Cơ, Triệu Phi Yến, bọn họ có ghen tị hay không ư?
Hà tất phải. Hạng đế cũng đâu có ban cho Bình phi nhiều lợi ích. Chuyện trò bất quá ban ngày, nào phải ban đêm. Thêm nữa, con người Bình phi từ xưa đến giờ vốn vẫn luôn rất an phận, chẳng thiết tranh đua. Nói cách khác, Lâm Thục Nhu là một kẻ vô hại. Đối với nàng, hai tỷ muội Triệu Cơ thật cũng không muốn nhọc công phí sức làm gì.
...
Sau khi cung tiễn Bình phi, Trần Tĩnh Kỳ quay vào lớp giảng dạy. Tầm giữa buổi, sang đầu giờ tỵ, trong lúc các học trò còn đương bận làm bài, hắn nhân chút thời gian rảnh rỗi rời khỏi Thái Bình Lâu. Nơi hắn hướng đến, khoảng cách so với Thái Bình Lâu cũng chẳng xa xôi gì, ở phía bên hông, khoảng độ vài mươi bước chân thôi.
Bên hông toà lầu ba tầng trang nghiêm, không khó để thấy những bức hoành phi câu đối. Chúng được treo đầy. Trần Tĩnh Kỳ thong thả tiến đến chỗ hai gốc cây xoan đào rợp bóng, hạ mông ngồi xuống ghế đá.
Thả hồn được một lúc, khuôn mặt hắn bỗng nhiên ngưng lại, dõi mắt nhìn về phía hành lang ở chiều đối diện. Dọc theo dãy hành lang, có một nhóm người đang chậm rãi bước đi, chiếu theo cước bộ thì rõ ràng muốn tiến sang khu vực Thái Bình Lâu.
"Rốt cuộc tới rồi."
Trần Tĩnh Kỳ định thần lại, khoé môi nhẹ nhếch. Hắn sớm đã dự liệu là Hoàng hậu Triệu Cơ sẽ đến tìm mình. Mục đích của nàng nhất định là muốn xác minh lập trường của hắn. Kể từ thời điểm được Hạng đế Lý Uyên nhận làm nghĩa tử, phong đất Ninh Kiều, vị thế của hắn quả đã sai lệch đi nhiều...
Hoàng hậu Triệu Cơ khoác trên mình một bộ cung trang màu trắng, áo thêu song phượng, một trước một sau, toàn thân toát lên một cỗ khí chất cao sang khó nói nên lời. Không ngoa khi nhận định Triệu Cơ nàng được sinh ra để làm bậc Mẫu nghi thiên hạ. Đứng trước mặt nàng, trong lòng Trần Tĩnh Kỳ cũng ít nhiều cảm khái.
Hắn cúi người thi lễ:
- Tĩnh Kỳ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chúc nương nương vạn phúc kim an.
Phượng dung tức thì đanh lại. Từ biểu cảm trên khuôn mặt, không khó để thấy là Hoàng hậu Triệu Cơ đang rất bất mãn.
Trần Tĩnh Kỳ đứng đợi hồi lâu vẫn chưa nghe đối phương mở miệng, dạ thầm nghi hoặc, đưa mắt liếc nhìn.
Thần sắc cau có khó chịu này... Chuyện gì vậy? Hắn đã làm gì khiến nàng phật ý chứ?
- Trần Tĩnh Kỳ.
Bằng chất giọng xa cách, có chút lạnh lùng, Hoàng hậu Triệu Cơ cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
- Nhà ngươi đối với ta có thành kiến lắm hay sao?
Thành kiến?
Câu hỏi không đầu không cuối khiến Trần Tĩnh Kỳ lại càng thêm khó hiểu.
- Hoàng hậu nương nương, Tĩnh Kỳ dù lớn gan cũng tuyệt không dám có ý nghĩ bất kính với người.
- Hừm, thật vậy ư?
Triệu Cơ xoay nửa người, hai mắt chả buồn ngó xem.
- Thế ta hỏi nhà ngươi, đối với Hoàng thượng, ngươi gọi bằng gì?
- Thưa nương nương, Hoàng thượng cho phép Tĩnh Kỳ gọi người là "phụ hoàng".
- Hưm... Ngươi gọi Hoàng thượng là "phụ hoàng", nhưng với ta lại gọi "Hoàng hậu nương nương", như thế chẳng phân biệt lắm ư?
À, thì ra ý nàng là như vậy. Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc hiểu ra. Có điều, hiểu là một chuyện, thực hiện nó lại là một chuyện khác.
Theo ý tứ của Triệu Cơ, chả nhẽ bây giờ hắn phải gọi nàng là "Mẫu hậu"? Triệu Cơ nàng thực muốn làm mẹ hắn? Cái này... hắn không cần nha!
Luận tuổi tác, Triệu Cơ đúng dư sức để làm mẹ hắn thật đấy, thế nhưng diện mạo của nàng, nó nào có già. Nhan sắc kia hãy còn rất đỗi mặn mà. Bảo hắn gọi nàng là "Mẫu hậu", thực có chút...
- Sao? Ngươi cảm thấy ta không xứng để làm Mẫu hậu của ngươi?
- Nương nương hiểu lầm, Tĩnh Kỳ mừng vui còn không hết thì sao có thể... Chỉ là...
- Nếu vậy thì tốt.
Triệu Cơ quan sát thấy đối phương còn muốn tìm cớ thoái thác, liền chen ngang, thay Trần Tĩnh Kỳ quyết định luôn.
- Được rồi, kể từ giờ ngươi hãy gọi ta là "Mẫu hậu". Kì thực ta đối với Trần Tĩnh Kỳ ngươi, sớm cũng đã coi như là nhi tử của mình rồi.
Trần Tĩnh Kỳ không biết phải nói gì. Hoàng hậu người ta đã nhiệt tình nhận con như vậy, hắn còn có thể khước từ "hảo ý"?
- Ơ kìa, Tĩnh Kỳ ngươi sao còn không mau gọi.
Trần Tĩnh Kỳ ngẩng đầu lên. Hắn nhìn khuôn miệng bôi son đang nhếch, nốt ruồi trên môi đang rung, dạ thầm mắng. Song ở ngoài mặt, hắn vẫn phải gượng nở nụ cười thật tươi mà đáp lại.
- Tĩnh Kỳ... cảm tạ Mẫu hậu.
- Ừm, hài nhi ngoan.