Chương 216: Đều Hiểm Độc
- Mẫu hậu, Tĩnh Kỳ không hiểu. Tĩnh Kỳ vốn cho kẻ mà người nên giúp đỡ phải là Khúc Long mới đúng.
- Khúc Long? Ngươi đồng tình sao?
Triệu Cơ xoay gót chân, chuyển mình đứng dậy. Nàng đứng bên cột đình Vãn Vân, tay chắp hờ sau mông, mắt nhìn về phía xa xa, từ tốn cất giọng:
- Hoàng thượng là người sâu sắc, không thể không nhìn ra. Kỳ thực, cuộc tranh đấu giữa ta và Phi Yến, giữa Long Tích và Long Thành, hết thảy người đều thấy hết. Cái mà Hoàng thượng muốn, thiết nghĩ là cục diện cân bằng để dễ bề kiểm soát. Giống như trước nay, giống như hiện tại... Khúc Long, Khương Nhị, bất kể là ai ngồi vào chức vị Đại tướng quân này thì đều sẽ phá vỡ thế cục cân bằng ấy. Ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ để điều đó xảy ra?
- Thế nhưng ngoài Khúc Long, Khương Nhị thì vẫn còn vài cái tên khác...
Triệu Cơ lắc đầu:
- Chỉ có thể là Lâm Hào.
Nàng phân tích:
- Tuy rằng Lâm Hào tuổi tác đã cao, nhưng với một người luyện võ như hắn, ta tin sức khoẻ không phải vấn đề. Còn nhớ năm đó lão tướng quân Lâm Chấn ở tuổi tám mươi vẫn có thể đột phá vòng vây xông vào hậu doanh lấy đầu tướng địch... Lại nói, chức vị Đại tướng quân kia lúc trước vốn dĩ là do Lâm Hào đảm nhiệm, đã làm rất tốt. Trong quân đội, uy vọng của hắn không ai có thể so bì. Thêm nữa, Lâm gia của hắn, tướng tài căn bản là chưa bao giờ thiếu. Ngoài hắn ra, ta không nghĩ còn ai đủ xứng đáng hơn.
- Những gì mẫu hậu vừa nói quả thật không sai. Chỉ là...
- Sao?
Triệu Cơ xoay đầu nhìn lại.
Trần Tĩnh Kỳ đem suy nghĩ trong lòng nói ra:
- Mẫu hậu lẽ nào đã quên năm đó chính Hoàng thượng là người đã bãi bỏ chức vị Đại tướng quân; binh phù trong tay Lâm Hào, cũng chính Hoàng thượng đã ép phải giao trả.
- Tĩnh Kỳ ngươi là đang muốn nói đến sự nghi kị của Hoàng thượng đối với Lâm gia?
Sau khi nhận được cái gật đầu của Trần Tĩnh Kỳ, Triệu Cơ mới nói tiếp:
- Đã nhiều năm như vậy, cái cần kiểm chứng thiết nghĩ cũng đã kiểm chứng xong rồi. Lòng trung thành của Lâm gia, ta tin là Hoàng thượng cũng đã thấy. Huống chi, thế cục hôm nay đã khác xưa rất nhiều, quyền lực Lâm gia bây giờ còn được bao nhiêu nữa chứ? Cho dù Lâm Hào có đảm nhiệm chức vị Đại tướng quân, hắn cũng sẽ bị Hoàng thượng kiểm soát thôi. Tĩnh Kỳ, ngươi đừng nên đánh giá thấp Hoàng thượng.
Trần Tĩnh Kỳ trầm mặc suy tư...
...
Một lúc sau, hắn hỏi:
- Mẫu hậu, Lâm Hào ngồi vào vị trí Đại tướng quân, điều đó có lợi gì cho người?
Lâm gia trước nay đều luôn giữ thế trung lập, chỉ tận trung với Hoàng đế, chưa bao giờ tham dự vào bất kỳ một cuộc tranh đoạt ngôi vị nào. Thậm chí kể cả Trung vương Lý Long Việt - một hậu nhân Lâm gia có đầy đủ tư cách để tranh đấu nhất, hắn cũng tỏ vẻ không màng, sớm đã lựa chọn cho mình một cuộc sống tiêu dao, lấy thi ca hội hoạ làm tri kỉ. Dẫu cho Triệu Cơ nàng ra sức tiến cử, khẳng định Lâm gia cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi lập trường, quay sang phò trợ.
Những điều ấy, Triệu Cơ đương nhiên cũng tự mình hiểu lấy. Nàng tỏ ra có phần bất đắc dĩ:
- Hoàng thượng muốn là một thế cục cân bằng, trong bối cảnh hiện nay thì điều đó lại càng quan trọng. Kẻ thân cận ta hay là người của Lý Long Thành thì đều không thể. Chỉ e trong lòng Hoàng thượng cũng đã có ý lựa chọn Lâm Hào rồi. Nếu đã như thế, chẳng bằng chúng ta cứ thuận theo... Lâm Hào kia là người chính trực, ân oán phân minh, hôm nay chúng ta giúp Lâm gia hắn, ngày sau cho dù hắn không hỗ trợ thì hẳn cũng sẽ chẳng gây khó dễ gì đâu.
...
Đêm ấy Trần Tĩnh Kỳ hầu như không ngủ. Trong căn phòng tối om, hắn ngồi yên trên ghế, toàn thân bất động. Nếu chẳng phải đôi mắt hắn thỉnh thoảng vẫn nháy, có lẽ người ta sẽ nghĩ rằng hắn đã hoá thành pho tượng, hoặc là người đã chết. Ở hắn lúc này, toát ra duy chỉ sự âm u - cái lạnh khiến người ta phải bất giác rùng mình.
Dĩ nhiên là hắn không tỏ vẻ. Bản chất chăng? Dường như cũng đã lâu rồi Trần Tĩnh Kỳ hắn mới lại có bộ dáng trầm tư đáng sợ tới vậy. Giống như một bóng ma...
Rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì? Đang suy tính điều gì?
Đáp án là "Hoàng hậu Triệu Cơ". Phải, hắn đang hồi tưởng, suy luận những gì mà Hoàng hậu Triệu Cơ đã nói lúc ban sáng. Và càng nghĩ suy, hắn lại càng cảm thấy nữ nhân này thâm trầm hiểm độc. Hơn cả một con rắn.
Lâm Hào? Tại sao lại là Lâm Hào?
Theo như nàng nói thì đó là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, tình thế bắt buộc. Nhưng Trần Tĩnh Kỳ hắn không tin. Hắn biết là nó phức tạp hơn nhiều. Triệu Cơ, nàng đã tính toán rất giỏi, sớm đã sắp đặt mọi điều. Chẳng phải hôm nay, chẳng phải gần đây mà từ tận mấy năm trước kia.
Quả đúng như nàng nói, người đảm nhiệm chức vị Đại tướng quân chỉ có thể là Lâm Hào. Quyền lực, nó phải trao trả về cho Lâm gia. Kế hoạch của Triệu Cơ nàng cần điều đó.
Để làm gì ư?
Ví như kéo Lâm gia vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị, khiến Triệu Phi Yến và Lý Long Thành phải nảy sinh nghi kị, phân tâm đối phó.
Hoặc giả, khi Lâm Hào đã khôi phục chức vị, Lâm gia đã nắm giữ binh quyền, Triệu Cơ nàng sẽ ở sau lưng âm thầm thao túng...
Đừng cho là không thể. Triệu Cơ nàng đã sớm sắp đặt rồi! Nàng nắm rất rõ tình thế, cũng thừa đủ thông minh để biết mình phải gài bẫy ai, nắm thóp của ai.
- Vị mẫu hậu này của ta, tâm cơ thật là đáng sợ.
Sau cùng thì Trần Tĩnh Kỳ cũng lên tiếng, mặc dù thanh âm rất đỗi trầm thấp. Có lẽ hắn không muốn để cho bất kì ai nghe được.
Thốt ra mấy lời cảm thán như vậy xong, khoé môi hắn bỗng nhếch lên một cách tà mị. Sự âm hiểm vừa hiển lộ ra đây, dám cá cũng chẳng thua gì Hoàng hậu Triệu Cơ.
- Mẫu hậu, người muốn biến ta và Lâm gia thành con rối để tùy nghi sai sử sao? Tốt thôi, hài nhi đây sẽ chiều theo ý người...