Chương 96: Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác
Vừa dùng ngón tay ngãi ngãi mũi vừa lẩm bẩm nói nhỏ.
Đúng thế, bóng người này không ai khác chính là Dương Kiệt sau khi cắt đuôi được đám Hắc Cang Nham Thạch.
Hai hôm trước bị gần cả trăm con "Golem" dí bỏ chạy thục mạng, cả ba đã chia ra thành hai đường bỏ chạy, Dương Diễn với Hạ Cơ chạy một hướng, Dương Kiệt chạy một hướng.
Thế mà cũng bị đuổi hết một ngày một đêm, tới khi rời khỏi lãnh địa của Hắc Cang Nham Thạch, mới hoàn toàn cắt đuôi được chúng. Thế là lúc này ba người đã chia tách ra nhau, không biết sống chết của đối phương như thế nào. Chỉ là dựa theo kinh nghiệm dân gian, sáng giờ cứ ắt xì liên tục, chắc là có ai đang chửi cha mắng mẹ mình, chỉ có con nhỏ Hạ Cơ chứ không ai khác. Nghĩa là họ vẫn còn đang an toàn chứ gì!
Cái thứ logic gì thế nhỉ?
Từ trong nhẫn càn khôn lấy ra tấm bản đồ, đôi mắt Dương Kiệt lại thêm lần nữa giương to ra hết cỡ vì kinh ngạc.
Mẹ kiếp ~! Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Vừa mới thoát khỏi lãnh địa Hắc Cang Nham Thạch, lại rơi vào khu rừng ảo giác mới chết chứ.
Sở dĩ khu rừng này có tên như vậy, là vì trong khu rừng có tồn tại một loại ma thú cấp 3 tên là "Hoạn Giác Thú".
Loại ma thú này có thể tích gần bằng một con thỏ, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng nhỏ dùng để thi triễn bổn mệnh thần thông của nó: " ảo giác".
Nếu như có ai xui xẻo gặp phải Hoạn Giác Thú, ý chí và đạo tâm không vững, tinh thần yếu kém, sẽ dính phải ảo giác của nó, sẽ suốt đời bị chìm đắm trong cảnh tượng ảo giác mà nó tạo ra, không thể dứt ra được. Đáng sợ hơn, nó sẽ tạo ra ảo giác để người dính phải tự tàn sát bản thân hoặc lôi kéo thêm một kẻ thù khác tới để hai bên tàn sát lẫn nhau, đợi tới khi chết vì những gì do mình gây ra hoặc lưỡng bại câu thương, sẽ trở thành món điểm tâm của nó ngay sau đó.
Đó là lý do vì sao Hoạn Giác Thú không hề có chút sức chiến đấu, thậm chí nếu đánh sáp lá cà thì một con ma thú cấp 1 cũng có thể lấy mạng nó. Nhưng nếu bị dính phải ảo giác do nó tạo ra, cho dù là một con ma thú cấp 4 cũng chỉ có nước quỳ mà thôi.
" Mẹ kiếp, bắt đầu từ bây giờ, cho dù có gặp phải nữ thần trong lòng mình trút bỏ hết xiêm y, trần truồng ngay trước mặt cũng tuyệt đối không được lung lay."
Dương Kiệt vô cùng tự tin vào ý chí và đạo tâm của mình, tuy vẫn thấp thỏm không yên, nhưng cũng không quá lo sợ.
" Hoạn Giác Thú gì đó dẹp sang một bên, hiện giờ quan trọng là tìm con sông nào đó để tắm rửa sạch sẽ, lúc này chả khác gì dân tỵ nạn Châu Phi cả, mất hình tượng quá đi."
Không phải sao, bị gần hai chục con "Golem" phun lửa vào người, cơ thể gần như nướng chín, cắm đầu bỏ chạy hết một ngày một đêm, chẳng có thời gian chỉnh tề lại hình tượng của mình nữa, cũng may là gần nay không có ai đi ngang qua, nếu không thì chỉ có nước chui vào hố để tránh xấu hổ mà thôi.
Vô cùng thận trọng bước đi trong khu rừng, cho dù chỉ một âm thanh nhỏ vang lên, cũng khiến Dương Kiệt giật tung người lên cảnh giác, đủ hiểu "uy danh" của Hoạn Giác Thú đáng sợ tới cỡ nào rồi.
Đi lại trong khu rừng ảo giác hết nửa canh giờ, vẫn chưa tìm thấy được con sông suối nào cả. quan trọng nhất là, quan cảnh ở nay yên lặng mới mức đáng sợ, đừng nói là ma thú, cho dù một tiếng hót của chim cũng không có nữa là.
Càng như thế càng chứng tỏ nơi này cực kỳ nguy hiểm.
" A ~~~, cuối cùng cũng tìm thấy một con sông rồi ~~~!!" Dương Kiệt vui mừng như bắt được vàng khi phát hiện ở trước mặt không xa, có một con sông cắt ngang chảy dài vô tận nằm sau rừng cây rậm rạp.
Phấn khích vừa chạy vừa huýt gió vừa trút bỏ xiêm y, chuẩn bị lao thẳng xuống sông để tắm cho sạch sẽ dơ bẩn trên người.
Đợi khi chạy gần tới sông, chỉ còn lại chiếc quần lót trên người, chuẩn bị hào hứng nhảy xuống dưới sông, nào ngờ….
Tõm ~~~~~~~!!!
Sau tiếng nước văng tung tóe, trong mắt Dương Kiệt đã xuất hiện một thân thể ngực tấn công, mông phòng thủ, bốc lửa vô cùng đang trong trạng thái trần như nhuộng, làn da trắng như tuyết không một tỳ vết, cặp thỏ đầy trọng lượng nhúng nhảy dưới làn nước trong mát trông thật bắt mắt, ngay trên thân thỏ bên trái có nốt ruồi đen đầy khiêu gợi. đặc biệt là "khu rừng rậm đen tuyền" ở khu vực tam giác huyền bí đã khiến Dương Kiệt không tài nào rời mắt khỏi đó.
Thân hình bốc lửa đó từ dưới nước trồi lên, đột nhiên cảm nhận thấy một ánh mắt "dâm dục" đang không ngừng dán chặt vào cơ thể của mình, giật mình hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía đó.
Hai mắt nhìn nhau tựa như bị ai đó điểm huyệt rồi vậy.
" Á!!"
Tiếng gào thét thất thanh của bóng người sở hữu thân hình bốc lửa vang lên kinh động cả trời đất. Nhục nhã, phẫn nộ tuyệt cùng, trực tiếp tung chưởng ấn thẳng về phía "tên Dâm Tặc" vẫn còn đang dán chặt đôi mắt vào cơ thể của mình.
" Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác ~~~!! Đúng thế, chắc chắn là ảo giác do Hoạn Giác Thú gây ra! Ngươi không đánh lừa được ta đâu, dù sao cũng cám ơn vì người đã cho ta được chiêm ngưỡng thân hình bốc lửa của thánh nữ Bách Hoa Cốc, Mộ Dung Tuyết. Nhưng cám ơn là cám ơn, ta vẫn phải đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi đây ~~~~!!"
Trước khi đối phương tung đòn tấn công mình, Dương Kiệt đã kịp hoàn hồn trở lại, phẫn nộ gào thét khi cho rằng mình đang dính phải ảo giác của Hoạn Giác Thú, hai tay chống eo, hào khí xung thiên tuyên bố.
Cú chưởng khí khổng lồ đã bay tới trước mặt, Dương Kiệt vẫn mang theo vẻ mặt dửng dưng vì cho rằng đó chỉ là ảo giác, trên môi mang theo nụ cười tự tin.
Chỉ là …..
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~!!!
" Úi da, chết tao rồi ~~~~~~~!!!" Trực tiếp hứng trọn cú chưởng khí vào người, Dương Kiệt bị đánh bay ra xa, tông gãy gần ba, bốn cây đại thụ mới té ngã xuống đất. Nội tạng trong người tựa như bị đảo lộn hết, máu từ trong miệng phun bắn ra nhuộm đỏ cả phần ngực và bụng.
" Không, không phải ảo giác ~~~~~!!!" Lúc này mới sực tỉnh rằng tất cả diễn ra ở trước mặt là sự thật chứ không phải ảo giác. Dương Kiệt hoảng hốt khoa tay múa chân gào lớn: " Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm ~~!! Mộ Dung tiên tử, tôi chỉ tưởng rằng mình đang rơi vào ảo giác của Hoạn Giác Thú, hoàn toàn không cố ý khi nhìn trộm tiên tử, á, đừng ~~~~!!"
Không thèm quan tâm tới lời giải thích của đối phương, lúc này Mộ Dung Tuyết đã bị phẫn nộ che mờ hết lý trí, chỉ muốn đánh chết tên khốn dâm tặc ở trước mặt mà thôi. Liên tục tung chưởng ấn thẳng về phía Dương Kiệt vẫn còn đang nằm dưới đất không ngừng lớn tiếng phân trần.
Uỳnh ~~~, ùynh~~~~~, uỳnh ~~~~~!!
Dương Kiệt nhảy lên chồm xuống không ngừng né tránh những đòn đánh của đối phương, bề mặt những nơi anh ta vừa đáp cánh lập tức xuất hiện những vết lõm đáng sợ. Nếu như để những cú chưởng khí đáng sợ đó đánh thêm vào người một cái, e rằng Dương Kiệt có thể mang đi báo phế được rồi. Đủ hiểu đối phương phẫn nộ tới dường nào.
" Khoan, khoan, nghe tôi giải thích, đã nói là tôi không cố ý mà, úi da, ngừng tay mau ~~~~!!" Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng, bị tấn công mà không dám ta tay phản công, một phần vì đối phương là phụ nữ, quan trọng nhất là lần này mình là người có lỗi, nên chột dạ không dám ra tay.
" Không cố ý??!! Những lời như thế ngươi cũng nói ra được sao? Nếu như không cố ý, vậy tại sao trên người ngươi đen như than, ngay cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ? Rõ ràng là ngươi đã cố tình hóa trang để nhìn trộm ta, còn chối cãi nữa hả?? Đã vậy còn cởi bỏ hết quần áo nữa chứ? Nhưng đừng tưởng hóa trang và cởi bỏ hết quần áo môn phái trên người rồi thì ta không biết ngươi là ai, với cái thân hình đó, trong tất cả các đệ tử của ngũ đại môn phái, chỉ có tên Dương Kiệt của Thánh Hỏa Tông mà thôi."
Mộ Dung Tuyết càng nói càng giận, ra tay càng lúc càng mạnh, càng nhanh hơn nữa.
Trời ơi ~~~!! Oan ức, tuyệt đối là oan ức, ta bị như thế này là do đám Hắc Cang Nham Thạch gây ra chứ liên quan gì tới hóa trang hỡi trời ~~!! Mỹ nữ, cô suy nghĩ sâu xa quá rồi đấy.
Ngoài ra, Không ngờ cái thân hình "đầy tự hào" của mình lại có ngày đi làm hại mình, giờ cho dù có chối cũng chối không được.
" Chẩu vi thượng sách ~~~!!" Nhìn thấy đối phương đã mất hết lý trí, giờ cho dù nói gì đi nữa đối phương cũng không thèm nghe đâu, chỉ còn cách chạy trước tính sau.
Né qua một đòn tấn công của đối phương, thậm chí không kịp mặc lại quần áo, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
" Bỏ chạy ~~~??!! Ngươi có chạy đàng trời ~~~~!!" Nhanh chóng từ nhẫn càn khôn lấy ra một bộ đồ môn phái mặc vào người, đôi mắt như muốn phóng lửa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tên dâm tặc đang bỏ chạy phía xa, cắn răng đuổi theo phía sau.
" Má ơi, sao lại như thế này, sao mỗi lần vào tới bí cảnh là con lại xui tận mạng như thế này? Lần trước ở bí cảnh Bắc Minh Tông cũng vậy, giờ ở bí cảnh thí luyện này cũng vậy! Thiên Đạo, chẳng lẽ ông ghét tôi tới thế sao?"
Dương Kiệt chỉ còn chiếc quần lót trên người bỏ chạy thục mạng về phía trước, "tiểu Dương Kiệt" thậm chí đang tung bay giữa làn gió mát lạnh không ngừng xộc thẳng vào.
Uỳnh ~~~, Uỳnh ~~~~, Uỳnh ~~~~~!!
Vừa bỏ chạy vừa né tránh những đòn tấn công truy sát của Mộ Dung Tuyết ở phía sau, chiếc quần lót trên người có dấu hiệu bị tụt xuống, nửa cái mông mập mạp no tròn có vài nốt mụn đỏ hồng gần như phơi bày trong không khí.
" Dâm tặc, chết tới nơi mà còn giở trỏ đê tiện bẩn thỉu ~~~!!!" Nhìn thấy cái mông tròn trịa trắng nõn đầy bẩn thỉu của tên dâm tặc, đôi má của Mộ Dung Tuyết không tự chủ ửng đỏ lên, nhưng càng thế càng khiến cô ta thêm phẫn nộ mà thôi.
" má ơi, con đâu muốn thế đâu, cái quần lót đó lỏng tự rơi xuống chứ nào phải con tự làm thế ~~~~!!"
Nhục nhã ~~~!! Từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ, Dương Kiệt chưa bao giờ thấy nhục nhã như ngày hôm nay. Quan trọng nhất là toàn thân trên dưới của mình đã bị đối phương "chiêm ngưỡng" qua hết rồi, ngay cả Hoàng Dung hay Diệp Tuyền cũng chưa có diễm phúc, ả không biết cám ơn mà còn đòi sát hại mình mới đau chứ!
" Giới Vương Quyền X 4 ~~~!!" trực tiếp thi triễn Giới Vương Quyền, không chỉ thực lực, ngay cả tốc độ của Dương Kiệt cũng tăng lên gấp bốn lần, dưới ánh mắt kinh ngạc và bất cam của Mộ Dung Tuyết, chỉ trong nháy mắt đã cắt đuôi được đối phương.
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy không tài nào đuổi kịp đối phương nên cũng đã dừng đuôi theo phía sau, nhìn chằm chằm về hướng Dương Kiệt đã bỏ chạy mất hút, cắn răng nói: " Đồ dâm tăng, đồ đê tiện bỉ ổi, chuyện này chưa xong đâu, cho dù là chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm cho bằng được ngươi, sau đó phang thây xẻ thịt ngươi ra mới hả giận." Nói tới sau cùng, đã bật khóc nức nở vì ấm ức.