Chương 322: phản sát ~~!!

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 322: phản sát ~~!!

Vù vù ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Chỉ thấy một bóng người áo đen vác theo một bao tải lớn trên lưng phóng ra khỏi công chúa phủ, men theo con đường bí mật vắng vẻ ở cửa hậu, di chuyển nhanh về phía trang viên mà Trịnh Hổ đang cư trú.

" mẹ kiếp, con heo mập này rốt cuộc ăn gì mà nặng thây thế nhỉ?? Ít rất cũng phải gần bốn trăm cân chứ ít ỏi gì." Vừa vác bao tải di chuyển nhanh miệng vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Tuy với cân nặng của Dương Kiệt, bóng đen này mang vác dễ như trở bàn tay, nhưng ít nhiều trong lòng cũng có chút khó chịu khi phải mang " cục nợ" này trên người, bức xúc than trách vài câu cũng là chuyện lẽ đương nhiên rồi.

" hừ hừ, tên ngu xuẩn này, một đại mỹ nhân như chủ nhân thậm chí chấp nhận trao thân cho ngươi mà dám từ chối, để xem khi rơi vào tay của Trịnh Hổ, ngươi có còn cứng đầu cao thượng như lúc nãy nổi nữa không?? Hì hì, ta nóng lòng muốn xem xem ngươi sẽ sống không bằng chết như thế nào khi rơi vào tay của kẻ thù không đội trời chung, chắc là hay ho lắm đây." Bóng người không ngừng buông lời trêu chọc sự ngu xuẩn của Dương Kiệt, tuy thể xác của anh ta đã chết, nhưng linh hồn nguyên thần vẫn còn, nên những lời cười trên đau khổ của kẻ khác của bóng người hoàn toàn được nguyên thần của Dương Kiệt nghe thấy.

Chính vì biết rõ đối phương có thể nghe thấy, nên bóng người này không ngừng buông lời trêu chọc chế giễu, như muốn sỉ nhục anh ta, trút hết những bất bình ghen tức của mình đối với Dương Kiệt.

Không phải sao, biết rõ nữ thần trong mộng tỏ tình mà bị từ chối, bóng người này không căm hận ghen tức Dương Kiệt mới là lạ á, nên biết bao lời hăm dọa khó nghe liên miên không ngớt từ trong miệng hắn thót ra, khiến Dương Kiệt cho dù có chết cũng không được yên tai yên thân.

" Chỉ sợ ngươi không có cơ hội nhìn thấy cảnh đó nữa rồi ~~~!!" " Hả ~~???!!!!" Phập ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trong lúc bóng người đó đang hí hửng khoái trá chửi hét không ngừng, một giọng nói trầm lạnh từ phía sau lưng vang lên, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm thấy vùng tim nhói đau cùng cực, sức lực trong cơ thể như thông qua một cái lỗ nào đó xì hết ra khỏi cơ thể, toàn thân run rẩy, đôi mắt giương to ra hết cỡ cúi xuống nhìn chằm chằm khu vực vùng tim của mình, chỉ thấy một mũi kích nhuộm đầy máu đỏ từ phía sau lưng xuyên thủng ra phía trước ngay vị trí tim mình.

Bịch ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Bao tải vác trên vai rơi rãi xuống đất vì bản thân hắn đã không còn sức lực để vác nữa, hai chân quỳ ngã xuống đất, vẻ mặt đầy vẻ kinh ngạc khó tin và thậm chí là tuyệt vọng, miệng ngậm ngừng liên hồi nhưng không thót ra lời.

Tim là một trong hai bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể của con người, cho dù là người tu luyện cũng không ngoại lệ. Lúc này tim của hắn đã bị cây kích đâm thủng vỡ tan nát, hắn chưa chết ngay tức khắc chính là do sinh khí lớn mạnh của một tông sư, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Roẹt ~~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~ roẹt ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Bao tải vừa rơi xuống đất lập tức vỡ vụn ra bởi cây kích đã thò ra gần hơn phân nửa bên ngoài, chỉ khẽ nhích nhẹ một cái, lập tức vỡ tan nát thành vô số mảnh vụn nhỏ, để lộ ra " cái xác" của Dương Kiệt nằm ở bên trong.

Hít hà ~~~ hít hà ~~~~~~~~~~~!!!

Chỉ thấy Dương Kiệt đã bị giết chết bởi trái tim bị vỡ nát lúc này, lúc này đang nửa quỳ trên mặt đất, trên môi mang theo nụ cười lạnh lùng, tay cầm tam tiêm kích nhuộm đầy máu tim, đôi mắt đầy chế giễu nhìn chằm chằm vào tên vừa vác mình trên lưng lúc nãy, miệng hít thở một cách dồn dập nặng nề.

Quan trọng nhất là, lúc này vị trí vùng tim đã bị tên biến thái móc ra và bóp nát cách nay không bao lâu, nếu như không phải mảnh áo rách nát ở khu vực đó và hắn đã tận mắt chứng kiến, thậm chí sẽ không ngờ rằng chính tại vị trí đó, trái tim của Dương Kiệt đã từng bị kẻ địch móc ra khỏi cơ thể.

da thịt ở khu vực vùng tim mịn màng bóng lưỡng, hoàn toàn không có để lại một vết thẹo nữa là.

" ngươi, ngươi …….." tên kia mang theo vẻ mặt khó tin như nhìn thấy ma giữa ban ngày, miệng không ngừng phun máu ngập ngừng.

" Chết đi ~~~~!!!" Roẹt ~~~~~~~~~!! Phập ~~~~~~~~~~~~!!!

Không muốn tốn thời gian lảm nhảm với kẻ thù đã gần như chết chắc ở trước mặt, trực tiếp vẫy kích quét bay đầu của kẻ địch ngay tại chỗ, cho tới lúc chết hắn vẫn không thể hiểu nổi và tin được vì sao Dương Kiệt lại có thể " hồi sinh" một cách thần kỳ như lúc này.

Rõ ràng trước khi cho đối phương vào bao tải, hắn đã kiểm tra rất kỹ, cơ thể của Dương Kiệt đã bắt đầu tím tái cơ cứng, trái tim đã chắc chắn bị móc và bóp nát tại chỗ, sinh khí trong cơ thể đả hoàn toàn biến mất, cho dù Thiên Đạo giáng trần cũng đừng mong hồi sinh được một cái xác khi mất đi trái tim như thế kia, nhưng vì sao ……..

Tên đó chỉ có thể mang theo sự bất cam khó tin khó hiểu, chết không nhắm mắt trước mặt Dương Kiệt mà thôi.

Tên này chỉ mới là tông sư, nên chỉ cần chém bay đầu kết liễu hắn xong, hắn sẽ chết ngay tức khắc, không cần phải quan tâm lo sợ có nguyên thần từ trong cơ thể hắn bay thoát ra ngoài để bỏ trốn nữa.

" cũng, cũng may là, là có hình, hình nhân thế, thế mạng này, nếu, nếu không thì, lần này, lần này chết dưới tay, của, của ả đàn bà, hiểm, hiểm ác đó, đó rồi ……" ngồi dựa người vào vách tường, trên tay nắm lấy một con búp bê có hình dáng giống hệt như Dương Kiệt thu nhỏ, lúc này con búp bê trên tay đã xuất hiện nhiều vết nứt, chỉ cần nắm mạnh chút hoàn toàn có thể vỡ tan nát ra, hít thở một cách dồn dập lẩm bẩm nói nhỏ.

Hình nhân thế mạng, chính là phần thưởng bí ẩn mà Dương Kiệt nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ trấn giữ Bán Nguyệt thành, có thể thay thế cho thể xác của anh ta chết một lần, không ngờ lại phải sử dụng hình nhân này sớm như thế này.

Tuy hình nhân thế mạng đã thay thế cho Dương Kiệt chết một lần, nhưng tình hình của anh ta lúc này không khả quan chút nào. Hình nhân thế mạng chỉ giúp Dương Kiệt quay trở lại thời điểm trước khi trái tim bị móc ra khỏi cơ thể và bóp nát bởi kẻ địch, còn vết thương nghiêm trọng do hứng chịu những đòn tấn công trước đó vẫn còn tồn tại trên cơ thể, nếu như không kịp thời điều trị, anh ta hoàn toàn có thể bỏ mạng thêm lần nữa, và lần này tuyệt đối không còn hình nhân nào để thế mạng cho anh ta lần nữa đâu.

Việc quan trọng nhất hiện giờ chính là phải mau chóng kiểm soát vết thương trầm trọng trên người trước đã.

Chỉ là vừa sờ tay lên ngón tay đeo nhẫn của mình, sắc mặt của Dương Kiệt lập tức trở nên khó coi vô cùng.

Tất cả đan dược điều trị điều để hết trong nhẫn Càn Khôn, lúc này đã nằm trong tay của Tam công chúa, giờ lấy đâu ra đan dược để điều trị vết thương trên người đây???

Đặc biệt là sau khi " hồi sinh" đã dùng hết toàn bộ sức lực ít ỏi trong người vung kích đâm xuyên tim của tên khốn đang định vác xác mình giao nộp cho Trịnh Hổ, lúc này có thể nói càng khiến cho vết thương trên người trở nên trầm trọng hơn bao giờ hết.

Cũng may là kẻ thù cho rằng Dương Kiệt đã chết nên không cảnh giác, nếu không thì cho dù Dương Kiệt có hồi sinh với cái cơ thể tồi tệ này, cũng sẽ bị đối phương giết chết thêm lần nữa cho mà xem.

" không, không được, phải nhanh chóng rời, rời khỏi nơi này càng, càng sớm càng tốt….." sau một khắc giờ vận hành chân nguyên trong cơ thể để điều trị, vết thương đã ngưng chảy máu, tạm thời có thể kiểm soát được. Nhưng Dương Kiệt không dám nán lại nơi này quá lâu, vì ai mà biết được tam công chúa thấy tên thuộc hạ vác mình sang giao cho Trịnh Hổ lâu quá không quay về bẩm báo phục mệnh, phái thêm người tới kiểm tra không chứ, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi tìm một nơi an toàn để ẩn nấu, đợi vết thương lành hẳn rồi mới tìm cách rời khỏi vương thành để liên lạc với Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá.

Lộp cộp ~~~ lộp cộp ~~~~~~~!!!

Dương Kiệt vừa mới đứng lên nhích chưa được hai bước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân đang tiến gần với tốc độ cực nhanh, giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn,,chỉ thấy hai bóng người mặc bộ trang phục màu đen của thích khích không biết từ đâu xuất hiện ngay tại đầu hẻm vắng vẻ và đang lao thẳng về phía mình.

Người của ả đàn bà hiểm ác đã tới???!!!!!

Sắc mặt của Dương Kiệt lập tức trở nên khó coi vô cùng, tam tiêm kích xuất hiện trong tay, lập tức hình thành tư thế chiến đấu.

Tuy biết rõ với tình trạng hiện giờ, đừng nói hai bóng người đang lao tới đạt tới cảnh giới tông sư tầng thứ 8, cho dù chỉ là một tên tiên thiên đi nữa, cũng đủ để đánh bại Dương Kiệt ở trạng thái này rồi.

Chỉ là biết rõ là biết rõ, nhưng tuyệt đối không thể khoang tay chịu trói, liều thôi ~~~~!!!

" Giới Vương ……. AAAAAAA ~~~~!!" Vừa định vận hành chân nguyên ít ỏi trong cơ thể để kích hoạt Giới Vương Quyền để đánh nhanh diệt gọn, nhưng dường như đã quá đề cao bản thân, bí pháp thậm chí còn chưa kích hoạt, toàn thân đã đau đớn như bị xé rách thành trăm ngàn mảnh, một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra, cảnh tượng ở trước mắt lần nữa tối sầm xuống, ngất xỉu té ngã trên mặt đất tại chỗ.

Chẳng lẽ lần này chết dưới tay ả đàn bàn hiểm độc đó thật rồi sao???

Đó là dòng suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu của Dương Kiệt trước khi mất hết ý thức.

--- ----

Quay trở lại trước đó nửa canh giờ, bên trong bí cảnh bí ẩn nằm cách vương thành năm ngàn dặm về hướng tây bắc, một nhóm bốn thành viên đang mang theo vẻ mặt đầy cảnh giác di chuyển trên vùng đầm lầy bốc mùi hôi thối tới kinh tởm, họ nhanh chân nhảy qua nhảy lại giữa những cành cây vụn lớn nhỏ trôi lơ lửng trên bề mặt đầm lầy, chỉ cần sơ suất sẩy chân một cái, tuyệt đối sẽ rơi thẳng xuống đầm lầy nhão ướt ở dưới chân và bị nuốt chửng ngay tức khắc.

Đáng sợ nhất là bí cảnh này có thiết lập pháp tắc cấm bay, nên cả nhóm chỉ còn cách di chuyển bằng cách nhảy qua các cành cây vụn trên đầm lầy, nếu không thì chỉ cần nhấc bổng cơ thể lên không trung, đã có thể dễ dàng vượt qua cái đầm lầy quỷ quái này rồi, đâu cần phải cực khổ cùng cực như lúc này nữa chứ.

Nhóm bốn người này không ai khác chính là nhóm Hoàng Dùng, Lý Nguyên Bá, Cửu thúc và Cao Văn Vũ đang thám hiểm tại bí cảnh Huyễn Ma.

Gừm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Hoàng Dung vừa mới tung người đáp chân xuống một cành cây vụn có thể tích bằn nửa cơ thể của người đàn ông trưởng thành, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, một tiếng gầm gừ đầy khát máu từ dưới đầm lầy vang lên, ngay sau đó là một chiếc bóng đen dài gần 8 mét trồi lên với tốc độ nhanh như tia chớp, xới tung cả từng vũng từng vũng lầy đầm ở xung quanh lên trời cao, khiến Hoàng Dung đứng trên cành cây loạng choạng không vững bởi động tĩnh quá lớn, suýt chút từ trên thân cây rớt thẳng xuống đầm lầy ở phía dưới.

Chỉ thấy một con quái vật toàn thân sầm sụi như những mảnh da cứng hình ô vuông đen bóng loáng dính chặt vào nhau ở nửa thân trên, mỏ nhọn đuôi dài, giữa thân có tứ chi ngắn nhưng thô, đôi mắt to bằng hai trái dừa lòi hẳn ra bên ngoài, đáng sợ nhất là hai cặp hàm gắn chặt bởi những chiếc răng gớm ghiếm như lưỡi liềm, bất kỳ con mồi nào xấu số rơi vào giữa cặp hàm đáng sợ như thế này, cho dù có da thịt cứng như sắc thép, cũng sẽ dễ dàng bị những chiếc răng đáng sợ đó nghiền nát ngay tức khắc.

Ma thú cấp 5 trung cấp, loài quái vật đáng sợ sinh sống và thống trị cả đầm lầy đen này, Hắc Lân Thị Huyết Ngạc ~~!!!

Và mục tiêu của nó đang nhắm tới chính là Hoàng Dung đang mất hết thăng bằng~~~!!