Chương 331: trảm sát kẻ thù.

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 331: trảm sát kẻ thù.

Võ hồn nhanh chóng nhập vào trong cơ thể của hắn, khiến ngoại hình vốn dĩ hắc ám kinh tởn của hắn lúc này càng trở nên kinh tởm hơn nữa, giống hệt như một quỷ tu la bước ra từ địa ngục vậy.

" tuyệt học thần thông, Tu La Cuồng Huyết Chảo, chết chết chết ~~~~~~~~~~~~~~!!!!" hai tay tạo thành thế chảo giơ cao lên quá đầu và làm ra động tác chụp thẳng xuống trong không khí, hắn phẫn nộ gào lớn.

Ngay trên không trung lập tức xuất hiện hai bàn tay khí bốc đầy khói khí màu đen lai đỏ của máu tươi, thậm chí những người có mặt ở gần đó có thể ngửi thấy mùi máu tanh kinh tởm tới mắc ói xộc thẳng vào mũi, tựa như hai quả thiên thạch từ ngoài vũ trụ đâm thẳng xuống vị trí Dương Kiệt đang đứng với tốc độ chỉ tính bằng giây.

" Võ hồn hiện, Phì lũ Mở Bụng Hộ Thể, ta đỡ đỡ đỡ ~~~~~~~~~~~~!!!" Dương Kiệt không dám xem thường khi đối phương tung ra hết thực lực của mình, trực tiếp kích hoạt toàn bộ kỹ năng phòng thủ của mình để chống đỡ.

Thực ra thì Dương Kiệt hoàn toàn có thể sử dụng Giới Vương Quyền X6 và phản sát đối phương ngay tức khắc hoàn toàn không phỉa là vấn đề. Nhưng anh ta đã có thể cảm nhận được ba luồng khí thế đang áp sát tới gần, cho dù lúc này có thể trảm sát tên khốn ở trước mặt, cũng không đủ thời gian để anh ta đột phá ra khỏi cổng thành, thậm chí có thể lôi kéo cả Trịnh Hổ xuất hiện ngay hiện trường.

Nên anh ta tạm thời vẫn kìm nén lại thực lực của mình, đợi ba tên kia có mặt tại đây mới bung ra hết toàn bộ thực lực của mình để trảm sát bốn kẻ địch càng nhanh càng tốt, để Trịnh Hổ không kịp phản ứng, tạo thời gian quý báu để mình có thể bỏ trốn khỏi vương thành.

Dưới đôi mắt tràn đầy gân máu kèm theo vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày cùa tên cao thủ, hai bàn tay khí khổng lồ chỉ khẽ chạm nhẹ vào cái mỡ bụng của Dương Kiệt đã lập tức bị vỡ tan nát trong không khí, còn cái mỡ bụng vẫn sừng sững hiên ngang chắn ngay trên đỉnh đầu của Dương Kiệt, thậm chí không khiến nó sứt mẻ được gì cả.

" không, không thể nào như thế được, ta không tin, Tu La Hóa Thân Thuật biến ~~~~~~~~~~~~~!!!" tên cao thủ dường như bị đả kích quá đáng, như tên điên không ngừng gào thét đầy bất cam và phẫn nộ, trực tiếp hóa thân thành một bộ xương khô màu đen tuyền bởi võ hồn của hắn, lao thẳng tới tấn công điên cuồng về phía Dương Kiệt.

Keng ~~~ keng ~~~ keng ~~~ … boong ~~~ boong ~~~~~~!!

Dương Kiệt tỏ ra ung dung trước những đòn tấn công như cuồng phong vũ bão của đối phương, vẫn mang theo tâm lý chờ đợi, chưa vội vàng tung đòn dứt điểm kẻ địch của mình.

Khi nhìn thấy vẻ mặt tức điên của kẻ thù trước mặt, trong lòng Dương Kiệt cảm thấy mát lòng mát dạ vô cùng.

Chưa đâu, đây mới chỉ là khởi đầu, bổn thiếu gia sẽ khiến ngươi cảm thấy tuyệt vọng trước khi mãi mãi biến mất khỏi thiên địa này.

" tên Dương Kiệt này, không tệ ~~~!!!" không biết từ khi nào, tiểu công tử của tể tướng phủ đã rời khỏi xe ngựa của mình, đôi mắt đầy hứng thú nhìn chằm chằm về phía Dương Kiệt như đang giỡn cợt với đối thủ của mình, miệng lẩm bẩm nói nhỏ một câu.

Một trong tứ đại cao thủ dưới quyền Ưng Hoàng, tiểu công tử tất nhiên là biết rõ, chỉ là không ngờ ngay cả một người có thực lực đáng sợ như đối phương, khi đối diện với Dương Kiệt, có cảm giác giống như một đứa trẻ lên ba đang khoa tay múa vuốt trước mặt một người trưởng thành.

Hoàn toàn không cùng đẳng cấp gì cả.

" Đùa thế đủ rồi, xéo đi cho khuất mắt ta ~~~~!!!" Dương Kiệt vung kích quét ngang một cái, đối thủ trực tiếp bị chém bay ra xa, ngay trước ngực đã xuất hiện một vết cắt sâu tới nỗi nhìn thấy cả xương trắng, máu tươi phun bắn ra nhuộm đỏ của ngực mình.

Chỉ là đối phương đang trong trạng thái biến hình, nên tạm thời không thể cảm nhận được cơn đau, nhưng vết thương sâu nặng như thế đã khiến khí thế trên người hắn không ngừng tuột dốc không phang, tựa như đang bị xì hơi vậy.

" Lão nhị đừng sợ, bọn ta tới tiếp tay đây ~~~~!!!" " heo mập chớ làm càng, bố mày tới đây ~~~~~~~~~~~~!!!" " Còn không mau mau khoang tay chịu trói??? Không chừng bọn ta sẽ ban cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng ~~~~!!"

Quả đúng như cảm nhận của Dương Kiệt, ba tên đồng bọn của đối phương đã từ các cổng thành kia tụ tập đầy đủ về nơi này, nhìn thấy đồng bọn của mình đang thất thế, vừa tỏ ra khó tin và có chút bất ổn không yên, vừa phẫn nộ gào thét và trực tiếp lao thẳng về phía Dương Kiệt tấn công.

" bố mày chính là đang chờ các ngươi đây, Giới Vương quyền X 6, Dương Tiễn Xuyên Tâm Kích, chết hết cho ta ~~~~~~~~~~!!!" nhìn thấy kẻ thù đã có mặt đông đủ, Dương Kiệt không cần phải che giấu thực lực gì nữa, trực tiếp thi triễn bí pháp gia tăng toàn bộ thực lực của mình, cơ thể như biến hóa thành một cây kích dạng khí màu xanh lá khổng lồ, như một mũi tên xé gió đâm thẳng vào bốn kẻ địch đang lao tới.

Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~!!

AAA ~~~~~!!! Không ~~~~~~!!! Sao, sao có thể ~~~~~!!! Vì, vì, vì sao lại thế chứ hả ~~~???

Năm chiếc bóng chia làm hai đâu va đập vào nhau, hình thành vụ nổ vang động cả khu vực thành đông, vô số cuồng phong gió lốc hình thành vô tình cuốn bay những tên binh sĩ đang quan chiến ở gần đó, thậm chí khiến không ít kiến trúc xung quanh sụp đổ, nhất thời tiếng kêu gào khóc thét vang động của khu vực.

Đặc biệt là bốn tên cao thủ va đập vào kích khí do Dương Kiệt biến hóa mà thành, cơ thể chịu đựng không nổi uy lực đáng sợ như những miếng thủy tinh mỏng manh dễ vỡ vỡ nát ra thành trăm mảnh ngàn mảnh, miệng chỉ kịp kêu gào lên những câu đầy bất cam khó tin pha lẫn kinh hãi.

Tất nhiên, chỉ ba tên vừa mới tới tiếp viện trực tiếp chết thảm dưới tay của Dương Kiệt, cỏn tên đã biến hình thành tu la chỉ bị trọng thương đánh bay ra xa, chỉ là lúc này hắn đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái biến hình, toàn thân nhuộm đỏ bởi máu tươi nằm thoi thóp trên mặt đất, chỉ cần Dương Kiệt bước tới bồi thêm một cú, lập tức có thể lấy mạng đối phương một cách dễ dàng.

Chỉ một chiêu, với bí pháp Giới Vương Quyền X6 của Dương Kiệt, trảm sát kẻ địch có thực lực yếu kém hơn mình tới hai cấp chỉ dễ như trở bàn tay, xuống chi tuyệt học của Dương Kiệt có hiệu ứng nhất kích tất sát, càng dễ dàng hơn nữa.

Thực ra ba tên tới tiếp viện đã chết một cách bất cam tức tưởi, nếu như ngay từ đầu chúng kích hoạt võ hồn của mình lên, có thể không bị chết thảm một cách dễ dàng như thế này, cùng nắm chịu chung số phận với tên còn đang sống sót là cùng. Nhưng dường như chúng đã đánh giá sai lầm thực lực của Dương Kiệt, tỏ ra tự tin chỉ cần bốn người cùng ra tay, hoàn toàn có thể trấn áp kẻ địch một cách dễ dàng, nên mới bị Dương Kiệt trảm sát bằng một chiêu đánh như thế này.

Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~!!

Ngay sau khi thân xác bị hủy, ba tia sáng nguyên thần lập phóng thích lên bầu trời mang theo vẻ hoảng loạn quay đầu bay thẳng về phía hoàng cung để bỏ trốn.

Diệt cỏ không tận gốc, tuyệt đối không phải là phong cách của Dương Kiệt, huống chi giữa hai bên có mối thù không đội trời chung nữa chứ.

Hai chân nhún mạnh xuống đất tung người nhào lộn lên không trung, chân phải giơ thẳng ra phía trước, miệng hét lớn: " Chạy??? để xem bọn bây chạy đi đâu, Phì Lũ Lôi Đình Phi Cước, đốt cháy hết cho ta ~~~~~~!!!!"

Roẹt ~~~ roẹt ~~~ roẹt ~~~~~~~~!!

Vô số bàn chân sét được đá ra, cho dù nguyên thần có bay nhanh cỡ nào, cũng không tài nào sánh bằng với tốc độ của sấm sét, nên vô cùng hiển nhiên chỉ trong tích tắc đã bị những bàn chân sét lao tới nuốt chửng, nếu như nguyên thần có thể phát ra tiếng, chắc chắn sẽ nghe thấy những tiếng gào thét đầy đau khổ và bất cam, cuối cùng mãi mãi biến mất trên thiên địa này.

Giải quyết ba tên nguyên thần xong, Dương Kiệt bước tới trước mặt tên kẻ thù số một của mình vẫn còn đang nằm thoi thóp trên mặt đất, dưới ánh mắt đầy sợ hãi và chết chóc của đối phương, trực tiếp vung kích đâm thẳng vào đầu, ngay vị trí thức hải của đối phương, thậm chí không cho nguyên thần của đối phương có cơ hội bỏ trốn.

Phù ~~~~~~~~~~!!!

Giải quyết xong tất cả kẻ thù của mình, Dương Kiệt hít sâu một hơi vào người để bình ổn lại tâm trạng của mình, tuy kẻ thù đã xử lý xong, nhưng không có nghĩa là bàn thân đã an toàn, vì ngay từ lúc thi triễn Dương Tiễn Xuyên Tâm Kích, anh ta đã cảm nhận được Trịnh Hổ đã lao mình khỏi phủ của mình và đang di chuyển nhanh về phía này với tốc độ như tia chớp, nếu như không mau chóng đột phá ra khỏi vương thành, một khi đối phương kịp có mặt ở nơi này, Dương Kiệt chỉ có nước khoang tay chịu trói mà thôi.

" chẩu ~~~~~~~~~~~~~!!!" không chút do dự chần chừ vì thời gian không cho phép, Dương Kiệt lập tức quay đầu lao thẳng về phía tường thành chuẩn bị bỏ trốn.

Cổng thành đã bị đóng lại, chỉ còn cách trèo qua tường thành mà thôi.

Chỉ là khi nhìn kỹ tường thành cao trên cả chục mét sừng sững hiên ngang chắn ngay trước mặt, Dương Kiệt có cảm giác tê tái cả da đầu.

Nếu như có đủ thời gian thì không nói, trèo lên vượt qua không thành vấn đề, vấn đề là Trịnh Hổ tuyệt đối không cho anh ta có đủ thời gian để làm điều đó.

Nhưng không thử thì làm sao biết, tuyệt đối không thể đứng yên tại chỗ chịu chết được.

" mau, mau, cản, cản hắn lại ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!" tên đội trưởng mang theo vẻ mặt sợ hãi hốt hoảng gào thét ra lệnh cho binh sĩ lao tới ngăn cản Dương Kiệt vượt cổng.

Nếu như để tội phạm bị truy nã bỏ trốn, quy ra trách nhiệm đổ xuống đầu, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là một mình bản thân đền mạng, thậm chí còn liên lụy tới cả gia đình nữa kìa.

Cho dù chết cũng tuyệt đối không để đối phương vượt qua được tường thành ~~~~~!!

" sát ~~~ sát ~~~~~~!!!" Không chỉ tên đội trưởng hiểu rõ điều đó, ngay cả những binh sĩ quèn cũng biết rõ nếu như để vuột mất tội phạm, viễn cảnh thảm khốc sẽ đổ xuống gia đình mình như thế nào, nên cho dù lúc này trong lòng đang sợ hãi tột cùng, nhưng cũng cắn răng liều mình lao tới vây lấy tấn công Dương Kiệt.

Mặc dù không muốn liên lụy tới những người không liên quan, nhưng trên đời này không thứ gì quan trọng bằng mạng sống của mình cả, cho nên, đối với những tên binh sĩ cản đường, Dương Kiệt chỉ có thể thầm nói một câu xin lỗi trong lòng mà thôi.

" Biến hết cho ta ~~~~~~~~~~~~!!!" Vừa chạy vừa vung kích theo thế hoành tảo thiên quân chẻ ngang một nhát, một lưỡi kích khí sắc hơn cả dao cạo phóng thích ra chém thẳng về phía trước, cơ thể gần hai chục tên binh sĩ đang lao tới trực tiếp bị nứt đìa làm đôi, máu thịt nội tạng phun bắn rơi rãi khắp nơi trên mặt đất.

Cảnh tượng như tu la địa ngục này bất kỳ ai nhìn thấy cũng không kìm được biến sắc buồn nôn.

" sát ~~~ sát ~~~~~~ sát ~~~~~~~~!!!" Chỉ là cảnh tượng đáng sợ này không khiến sĩ khí của binh sĩ vương triều Thiên Ưng rụt chí, ngược lại chỉ khiến họ trở nên điên cuồng hung hăng lên mà thôi, tựa như tầng tầng lớp lớp cơn sóng biển không ngừng đổ dồn về phía Dương Kiệt liên miên không dứt.

Trước sau gì cũng phải chết, thà chết trên chiến trường, ít ra người thân gia đình được toàn vẹn, thậm chí còn được vương triều nuôi dưỡng. Còn nếu như quay đầu bỏ chạy lúc này, cũng sẽ phải chết, tới khi đó không phải chết một mình mà chết cả gia tộc đấy chứ.