Chương 262: Âu Dương Thiện tới rồi!
" Lão gia, không biết …." " không cần phải quan tâm thứ vớ vẫn này ~~~!!!" miệng nói thế như đã dùng tay nắm chặt tà áo của người hầu vừa dâng lá thư lên, lạnh lạnh nói: " Ai, ai là người đã mang lá thư này đưa cho các ngươi, có nhớ rõ mặt mũi của tên khốn đó không???"
Âu Dương Thiện hận, hận không thể phang thây xẻ thịt tên khốn dám chơi trò bẩn thỉu quái ác này, thậm chí sẵn sàng huy động cả lực lượng quân đội trong thành để truy bắt thủ phạm.
" dạ, dạ, lá thư này không biết từ đâu được ném tới ngay trước phủ, tiểu nhân chỉ là tò mò lượm lên và phát hiện có ghi chú tên của thành chủ nên mới mang vào dâng lên cho người, hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo của thủ phạm là ai ạ." Người hầu toàn thân run lên cầm cập, đã biết bao nhiêu năm rồi, chưa từng nhìn thấy thành chủ nổi giận tới mức độ như thế này, nếu như chủ nhân giận cá chém thớt không chừng bản thân mất luôn cả mạng.
Đúng là tai bay gió vạ mà ~~!!
Hít hà hít hà ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Sau khi hít sâu vài hơi vào người, Âu Dương Thiện đã nhanh chóng bình tâm trở lại, vội vã buông tên ngươi hầu ra, vẫy vẫy tay ra hiệu cho hắn lui ra ngoài.
Một người như Âu Dương Thiện cho dù nóng giận cỡ nào, cũng tuyệt đối không bao giờ giận cá chém thớt vào người vô tội, lúc nãy chẳng qua chỉ là nóng giận quá lên hơn đường đột chút mà thôi.
Người hầu thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vã chấp tay thi lễ một cái rồi quay người bỏ chạy như bị đang ma đuổi, chỉ mong mau chóng rời khỏi cái nơi " nguy hiểm" này, chạy về nhà mua lá bưởi rửa sạch toàn thân để xả xui mà thôi.
" Lão gia, tuy có thể là trò đùa quái ác của ai đó, nhưng thận trọng cũng không thừa, hay là ……" mặc dù trong lòng không ngừng trấn an bản thân chỉ là trò đùa nhảm nhí của kẻ địch, nhưng vẫn không khỏi lo lắng lên tiếng gợi ý.
" Ta hiểu rồi." từ trong lòng rút ra một viên truyền âm thạch nắm chặt trong tay, chân nguyên trong cơ thể lập tức truyền thẳng vào trong đó để kích hoạt tính năng đối thoại với " đầu dây" bên kia.
Tất nhiên, viên truyền âm thạch này chỉ có thể đối thoại với đội hộ vệ mà Âu Dương Thiện đã phái đi bảo vệ mẹ mình chứ không trực tiếp liên lạc với Âu Dương lão phu nhân.
Vì dù sao trong lòng lúc này vẫn khẳng định chỉ là một trò đùa quái ác, không cần thiết phải trực tiếp liên lạc với mẹ mình để trách làm phiền tới bà ta.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~!!!
Chỉ là cũng như tình trạng trước đó Âu Dương lão phu nhân đã kích hoạt truyền âm, viên truyền âm thạch chỉ nhấp nháy một cái rồi tắt hẳn, hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
Sắc mặt của Âu Dương Thiện và Âu Dương phu nhân lập tức trầm xuống, trong lòng bắt đầu tỏ ra thấp thỏm không yên khi phát hiện tình trạng bất thường của truyền âm thạch.
" không sao, chắc không sao, chắc lũ vô dụng đó đang la cà đâu đó quên mang theo truyền âm thạch trên người mà thôi." Âu Dương Thiện không ngừng dùng lý do để trấn an bản thân, mặc dù chính bản thân ông ta cũng tin vào lý do vô lý đó.
Không còn gì để do dự nữa, nhanh chóng rút một viên truyền âm thạch khác, lần này chính là viên truyền âm thạch dùng để liên lạc trực tiếp với mẹ mình.
Hít sâu một hơi vào người để bình tâm lại, chân nguyên lần nữa truyền thẳng vào truyền âm thạch, nhưng cũng như lần đầu, Âu Dương Thiện xác định phải thất vọng và tuyệt vọng khi truyền âm thạch lần nữa mất tác dụng, hoàn toàn không thể liên lạc được Âu Dương lão phu nhân gì cả.
Crack crack ~~~~~~~~~~~~~!!!
Viên truyền âm thạch trực tiếp vỡ vụn thành hạt bụi dưới sức mạnh kinh người của một kẻ mạnh nguyên thần, sắc mặt của Âu Dương Thiện lúc này nhăn nhó còn hơn cả mông khỉ vì cơn phẫn nộ tột cùng của bản thân, nếu như không phải Âu Dương phu nhân đang không ngừng ở bên cạnh trấn an ông ta, e rằng đã bùng nổ phá nát luôn cả thành chủ phủ rồi.
Hít hà ~~~ hít hà ~~~ hít hà ~~~~~~~~~~~~~~!!!
Âu Dương Thiện không ngừng hít sâu để kìm nén cơn phẫn nộ trong người, bây giờ cho dù có phẫn nộ cỡ nào cũng vô ích, quan trọng nhất là phải nhanh chóng giải cứu mẹ mình khỏi kẻ tên địch trời đánh kia bằng mọi giá.
Các ngươi không phải muốn ta đi tới nơi mà các ngươi chỉ định đúng không?? Được, thích thì chìu ~~~~~!!!!
" tứ đại kim cang ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!"
Roẹt ~~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~ roẹt ~~~~~~~~!!!
Dưới tiếng gào thét đầy căm phẫn của Âu Dương Thiện, tứ đại kim cang, đại tướng thân cận nhất dưới quyền Âu Dương Thiện tựa như bốn bóng ma đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt ông ta, cả nhóm nhanh chóng quỳ một chân xuống, miệng đầy tôn kính đồng loạt hét lớn: " Tứ đại kim cang xin nghe lệnh ~~~~~~~~~~~!!!"
‘ Đi đi, hãy cùng ta đi phang thây xẻ thịt lũ trời đánh dám cả gan đụng tới mẹ của ta ~~~~~~~~~~!!!" Âu Dương Thiện gần như hét thẳng vào mặt cả nhóm, thế nhưng tứ đại kim cang không chút bất mãn, ngược lại còn tỏ ra đầy kiên quyết đứng bật dậy đồng loạt đáp: " xin tuân lệnh ~~~!!!"
Địa vị của Âu Dương lão phu nhân quan trọng như thế nào trong lòng của thành chủ, nhóm tứ đại kim cang đều biết rõ, không biết là tên ngu xuẩn nào cả gan đụng chạm vào điểm chết người của chủ nhân, chủ nhân đã nổi điên như thế này thì cho dù Thiên Đạo giáng trần cũng đừng mong cản ông ta nổi.
Trời lớn, đất lớn, thiên đạo có lớn cỡ nào cũng không lớn bằng mẹ của mình, đó chính là câu khẳng định của Âu Dương Thiện.
" Phu quân ~~~~!!!!" Nhìn thấy chồng mình bấp chấp tất cả đâm thẳng vào cạm bẫy của kẻ địch, Âu Dương phu nhân tỏ ra lo lắng sốt ruột vô cùng, muốn lên tiếng khuyên can nhưng nhất thời không biết dùng lời gì để khuyên can nữa.
" phu nhân hãy yên tâm, lũ trời đánh đó chỉ dám giở trò bỉ ổi chứng tỏ thực lực của chúng chỉ có bấy nhiêu đó, nếu như là kẻ địch hùng mạnh, trực tiếp chạy tới thành chủ phủ tìm ta cho rồi, cần gì phải tốn công tốn sức bắt cóc mẹ ta để uy hiếp ta chứ??" Tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng lý trí vẫn còn, vô cùng khẳng định lên tiếng an ủi phu nhân của mình.
" Chỉ là ….." " không cần phải nói nữa, cho dù là lên đao sơn, xuống vạc dầu, ta cũng sẽ bấp chấp tất cả vượt qua mọi thứ để giải quyết mẹ ta, phu nhân hiểu rồi chứ???" Âu Dương phu nhân nhất thời cứng họng không thốt lên được lời trước sự kiên quyết của chồng mình.
Khẽ díu mày suy nghĩ một hồi, từ trong nhẫn càn khôn rút ra một tấm thẻ bài nhét vào trong tay vợ mình, nghiêm giọng nói: " Đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, nếu như ta có mệnh hệ gì, hãy sử dụng tấm thẻ bài này tiếp nhận một vạn Tiền Phong Doanh của ta, mở đường máu đột phá vòng vây đi thẳng tới Thiên Bảo thành, thành chủ Trương Nghị là anh em kết nghĩa nhiều năm của ta, chỉ cần phu nhân tới đó, Trương Nghị sẽ hết lòng giúp đỡ và bảo vệ an toàn cho phu nhân."
" lão gia ….." " hãy cầm lấy ~~~!!!" không cho Âu Dương phu nhân từ chối, trực tiếp quay người dẫn theo tứ đại kim cang trực tiếp rời khỏi phòng khách thành chủ phủ.
" Lão gia ~~~!!! Xin hãy cẩn trọng ~~~~~!!!" giọng nói của Âu Dương phu nhân từ phía sau vang lên, khiến Âu Dương Thiện không tự chủ rung lên một cái, đầu vẫn không quay lại nghiêm giọng nói: " phu nhân hãy yên tâm, chờ ta chở về!!!" Câu dứt, trực tiếp cùng tứ đại kim cang biến mất khỏi thành chủ phủ.
--- -------
Cùng lúc đó, tại vùng cao nguyên cách Bán Nguyệt thành hai trăm dặm về phía tây nam, nhóm tam công chúa đã chuẩn bị đầy đủ chờ sẵn, chỉ còn đợi " con mồi" tới cắn câu mà thôi.
Thành viên trong nhóm ai nấy đều không tự chủ lộ ra vẻ lo lắng thấp thỏm không yên. Dù sao thì kẻ địch lần này là một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 5 đáng, nếu như không phải Hoàng Dung tuyên bố trong tay có lá át chủ bài có thể khắc chế được đối Phương, e rằng lúc này có dám đứng đây chờ đợi hay không đã là một vấn đề rồi.
Thực lực cả nhóm cộng lại chưa chắc đủ để người ta xỉa răng nữa mà.
Chỉ duy nhất mỗi mình Dương Kiệt tỏ ra thảnh nhiên và chán nản khi rảnh quá không có gì làm, chỉ còn cách nửa quỳ trên mặt đất vừa móc mũi vừa bôi chét trên mặt đất để giết thời gian.
Hành vi kém vệ sinh của anh ta nhanh chóng nhận được những cái trợn mắt đầy khinh ghét của những người có mặt ở đây.
Từ lúc tham gia vào đội nhóm của tam công chúa, sự hiện diện của Dương Kiệt hầu như bằng con số 0, tuy không phải là người có thực lực kém nhất ở đây (Cửu thúc còn kém hơn trong mắt của các thành viên), nhưng sự hữu dụng và đóng góp của Cửu thúc đã nhận được sự nhìn nhận của cả nhóm, còn Dương Kiệt ư? Ngoại trừ ngáp lên ngáp xuống chỉ biết ở đó móc mũi ra, không làm được cái tích sự gì cho cả nhóm cả.
Khi vào trận chiến, hữu ích duy nhất của anh ta có thể chỉ là chạy lên phía trước làm thí tốt hứng đòn để tiêu hao chút thực lực của kẻ địch mà thôi.
Chỉ là vuốt mặt cũng phải nể mũi, ít nhất Hoàng Dung còn ở đây, tuyệt đối không thể đẩy anh ta ra làm thí tốt được, thành ra công dụng của anh ta hầu như bằng 0, thậm chí không bằng một tên thí tốt nữa là.
Đặc biệt với thân phận của anh ta, đường đường bang chủ một bang, thực lực không bằng phó bang chủ, thậm chí tính hữu dụng cũng không bằng một thành viên trong bang, càng khiến những người có mặt ở nơi này khinh rẻ anh ta hơn nữa.
Tất nhiên, Dương Kiệt cũng chẳng buồn bận tâm với đám người ở đây, cứ tự mình nghịch đùa theo hứng thú của mình.
Uỳnh ~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!!!
Trong lúc Dương Kiệt đang nghịch đùa với lũ kiến đang bò di chuyển trên mặt đất, một áp lực đáng sợ ập thẳng vào người, khiến anh ta giật mình loạng choạng suýt chết té ngã mông xuống đất.
"tới rồi ~~~~~~~~~~~~!!!" tam công chúa sắc mặt tái mét trước khí thế đáng sợ do Âu Dương Thiện phát tán ra để thị uy trước cả nhóm, cắn răng nhìn chằm chằm về phía chân trời xa, chỉ trong tích tắc đã có thể nhìn thấy rõ năm chiếc bóng đang dần phình to và rõ nét hơn.
" Lũ chuột nhắt trời đánh kia, các ngươi phải trả giá đắt vì đã chạm tới sự giới hạn chịu đựng của ta ~~~~~~~~~~~~~~!!!" một tiếng gào thét vang động cả trời đất lọt vào tai của những người có mặt ở đây, khiến không ít người choáng váng muốn ngất xỉu tại chỗ, uy lực của nguyên thần tầng thứ 5 quả thật đáng sợ, và thông qua tiếng gào thét của Âu Dương Thiện, cũng có thể cảm nhận được lúc này ông ta đang phẫn nộ tới mức nào.