Chương 265: Dương Kiệt ra tay.
Mẹ kiếp! Đừng chỉ biết đứng đó nhìn và nói, có giỏi thì lao ra giao chiến như một người đàn ông xem nào ~~~!!
" Tam công chúa, không phải tại hạ không muốn ra tay, chỉ là với thực lực của tại hạ lúc này, lao vào cũng chỉ khiến cả nhóm rối loạn lên mà thôi, vì tại hạ đâu biết gì mấy trận pháp mà họ đang vận hành đâu. Vả lại, Dung nhi đang bị trọng thương sau khi bị Âu Dương Thiện phá vỡ võ hồn, tại hạ phải ở lại bảo vệ và trông sóc cho cô ta, à à, không chỉ Dung nhi, còn cả tam công chúa và thập nhị công chúa nữa, không rảnh để ra tay ạ." Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt oan ức vô tội, thở dài giải thích.
Bảo vệ??? Ai cần ngươi bảo vệ chứ ~~!! Chỉ sợ lát nữa tứ đại kim cang đột phá được vòng vây lao tới đây, người quay đầu bỏ chạy trước chính là ngươi thì có!!!
Dương Kiệt không giải thích thì thôi, nghe xong lời giải thích " vô liêm sỉ" của anh ta, tam công chúa hận không thể lao tới bóp cổ chết tên khốn ở trước mặt.
Chết nhát thì nói thẳng ra cho rồi, ở đó mà lý do lý chấu, ta khinh bỉ ngươi!!
trong lúc Dương Kiệt đang ba hoa giải thích, đột nhiên cảm nhận một luồng sát khí đáng sợ từ phía sau ập thẳng tới, giật mình hoảng hốt quay đầu lại nhìn, phát hiện Hao Thiên Khuyển đang mang theo vẻ mặt hận không thể nhai tươi nuốt sống nhìn chằm chằm vào mình.
Dương Tiễn??!! mẹ kiếp, không chỉ vũ khí, ngay cả tên cũng dám lấy của chủ nhân ta, ai cho phép ngươi làm thế vậy???
Chỉ là giận thì có giận, nhận thấy cho dù giận tới cỡ nào nhất thời cũng không làm gì được con heo mập vô liêm sỉ đó, nên đành cắn răng quay đầu sang một bên, xem như không nghe không thấy gì cả.
Ngay cả vũ khí cũng lấy rồi, một cái tên nữa thì sao nào! Chỉ cần tên khốn đó đừng làm ô nhục chủ nhân cũ của bổn cẩu gia là được rồi.
Hao Thiên Khuyển chỉ còn cách dùng lý do này để an ủi trấn an bản thân mà thôi.
" ngươi …" " Công chúa cẩn thận ~~~~!!!" " Chạy mau công chúa ~~~~~~!!!"
Trong lúc tam công chúa định tiếp tục cãi tay đôi với Dương Kiệt, giật mình hoảng hốt khi nghe thấy tiếng gào thét ở phía sau vang lên. Giật nảy mình quay đầu lại nhìn, phát hiện một tên đàn ông mặt mày bặm trợn, thân hình thô to không kém gì một con gấu vừa mới đánh bay một tiểu đội của nhóm tam công chúa, đột phá được vòng vây, mang theo nụ cười khát máu lao thẳng về phía mình với tốc độ nhanh như tia chớp.
" không, đừng qua đây ~~~~~~!!!" Hà ~~~~~~~~~~~~~!!!
Tam công chúa giật mình hoảng hốt không tự chủ nhảy ra phía sau lưng Dương Kiệt như muốn tìm một bóng lưng vững chắc che chở cho mình. Chỉ thấy Dương Kiệt thầm lắc đầu thở dài một tiếng, biết rõ không thể đứng chơi xơi nước được nữa rồi, tam tiêm kích xuất hiện trong tay, vẻ mặt " vô tội" lúc nãy lập tức thay đổi thành vẻ mặt tràn đầy chiến ý, khẽ dùng tay đẩy tam công chúa lùi ra phía sau chút, lạnh lạnh nói: " Võ hồn hiện ~~~~!!! Giới Vương Quyền X 5, mở ~~~~~~~~~~!!!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc khó tin của tam công chúa, khí thế của tông sư tầng thứ 8 phát tán ra, cộng thêm bí thuật giới vương quyền, lúc này ngay cả một ngụy nguyên thần tầng thứ 4 anh ta cũng dám lao vào chơi tay đôi nữa là.
Nhưng thật đáng tiếc, đối thủ của Dương Kiệt lần này không phải là ngụy nguyên thần, mà là một nguyên thần chân chính, ngoài ra còn kích hoạt cả võ hồn cấp 3 nữa chứ.
" Phì…. À không, Dương Tiễn Xuyên Tâm Kích, chết này ~~~~~~~~~!!!" Chỉ thấy Dương Kiệt đột nhiên tung người nhảy nhào lộn về phía sau một cái, khi hai chân vừa chạm đất, hai tay nắm chặt tam tiêm kích chĩa thẳng về phía trước, cả cơ thể tựa như hóa thân thành một cây kích sắc nhọn trực tiếp đâm thẳng về mục tiêu ở phía trước.
" Thú vị!!! Hỏa Diệm Bạo Liệt Chưởng, biến ~~~~~~~~!!!!" người đàn ông bặm trợn có chút bất ngờ khi " một con dê vô hại" đột nhiên lột xác thành một con sói nguy hiểm. Nhưng tất cả chỉ có thế mà thôi, cho dù con sói có nguy hiểm cỡ nào, cũng không thể sánh bằng một con hổ chúa tể sơn lâm như mình. Tay phải tựa như bị bao bộc bởi ngọn lửa nóng trên chục ngàn độ, sau đó bùng nổ phóng về phía trước như muốn thêu đốt hủy hoại tất cả mọi thứ trên đời này vậy.
Roẹt roẹt roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!! " Cái gì??? không thể nào ~~~~~!!!!"
Nụ cười tự tin ngọn lửa của mình có thể thêu kẻ địch thành tro bụi nhanh chóng thay thế thành vẻ kinh ngạc khó tin khi nhìn thấy ngọn lửa khổng lồ vừa chạm vào cơ thể như hóa thành cây kích của Dương Kiệt lập tức bị xẻ ra làm đôi, bản thân Dương Kiệt vẫn tiếp tục theo tư thế đâm tới xuyên qua ngọn lửa đâm thẳng về phía mục tiêu không chút chững lại.
Keng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Hự ~~~~~~~~~~~~!!
Tên đàn ông bặm trợn chưa kịp phản ứng né tránh, mũi kích đã trực tiếp đâm thẳng vào vùng tim của hắn.
Tuy đã đâm trúng mục tiêu, nhưng sắc mặt của Dương Kiệt trở nên khó coi vô cùng. Vì mũi kích đâm trúng vào vùng ngực của kẻ địch, chỉ vang lên một âm thanh ma sát giữa kim loại, mũi kiếm vẫn dí chặt trên lớp giáo dày mà người đàn ông bặm trợn đang mặt, cho dù dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình, cũng không thể đâm sâu hay đâm thủng được lớp giáo cứng còn hơn cả thép của đối Phương nữa.
Đối Phương mặc bộ giáp có phẩm chất lên tới linh khí ~~~~~~!!!!
Đúng thế, không chỉ người đàn ông bặm trợn này, tứ đại kim cang ai nấy đều mặc bộ giáp có phẩm chất linh khí trở nên. Nếu như Dương Kiệt có thực lực lớn mạnh hơn chút, không chừng có thể một kích xuyên tim kết liễu đối Phương.
Nhưng vấn đề là thực lực giữa cả hai cách biệt quá nhiều, cho dù tam tiêm kích trên tay cũng là linh khí, nhưng cũng chỉ có thể ở trên bề mặt bộ giáp để lại một vết lõm nhỏ mà thôi.
Nhưng người đàn ông bặm trợn cũng không dễ chịu chút nào, cơ thể không ngừng bị đẩy lùi về phía sau, miệng gào lên những tiếng thét đầy đau khổ và căm phẫn.
Đường đường một nguyên thần tầng thứ 3, bị một tên phế vật tông sư tầng thứ 8 dùng vũ khí đâm trúng vào người, đó là một sỉ nhục hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Tay phải tạo thành nắm đấm to còn hơn khuôn mặt của Dương Kiệt, trực tiếp vung lên đấm thẳng vào vầng tráng của tên khốn trời đánh dám làm mình bị mất mặt ở phía trước.
Cú đấm xé gió đấm thẳng tới, Dương Kiệt không kìm được phải biến sắc, vội vã thu lại tam tiêm kích, đặt thẳng đứng chắn ngay đường đấm của đối Phương thẳng vào vầng trán của mình.
Mẹ kiếp ~~!! Bị cú đấm to tổ bố đó đấm vào đầu, cho dù là làm bằng sắt cũng bị đấm cho vỡ tung cho mà xem.
Boong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cú đấm đấm thẳng vào thân kích, thân kích tựa như bị ai đó dùng sức bẻ cong lại, bản thân Dương Kiệt bị uy lực cú đấm đấm bay ra xa té ngã xuống đất, một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra, ruột gan như muốn đảo lộn lên hết.
" Chết ~~~, chết ~~~, chết ~~~~~~!!!!" Không cho kẻ địch kịp hoàn hồn, người đàn ông bặm trợn tựa như con hổ vồ mồi, hai tay giang rộng ra tạo ra tư thế muốn tặng cho Dương Kiệt " cái ôm thân ái" trực tiếp vồ thẳng tới.
Dương Kiệt nhanh chóng định thần trở lại, hai chân nhún mạnh xuống đất bật người lên không trung, cơ thể chổng ngược xuống, tam tiêm kích đã phục hồi như lúc ban đầu chĩa thẳng về hướng dưới đất, miệng hét lớn: " Dương Tiễn Phá Thiên Kích, kết thúc thôi ~~~~~~~!!!"
Chỉ thấy Dương Kiệt hóa thân thành một cây kích dạng khí màu xanh lá khổng lồ, tựa như viên thiên thạch từ ngoài vũ trụ ghé thăm va đập vào trái đất, cắm thẳng xuống vị trí mục tiêu ở dưới đất.
" không ~~~~~~~~~!!!!"
người đàn ông bặm trợn kêu gào lên đầy kinh hãi, hai tay tựa như gắn thêm chế độ auto không ngừng vẫy đập tung chưởng tung quyền tấn công về phía cây kích khí màu xanh lá.
Lẽ ra hắn định tung người nhảy sang một bên né tránh, nhưng không biết từ đâu xuất hiện một lực hút cực mạnh hút chặt đôi chân mình trên mặt đất, ngoại trừ nửa thân trên có thể động đậy, nửa thân dưới như bị hóa đá không thể nhúc nhích gì được nữa. Nên chỉ còn cách dùng Phương pháp " ngu xuẩn" nhất, không ngừng tung đòn hòng làm gián đoạn đòn tấn công của đối Phương.
Chỉ là mọi nỗ lực của hắn chỉ là vô nghĩa khi những đòn tấn công nhanh chóng bị đẩy bật ra khắp nơi, hoàn toàn không thể khiến cây kích khí tiếp tục đâm xuống với tốc độ nhanh như tia chớp.
Dương Tiễn Phá Thiên kích một khi thi triễn, trừ khi có thực lực lớn mạnh hơn Dương Kiệt một cảnh giới lớn, nếu không thì cho dù dùng đủ mọi Phương pháp cũng không thể khiến đòn tấn công bị gián đoạn được.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Sau tiếng nổ vang động trời đất, ngay vị trí người đàn ông bặm trợn vừa đứng lúc nãy lập tức xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ. Chỉ thấy người đàn ông bặm trợn hai tay bắt chéo tạo ra tư thế chống đỡ ngay trên đầu, toàn thân run lên cầm cập khi phải hứng trọn Dương Tiễn Phá Thiên Kích của Dương Kiệt.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Đòn tấn công của Dương Kiệt vẫn chưa kết thúc, nên nhớ rằng Dương Tiễn Phá Thiên Kích một khi đã thi triễn, sẽ thực hiện liên hoàn ba nhát đâm xuống, nhát đâm đầu tiên vừa kết thúc, Dương Kiệt lần nữa nhấc bổng người lên không trung, lại thêm một đòn Dương Tiễn Phá Thiên Kích thi triễn ra.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Người đàn ông bặm trợn lần này đã không còn đủ sức trụ đứng trên mặt đất, hai chân quỳ thẳng xuống đất, đôi mắt tràn đầy gân máu lộ ra tia sáng chết chóc nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt ở trên không trung đang chuẩn bị tung ra đòn tấn công cuối cùng.
" Không ~~~~!!! Mau ngừng tay đồ khốn ~~~~~~!!!" " lão tam, chạy đi ~~~~~~~~~~!!!" " AAAA, ngừng tay, nếu không ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây ~~~~~~~~!!!"
Nhìn thấy huynh đệ đồng sanh ra tử mấy chục năm của mình đang rơi vào thế nguy hiểm, ba người còn lại nãy giờ không mấy bận tâm diễn biến bên này đột nhiên biến sắc, phẫn nộ hoảng hốt đồng loạt gào thét không ngừng buông ra lời hăm dọa, hy vọng Dương Kiệt sẽ thu lại đòn tấn công kết liễu có thể lấy đi mạng sống của đồng đội của mình. Đồng thời dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình đánh bay những kẻ địch đang vây chặt ở xung quanh, lao mình về phía trước hy vọng kịp thời giải cứu người đàn ông bặm trợ kia.
Khi đã xác định là kẻ thù với nhau, làm gì có chuyện nương tay chứ?? Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, hoán đổi vị trí Dương Kiệt và người đàn ông bặm trợn lúc này, chắc gì đối Phương sẽ ngưng tay không kết liễu mình. Huống chi cho dù Dương Kiệt muốn tha mạng cho đối Phương đi nữa, cũng tỏ ra bất lực khi Dương Tiễn Phá Thiên Kích một khi đã kích hoạt thì phải đánh đủ ba đòn liên hoàn, muốn ngưng cũng ngưng không được.
Và ……………… rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! " Không ~~~~~~~~~!!!" " Đáng chết, đáng chết ~~~~~~~~~~~~~!!" " ngươi, ngươi, ngươi ~~~~~~!!!"
Ba người còn lại vừa lao đi được nửa đường lập tức chững bước lại, đôi mắt đầy gân máu giương to ra hết cỡ nín thở nhìn chằm chằm vào cái hố sâu mà đồng đội của mình đang ở dưới đó, lúc này không biết sống chết như thế nào, vừa hoảng sợ, vừa sốt ruột lo lắng và chút kỳ vọng, kỳ vọng người đàn ông bặm trợ có thể trụ vững đòn tấn công đáng sợ đó.