Chương 234: Cuộc trả thù "ngọt ngào" của Hoàng Dung.

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 234: Cuộc trả thù "ngọt ngào" của Hoàng Dung.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Cánh cửa phòng Dương Kiệt bị đóng chặt lại, anh ta dùng ánh mắt đầy " xâm lược" nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung ở trước mặt, tỏ ra phấn khích tột cùng.

Dưới ánh mắt "đầy xâm lược" của đối phương, Hoàng Dung ửng đỏ cả khuôn mặt, vừa hồi hộp vừa thích thú cộng thêm chút vẻ sợ sệt, như con nai tơ nhút nhát không ngừng lép người về phía bên bàn trà ở giữa phòng như muốn né tránh.

Hoàng Dung càng như thế càng khí ngọn lửa dục vọng trong người Dương Kiệt bùng nổ dữ dội, gào lên một tiếng đầy phấn khích, hai tay dang rộng ra tung người nhào tới chuẩn bị ôm chặt đối phương để " ăn thịt".

" Á ~~~~~~!!!" Hoàng Dung lộ ra vẻ hoảng hốt kêu thét lên, nhưng trong đôi mắt khẽ lóe qua tia sáng tinh ranh, cơ thể khẽ nhích sang một bên, trực tiếp nhường qua Dương Kiệt đang " hung hăng" nhào tới trong tích tắc.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Dương Kiệt vồ hụt mục tiêu, cơ thể trực tiếp tông thẳng vào bàn trà trong phòng, gỗ vụn tung bắn khắp nơi, miệng kêu thét lên đầy đau khổ như con heo bị giết thịt.

" Kiệt ca ca, không sao chứ??" Hoàng Dung lo lắng chạy tới dìu lấy Dương Kiệt đang nằm ngã sóng soài trên mặt đất, thậm chí đã sứt đầu bể trán, máu chảy đầy mặt.

" không sao, không sao, tiếp tục, tiếp tục ~~~~!!!" lúc này đừng nói là bị đau chảy máu nhẹ nhàng, cho dù bị xẻ thịt cắt da đi nữa cũng không thể ngăn cản được quyết tâm " đè" đối phương xuống bằng mọi giá.

Tranh thủ Hoàng Dung đang cúi xuống dìu lấy mình, nhanh như chớp vung hai tay ra định chụp lấy cô ta kéo thẳng vào lòng mình.

Mặc dù tỏ ra lo lắng, nhưng Hoàng Dung cảnh giác vô cùng, nhìn thấy hai bàn tay " gớm ghiếc" vung tới, không chút do dự tung người nhảy lùi về phía sau, Dương Kiệt thêm lần nữa vồ hụt trong tiếc nuối.

" Đừng, đừng đùa nữa, giỡn thế đủ rồi, ta mệt lắm rồi, chúng ta lên giường nghỉ ngơi thôi!!" với thực lực của Hoàng Dung, nếu như cô ta cứ né tránh như thế này, cho dù vồ tới tết công gô Dương Kiệt cũng chưa chắc chạm được vào tà áo của cô ta, vội vã lên tiếng đầu hàng và "gợi ý".

" Muội cũng thấy mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi." Nhìn thấy đối phương giơ tay đầu hàng, Hoàng Dung mỉn cười từ từ di chuyển về hướng chiếc giường ngủ duy nhất trong phòng.

Dương Kiệt không kềm được run bắn người lên, tinh thần phấn chấn bội phần, hí hửng từ dưới mặt đất bò dậy, thậm chí không thèm lau sạch máu dính đầy trên mặt, trực tiếp lao thẳng về phía giường ngủ mà Hoàng Dung đã ngồi sẵn trên đó.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

" cái đẹt ………. Á ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!" chỉ còn cách giường ngủ còn khoảng vài bước chân nữa là có thể " chén" được đối phương, đột nhiên ngay trước mặt xuất hiện khói sương mù nhấp nháy có hình dáng giống như một cánh cửa, do lao tới quá nhanh nên không thể ngưng lại, cả người trực tiếp chui thẳng vào " cánh cửa" sương mù đó.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!!

" úi da đau, nơi, nơi này là ……." Trượt chân té ngã nhào lăn lộn trên mặt đất vài vòng mới ngừng hắn, nghiến răng nghiến lợi không ngừng dùng tay xoa xoa mông mình, đưa mắt liếc nhìn tứ phía, giật mình hoảng hốt khi phát hiện mình đang ngồi giữa khu rừng đào hoa thơ mộng.

Đào Hoa Trận của Hoàng Dung!!

" Dung, Dung nhi, đừng đùa giỡn vậy chứ, mau thả ta ra nào ~~~~!!!" Dương Kiệt đã khóc không thành tiếng, lẽ ra phải nghĩ ra từ đầu là không dễ ăn như thế này rồi, mang theo vẻ mặt " tội nghiệp đáng thương" hét lớn mong Hoàng Dung mau mau thả mình ra.

" Kiệt ca ca hãy yên tâm, muội sẽ thả huynh ra, nhưng không phải vào lúc này. Hihi, tối nay huynh cứ yên tâm nằm ngủ trong Đào Hoa trận của muội, đảm bảo không một sát thủ nào có thể đi vào trong đó để ám sát huynh đâu. Sáng mai ngủ dậy muội sẽ thả huynh ran gay tức khắc, còn hiện giờ, chúc ngủ ngon ~~~!!!" Giọng nói đầy nhí nhảnh của Hoàng Dung vang lên trên không trung, khiến cho kỳ vọng nhỏ nhoi của Dương Kiệt lập tức sụp đổ.

" không, không, mau thả ta ra, ta không muốn ngủ ở cái nơi chim không đẻ ổi trứng này đâu, huhu, thả ta ra với ~~~~~~!!!" Dương Kiệt khóc lóc gào thét trong nổ lực cuối cùng của mình, chỉ mong Hoàng Dung thương xót thả mình, chỉ là đáp lại anh ta là sự yên lặng tới mức đáng sợ.

" Cho đáng đời, ai bảo dám léng phéng con gái khác trước mặt mình. Chỉ nhốt huynh ấy trong đó không vẫn chưa đủ, phải tăng thêm chút hình phạt mới được, hí hí." Ở thế giới bên ngoài, Hoàng Dung tỏ vẻ thích thú với " kiệt tác" của mình, cảm thấy vẫn chưa đủ nguôi giận, trực tiếp kích hoạt mê hồn trận trong Đào Hoa Trận, quyết định dạy cho Dương Kiệt một bài học để ghi nhớ.

Roẹt ~~~~~~~!!!

Thực hiện dấu ấn kích hoạt Mê Hồn Trận xong, không thèm quan tâm tới diễn biến ở trong Đào Hoa Trận nữa, trực tiếp ngả người lên giường, mang theo tâm trạng phấn khích thích thú vô cùng nhanh chóng chìm sâu trong giấc ngủ.

Mê Hồn Trận hoàn toàn không có sức sát thương, nên không cần phải lo lắng tới an nguy của Dương Kiệt, chỉ là chịu khổ chút chắc chắn không thể tránh khỏi rồi, nhưng cho đáng đời, hihi.

" Dung nhi ơi, ta biết lỗi rồi, mau thả ta ra đi, lần sau không dám nữa đâu." Dương Kiệt không nhìn thấy tình hình ở bên ngoài, không biết rằng Hoàng Dung đã đi ngủ mất tiêu, thậm chí chuẩn bị sẵn một " bữa tiệc thịnh soạn" dành cho mình, không ngừng khóc lóc kêu gào hối lỗi.

Roẹt roẹt roẹt roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

" cái, cái gì, á ~~~~~~~~~~~~~~!!!" Dương Kiệt còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, trực tiếp bị bốn cây đằng từ trong khu rừng Đào Hoa phóng ra trói chặt hai tay hai chân treo thẳng lên không trung.

Dương Kiệt dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình vùng vẫy chống cự, nhưng mãi vẫn không tài nào thoát ra được bốn cây đằng khóa chặt hai tay hai chân của mình, thậm chí càng lúc càng siết chặt hơn nữa.

Ư ~~ ư ~~~ ư ~~~~~ ………..!!

Trong lúc Dương Kiệt vẫn đang cố sức vùng vẫy, đột nhiên bên tai vang lên tiếng rên rỉ đầy " gợi dục" kích thích thần kinh của anh ta tới cực đỉnh: " Đó là, đó là …….."

Đôi mắt của Dương Kiệt ngơ ngác giương to đôi mắt ra hết khi phát hiện trước mặt mình xuất hiện bốn bóng người sở hữu thân hình gợi cảm bốc lửa đến điên cuồng, cơ thể với những đường cong chết người dưới lớp vải mỏng tanh gần như có thể nhìn xuyên thấu bên trong không ngừng làm ra những động tác ưỡn ẹo như đang kích dục trong những bộ phim AV mà anh ta đã từng " nghiêm cứu học hỏi" khi còn ở trái đất.

" Diệp Tuyền, Dung nhi, Mộ Dung Tuyết, và, và thập nhị công chúa ~~~~~~~~!!!" Dương Kiệt không kềm được kêu thét lên khi nhìn kỹ khuôn mặt củ bốn bóng người đang không ngừng làm ra những động tác gợi cảm ngay trước mặt mình.

Chính là bốn cô gái có ấn tượng sâu đậm nhất trong tâm trí của Dương Kiệt.

Tác dụng của mê hồn trận chính là khai thác bành trướng mặt đen tối gian tà nhất trong tận thâm tâm của con người, khiến người bị dính chiêu mãi mãi chìm đắm trong cơn ảo giác không dứt ra khỏi được.

Và tình cảm dục vọng, chính là điểm yếu duy nhất của Dương Kiệt.

" Ảo giác, tất cả là ảo giác, đừng mong lừa gạt được ta." Dương Kiệt vội vã nhắm chặt đôi mắt lại để mình không nhìn cảnh tượng ở trước mặt, trong lòng không ngừng căn dặn bản thân tất cả mọi thứ ở trước mặt đều là giả dối hết, nhưng mắt bên phải không tự chủ khẽ hé ra đôi chút để liếc nhìn không dứt ra được.

Ư ~~~ ư ~~~~ ư ~~~~ …….!

Tiếng rên rỉ gợi dục không ngừng xâm chiếm đầu óc của Dương Kiệt mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức nhắm mắt lại và sử dụng chân nguyên để tắt hết mọi giác quan của mình, nhưng vẫn không có tác dụng, những âm thanh đầy kích thích cứ thế trào thẳng vào não, khiến anh ta không tài nào bình tâm lại được.

Tất nhiên, uy lực của Mê Hồn Trận không chỉ đơn giản có thế, mà còn…..

" Cái, cái gì ~~~~~~~~~~~!!!’ Dương Kiệt không kềm được run bắn người lên khi cảm giác bốn làn da mịn màng không ngừng cà chạm vào da thịt của mình, kèm theo mùi hương thơm đặc chung của từng người mà Dương kiệt từng cảm nhận ra, đặc biệt là khi cảm nhận thấy nửa phần thân dưới của mình đột nhiên trở nên mát rượi như vừa bị ai đó tuột quần xuống, hoảng hốt kêu thét và mở to mắt ra.

Không biết từ khi nào bốn mỹ nữ trong mộng đó đã áp sát ngay bên cạnh Dương Kiệt, không ngừng dùng bàn tay mềm mại mịn màng vuốt vê chạm lướt qua toàn thân trên dưới của Dương Kiệt.

Cảm giác này tuyệt đối không phải là ảo giác, mà là chân thật.

Chỉ thấy bốn mỹ nữ trong mộng miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ có thể khiến đàn ông điên tiết lên, cộng thêm những động tác " kích dục" toàn thân trên dưới Dương Kiệt, không ngừng dùng ngón tay cà nhẹ lướt qua từ mặt xuống tới ngực, rồi dần dần chuyển xuống tới giữa háng, khiến đầu của Dương Kiệt như muốn nổ tung ra.

Lúc này " tiểu Dương kiệt" đã từ trạng thái khom lưng yếu xìu bật dậy ngẩng cao đầu như một tên đàn ông chân chính dưới những móng tay không ngừng khều khiều móc móc cà lướt trên đó, thậm chí ngay đỉnh đầu còn cảm nhận hơi thở mát rượi do một trong bốn mỹ nữ tạo ra.

" Thả ta ra, thả ta ra ~~~~~~~~!!!" lúc này đôi mắt của Dương Kiệt đã tràn đầy gân máu, khuôn mặt nhăn nhó lên vì khó chịu, lửa dục vọng đã hoàn toàn xâm chiếm hết lý trí của anh ta, lần nữa dùng hết toàn bộ sức lực vùng vẫy chỉ muốn thoát ra khỏi bốn cây đằng đang khóa chặt lấy mình, lao tới " xơi tái" bốn mỹ nữ trong mộng của mình ngay trước mặt mà thôi.

Đáng sợ nhất chính là, nếu chỉ là những âm thanh hay động tác gợi dục, với một người " dày dạn kinh nghiệm" như Dương Kiệt, cũng không thể nào bị thất thủ nhanh như thế này được. Vì ngoại trừ những âm thanh và hành động kích thích ra, trong không khí không ngừng xuất hiện mùi hương kích dục đáng sợ trực tiếp xộc thẳng vào mũi của Dương Kiệt, khiến bức tường phòng thủ cuối cùng của anh ta sụp đổ hoàn toàn.

Lúc này trong mắt chỉ Dương Kiệt chỉ còn lại dục vọng muốn được giải tỏa mà thôi.

Thử tưởng tượng xem, trước mặt bạn là người con gái mà bạn yêu nhất không chỉ một là tới bốn người, không ngừng làm ra những âm thanh và động tác khiêu khích kích dục mà bạn bị khóa chặt hai tay hai chân lại không làm gì được, thậm chí bạn còn bị ép uống cả thuốc kích dục vào người, sẽ nổi điên như thế nào nhỉ??

" AAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~!!!" Nhất thời tiếng gào thét điên cuồng của Dương Kiệt vang lên liên miên không dứt trong khu rừng Đào Hoa ảo của Hoàng Dung. Còn Hoàng Dung, đang chìm sâu trong giấc ngủ ngon mà không hề hay biết " nỗi khốn khố" mà Dương Kiệt đang hứng chịu đáng sợ như thế nào.

--- ------ ----

Ư ư ư ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Ánh mặt trời chói sáng chiếu rọi xuyên thấu qua cửa sổ phòng ngủ, báo hiệu một ngày mới bắt đầu, Hoàng Dung khẽ nhấp nháy mí mắt vài cái, từ trong giấc ngủ từ từ tỉnh dậy.

Vươn vai hít thở một hơi sâu vào người, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, đặc biệt là đêm qua trả thù " ngọt ngào" được Dương Kiệt, càng khiến cô ta vui mừng hơn bao giờ hết.

Nếu như để cô ta biết được cái Mê Hồn Trận " chết tiệt" dám phản chiếu hình ảnh hư cấu với bộ trang phục mặc cũng như không mặc và không ngừng làm ra những động tác gợi dục trước mặt Dương Kiệt suốt cả đêm, sắc mặt sẽ đẹp đẽ tới cỡ nào nhỉ.

" hì hì, bắt nhốt Kiệt ca ca thế đủ rồi, thả huynh ấy ra thôi." Sau khi súc miệng rửa mặt cho tỉnh táo xong, Hoàng Dung trực tiếp thu lại võ hồn của mình để thả Dương Kiệt ra khỏi Đào Hoa Trận.

Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!