Chương 233: Hao Thiên Khuyển bỏ đi theo gái rồi ~~!!
Nghe xong lời nói của Dương kiệt, thập nhị công chúa lập tức chuyển khóc thành cười, phấn khích nhảy cẫng lên. Còn Hao Thiên Khuyển sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Mẹ kiếp! Mày coi bổn cẩu gia là thứ gì?? Hàng hóa hay sao mà muốn trao tặng cho ai mà trao hả?? Cái gì mà nuôi bổn cẩu gia chỉ tổ tốn cơm tốn gạo, nhà ngươi nuôi bổn cẩu gia hồi nào hả?? Quá lắm rồi!!
Hao Thiên Khuyển suýt chút nữa nổi điên lên lao vào cắn thẳng vào mông của Dương Kiệt cho bổ ghét, nếu như không phải bị thập nhị công chúa phấn khích ôm choàng vào người không thể cựa quậy đươc(nó không dám dùng sức vì lo sợ làm thập nhị công chúa bị thương).
Tặng Hao Thiên Khuyển cho đối phương??? Tất nhiên là không thể nào rồi. Hao Thiên Khuyển lúc này cực kỳ quan trọng đối với Dương Kiệt, đầu anh ta có bị kẹp qua đâu mà điên khùng đi tặng thứ cực kỳ quan trọng đối với mình cho người khác.
Tuy có phần hơi háo sắc, nhưng không bao giờ nóng đầu lên là bấp chấp tất cả, huống chi Dương Kiệt chỉ có chút thiện cảm với thập nhị công chúa thôi chứ chưa tới mức phải sống chết vì người ta. Nếu như đối phương là Hoàng Dung thì còn có thể châm chước châm chước.
Chỉ là dưới thế tấn công bằng nước mắt của thập nhị công chúa, Dương Kiệt không lỡ từ chối, nên bề mặt giả vờ hào phóng nói tặng cho đối phương, nhưng thật ra trong lòng không chút lo lắng Hao Thiên khuyển sẽ dám rời xa mình.
Đấy đấy, rõ ràng anh đây đã có ý tặng cho cô, nhưng ai biểu con cẩu đó trung thành tuyệt đối với anh, sống chết không chịu đi theo cô, vậy thì không thể trách cứ được anh đúng không nào?? Tuy anh không ưa gì nó, nhưng cũng không miễn cưỡng ép buộc nó làm những việc nó không thích chứ nhỉ??
Nghĩ tới điều đó, Dương Kiệt tỏ ra hào khí xung thiên vẫy vẫy tay tỏ vẻ bất cần trước lời cảm tạ lia địa của thập nhị công chúa.
" Bang chủ ca ca, con mực này đã có tên gọi chưa??" Thập nhị công chúa vừa ôm chặt lấy Hao Thiên Khuyển vừa mang theo vẻ mặt tò mò quay sang Dương Kiệt hỏi.
" Nó tên là Hao, à không, Lucky, đúng rồi, ta thường gọi nó là Lucky!!!"
Luc cái đầu ngươi á ~~~~!! Đừng tự ý đổi tên của bổn cẩu gia ~~~~!!! Hao Thiên Khuyển tỏ ra phẫn nộ tột cùng, suýt chút nữa thì không kìm chế được sức mạnh bản thân vùng ra khỏi vòng tay của thập nhị công chúa lao tới cắn xé Dương Kiệt.
" lucky? Lucky, lucky?? Sao tên nghe lạ thế nhỉ?? Nhưng mà gọi qua gọi lại thấy cũng hay hay phải không nào Lucky??" Thập nhị công chúa dùng ánh mắt ngây thơ trong sáng mỉn cười áp sát trán mình vào đầu của Hao Thiên Khuyển, thích thú nói.
Hao Thiên Khuyển có chút khóc không thành tiếng, thật sự không lỡ vùng lên phản kháng cô gái ở trước mặt, đành cắn răng chấp nhận cái tên gọi trời đánh đó. Đồng thời trong lòng nghiến răng nghiến lợi tự nhũ: Hãy đợi đấy, chuyện này chưa xong với bổn cẩu gia đâu ~~~!!
" tam tỷ, Hoàng Dung tỷ tỷ, muội không làm phiền hai tỷ tiếp tục bàn đại sự đây, muội phải nhanh chóng về xây một tòa trang viên mới dành cho sủng vật mới của muội đây." Sau khi vui đùa ôm nựng Hao Thiên Khuyển no đủ, vội vã chạy tới bên cạnh tam công chúa và Hoàng Dung, mang theo vẻ mặt nôn nóng phấn khích nói lời cáo từ.
" ừ, à, nếu như muội muốn rời khỏi, có thể về trước, tỷ còn chút việc muốn bàn với Hoàng Dung muội muội, nhưng đi đường nhớ cẩn thận đấy." tam công chúa lộ ra nụ cười thương yêu dùng tay xoa xoa đầu của thập nhị công chúa, thận trọng dặn dò.
" Hoàng tỷ yên tâm, muội đi đây ~~~~!!" Quay sang chào hỏi Hoàng Dung một câu, sau đó quay đầu chạy tới bên cạnh Hao Thiên Khuyển vẫy vẫy tay cười nói: " Lucky về nhà thôi, ta sẽ xây cho ngươi một tòa trang viên hoàng tráng nhất vương thành, thế nào, thích chứ, hihi!!"
Dương Kiệt chỉ đứng sang một bên cười lạnh theo dõi, không hề có ý ngăn cản cả hai rời khỏi, hoàn toàn tự tin vào tính toán của mình.
Chỉ thấy Hao Thiên Khuyển khẽ ngước đầu lên liếc nhìn Dương Kiệt một cái, dưới mắt " kỳ vọng đầy tự tin" của anh ta, trực tiếp quay đầu đuổi theo phía thập nhị công chúa, bỏ đi một cách dứt khoát.
Cái, cái đẹt gì thế này?? Không phải con cẩu kia không thể rời xa mình sao?? Sao nó dám bỏ đi dứt khoát như thế này được chứ?? Bộ nó không sợ bị trừng phạt sao?? Khoan, khoan đi đã, mau ngừng lại, ngươi bỏ đi rồi ta phải làm sao đây???
Quai hàm của Dương Kiệt gần như rơi thẳng xuống đất, kinh hãi khó tin khi nhìn thấy Hao Thiên Khuyển dám bỏ đi thật. Nhất thời bối rối không biết phải làm sao.
Cản Hao Thiên Khuyển lại không cho nó đi, vừa nãy còn mạnh miệng tuyên bố không cần tới con cẩu vô tích sự này, lúc này sống chết đòi kéo nó lại, chẳng khác nào tự mình vả vào miệng mình sao??Mà có cản cũng chưa chắc nó chịu ở lại, tới lúc đó chẳng khác nào mất cả chùy lẫn chày, vệ sĩ cao cấp không giữ nổi, còn trở thành kẻ nuốt lời thất hứa trong mắt thiên hạ cho mà xem!!
Còn nếu để nó đi, vậy còn đâu tên vệ sĩ cao cấp bảo vệ an toàn cho mình nữa chứ??
Dương Kiệt không ngờ mình bị vỗ mặt nhanh như thế này, sắc mặt khó coi vô cùng.
Đối với việc này, Hao Thiên Khuyển chỉ cười lạnh: " tưởng bổn cẩu gia không dám rời xa ngươi sao?? Nhầm to rồi ku, chỉ cần không rời xa ngươi quá 10 dặm đường, thần chú linh hồn cũng thể làm gì được bổn cẩu gia cả. Bổn cẩu gia không tin là từ nhà người đi tới nhà của cô bé kia xa hơn 10 dặm đường, nếu thật sự như vậy, cùng lắm tới lúc đó bổn cẩu gia quay về cũng chưa muộn. Còn nếu không thì, hồ hồ, mày tự cầu nguyện cho bản thân đi.
Chỉ mong bổn cẩu gia vừa rồi khỏi nơi này, đám sát thủ của Huyết Sát Lầu trực tiếp xông vào hành ngươi lên bờ xuống ruộng cho bổ ghét. Dám xem bổn cẩu gia là đồ bỏ hả?? Chú mày còn non và xanh lắm ~~~!!!"
Còn việc Dương Kiệt có bị chết trong cuộc ám sát hay không, hoàn toàn không cần phải lo lắng vấn đề đó cả. Vì linh hồn của Hao Thiên Khuyển và Dương Kiệt kết nối lẫn nhau, nếu như mạng sống của anh ta đang bị đe dọa, Hao Thiên Khuyển lập tức có thể cảm nhận được ngay.
Trong phạm vi 10 dặm đường, nó chỉ cần khẽ nhún vai một cái đã lập tức xuất hiện ngay hiện trường, cho dù Dương Kiệt bị đánh còn nửa cái mạng, chỉ cần không tắt thở, cùng lắm thì tốn chút thần lực hồi phục cho anh ta thôi mà.
Nhưng bù lại được ngắm nhìn tên khốn đó bị kẻ khác hành tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra, còn sướng hơn việc làm " chuyện ấy" với một con cẩu mỹ nữ nữa là.
" Tiễn ca ca, dường như huynh đang tỏ ra tiếc đứt ruột thì phải??" Hoàng Dung không biết từ lúc nào ghé sát bên cạnh Dương Kiệt, híp mắt mỉn cười trêu chọc.
" Ôi dào, tiếc chi ba con cẩu vô tích sự đó, như ta đã nói, nuôi nó chỉ tổ tốn cơm tốn gạo thôi. Nó đi theo người khác càng tốt, đỡ vướng chân bận cẳng, tốn tiền tốn bạc để nuôi nó." Nãy giờ mất mặt quá đủ rồi, tuyệt đối không thể mất mặt thêm nữa, Dương Kiệt cố gắng duy trì nụ cười " khó coi" trên môi, tỏ vẻ bất cần vẫy vẫy tay nói.
" Huynh nói thật lòng chứ??" " Thật, thật hơn cả vàng bốn số chín nữa là."
" Hoàng Dung muội muội, hôm nay tạm thời bàn tới nay, ta cũng phải quay về phủ của mình đây. Sắp tới ta sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt với các vị hoàng huynh hoàng đệ, để thảo luận chuyên sâu hơn về cuộc thí luyện lần này, sẽ cho người tới thông báo cho muội biết sau." Khẽ ngật đầu với Hoàng Dung một cái, hoàn toàn phất lờ sự hiện diện của Dương Kiệt, dặn dò vài câu xong, trực tiếp rời khỏi đại sảnh để quay về phủ công chúa của mình.
Dương Kiệt khẽ bễu bễu môi trước thái độ của tam công chúa. Hiện giờ ngươi xem thường ta, sau này ta sẽ khiến ngươi không dám ngước nhìn ta, hãy đợi đấy ~!!
" cái này, tính cách của tam công chúa có chút lạnh nhạt với người xa lạ, cho nên…." " Được rồi, ta hiểu mà, chẳng lẽ muội cho rằng ta hẹp hòi tới nỗi đi chấp một cô gái sao??"
Hoàng Dung cũng cảm nhận được thái độ của tam công chúa, định lên tiếng giải thích, nhưng Dương Kiệt tỏ vẻ rộng lượng vỗ ngực nói.
" Hao Thiên Khuyển giờ bỏ đi rồi, nếu như người của Huyết Sát Lầu tới ám sát huynh thì ……" " yên tâm yên tâm, ta đây từng trải qua hàng trăm trận chiến sinh tử, vẫn có thể sống khỏe mạnh tới ngày hôm nay, xá gì phải bận tâm lũ chuột nhắt vô dụng đó chứ, chẳng lẽ không có con cẩu kia là đại lục Huyền Thiên ngừng quay sao?? Cùng lắm thì …." " thì sao???" nhìn thấy Dương Kiệt tỏ vẻ tự tin như vậy, Hoàng Dung cũng yên tâm đôi chút.
" cùng lắm thì ta suốt ngày trốn trong phủ không chui ra ngoài đường, chẳng lẽ lũ chuột nhắt đó điên cuồng tới nỗi dám chui vào địa bàn của ta làm càng sao??" Dương Kiệt mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói như đúng rồi vậy.
Tưởng gì, thì ra chỉ định làm con rùa cụt cổ vào mai, thế mà tỏ vẻ thùng rỗng kêu to cho oai chi vậy, đúng là bó tay.
Hoàng Dung không kềm được phải trợn mắt trắng với Kiệt ca ca của mình. Đồng thời trong lòng quyết định truyền lệnh xuống dưới phân bố nhiệm vụ canh gác trong phủ thận trọng cẩn mật hơn nữa, đề phòng đám sát thủ lén lén xâm nhập vào phủ làm hại tới Dương Kiệt.
" Tất nhiên, để an tâm hơn nữa, hay là bắt đầu từ hôm nay muội dọn hẳn sang phòng huynh mà ngủ, có một đại cao thủ như muội ở bên cạnh bảo vệ, huynh sẽ an toàn hơn nhiều đấy." Dương Kiệt đột nhiên lộ ra vẻ mặt anh trư, hí hí lên tiếng gợi ý.
" Còn ……" Hoàng Dung thót ra từ " còn lâu á" đột nhiên ngưng lại, đôi mắt xoa tròn vài vòng, mỉn cười nói: " Được thôi, bắt đầu từ hôm nay muội sẽ dọn qua ở chung phòng với huynh."
" Thật hả?? Nói là phải làm nhé ~~~~~~~~!!!" Dương Kiệt phấn khích kêu thét lên, lúc nãy chỉ muốn trêu chọc đối phương, ai ngờ Hoàng Dung lại làm thiệt, không ngờ có cái rủi cũng còn có cái may, đúng là trời còn thương ta mà.
Nghĩ tới cảnh tượng được nằm ngủ chung giường với Hoàng Dung, Dương Kiệt không kềm được run bắn lên vì sướng điên người, trong đầu bắt đầu xuất hiện những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi, không chừng tối nay có cơ hội thực hành đấy chứ nhỉ??
" Thiệt, muội có lần nào thất hứa với huynh đâu chứ. Lát nữa muội sẽ dọn qua phòng huynh." Hoàng Dung cười híp cả đôi mắt dịu giọng nói, trong đôi mắt khẽ lóe qua tia sáng giao xảo.
Chỉ mong tới lúc đó huynh đừng hối hận là được rồi, hihi ~~!!
" Đi đi, giờ chúng ta mau chóng đi dùng bữa cơm tối, sau đó cùng về phòng nghỉ ngơi, ta phấn khích, à không, ta mệt lắm rồi, chỉ muốn được nằm lên giường ngủ ngay thôi, hihi."