Chương 217: Viện Binh Đã Tới.

Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 217: Viện Binh Đã Tới.

" dính dong, không có chuyện gì mà hệ thống không giải quyết được cả, chỉ cần bạn đủ " lực", hihi." Nghe xong câu nói của hệ thống, trong lòng Dương Kiệt không kềm được run lên một cái.

Tới rồi nay, con quỷ hút máu bắt đầu hành động " cứa cổ dê béo" rồi đây.

" Dính dong, chỉ cần hai mươi triệu linh thạch cấp thấp, hệ thống sẽ lập tức tạo ra một bản đồ chỉ đường ngay tức khắc cho bạn." quả nhiên, tuy đã xác định buff mạnh cho Dương Kiệt, nhưng cái tính hám tiền vẫn không bỏ, chủ trương của hệ thống là: hút được đồng nào hay đồng đó, tuyệt đối không có món ăn miễn phí dành cho đối phương.

Hai mươi triệu linh thạch?? lại là hai mươi triệu linh thạch ~~!! Mẹ kiếp, mày tưởng tao biết "in tiền" chắc??

Tuy vô cùng muốn vả vài cái vài mặt con quỷ hút màu khốn khiếp kia, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng rút ra hai mươi triệu linh thạch " cúng" cho nó, nếu như không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này tìm tới tết công gô.

" Dính dong, cám ơn quý khách đã chiếu cố, bản đồ chỉ đường đã nằm trong Càn Khôn Tháp của bạn rồi ạ, chào tạm biệt và chúc một ngày vui vẻ, hihi." Sau khi nhận đủ số linh thạch do Dương Kiệt ói ra, bản đồ chỉ dẫn cũng đã chế tạo xong và giao lại cho đối phương, hệ thống phấn khích lặn mất tăm hơi trong tích tắc.

Vui, vui cái con khỉ á ~~~!! Một ngày tồi tệ đối với ta thì có, chỉ mong không tiền mất tật mang mà thôi.

Mang theo tâm trạng bực bội từ trong Càn Khôn Tháp rút ra tấm bản đồ điện tử giống hệt như tấm bản đồ đã từng sử dụng trong bí cảnh thí luyện trước kia. Trên đó có hiển thị rõ ràng vị trí hiện tại của Dương Kiệt và vị trí Vạn Niên Thông mà anh ta cần tìm kiếm.

Theo hiển thị trên bản đồ, Vạn Niên Thông nằm sâu trong phía bắc khu vực Hắc Ngục Giai, từ nơi Dương Kiệt di chuyển tới đó, cho dù di chuyển ngày đêm không ngừng nghỉ, cũng phải trên ba ngày ba đêm là ít. Và đường đi ngoằn ngoẻo nhiều cản trở, địa hình bị phân tách dữ dội phải vòng đường mà đi nhiều đoạn, nếu như tấm bản đồ không có mũi tên hướng dẫn đường đi thuận lợi nhất, không chừng Dương Kiệt có tìm tới tết công gô cũng không tìm ra được vị trí của Vạn Niên Thông thật chứ chả chơi đâu.

Xem ra hai mươi triệu linh thạch bỏ ra lần này tuyệt đối không phí, còn là quá hời nữa là.

Bỏ lại bản đồ vào trong Càn Khôn Tháp, dựa theo chỉ dẫn trên đó, Dương Kiệt bắt đầu di chuyển về phía đích đến.

--- ---

Bốp ~~~~~~~~~~~~!!! Bạch ~~~~~~~~~~~~~~~!!

" dính dong, bạn tiêu diệt được một ma thú cấp 2, nhận được 200k điểm kinh nghiệm."

Tung quyền đập chết một con ma thú cấp 2 có hình dáng giống con lợn rừng nằm run rẩy trên mặt đất, bên tai của Dương Kiệt lập tức vang lên tiếng thông báo của hệ thông.

Tất nhiên, Dương Kiệt đập chết con ma thú này không phải nhắm vào điểm kinh nghiệm ít ỏi của nó hay có sở thích ngược đãi động vật, mà là muốn làm một bữa ăn thịnh soạn để ‘cúng tế" cho cái bụng đang kêu ầm lên phản đối dữ dội từ nãy tới giờ.

Vặt lông rút bỏ nội tang, động tác tỏ ra vô cùng nhuần nhuyễn không khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp. Cũng phải thôi, ở thế giới đại lục Huyền Thiên này, người tu luyện không biết tới công việc bếp núc hầu như là không có, vì bạn không thể suốt ngày ăn lương khô mang theo chứ gì?? Lâu lâu cũng phải đổi đổi gió, nên việc chế biến thức ăn là kỹ năng không thể thiếu đối với dân tu luyện, nhất là những người thường xuyên đi thám hiểm như quân đoàn đánh thuê chẳng hạn.

Tuy không ‘chuyên nghiệp" như tên khốn Triệu Thiên Phúc, nhưng những món thịt nướng thông thường, không làm khó được Dương Kiệt cả.

Bắt lửa, cho xác ‘ con lợn rừng" nặng gần nửa tấn đã xiêng sẵn trên cây lên lửa nướng, tay trái không ngừng từ nhẫn Càn Khôn rút ra những lọ gia vị rải đều lên thịt, thậm chí còn chét thêm mật ong tìm được trên đường đi lên đó, nhất thời hương thơm khuyến rũ bốc lên ngùi ngụi, khiến bất kỳ ngửi thấy cũng không kềm được nước miếng nước dãi tuông trào.

Ít nhất Hao Thiên Khuyễn vẫn đi theo phía sau Dương Kiệt là như vậy, đôi mắt của nó không kềm được rực sáng khi nhìn thấy anh ta đang chế biến món thịt nướng, từ từ áp sát tới gần nằm sang một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào món heo nướng đang dần ngả vàng, dầu mỡ không ngừng nhổ rơi xuống đóm lửa phía dưới khiến nó bùng cháy dữ dội, như đang chờ đợi gì đó thì phải.

Mặc dù cũng cảm nhận được Hao Thiên Khuyển đã áp sát tới gần, nhưng Dương Kiệt tỏ vẻ không mấy bận tâm, tập trung hết sức chú ý của mình vào món "kiệt tác" trước mặt mình, sợ chỉ cần sơ hở đôi chút sẽ đổ sông đổ biển hết vậy, trông chuyên nghiệp vô cùng.

Xòe ~~~~ xòe ~~~~~~~~~~!!!

" Cuối cùng cũng đã hoàn thành, món heo mọi nướng đặc sản của trái đất, có thể chén được rồi, hihi." Sau hơn nửa khắc giờ hơ lửa, tới khi da thịt của con lợn rừng đã ngả vàng hoàn toàn và bắt đầu xuất hiện chỗ khét chín, Dương Kiệt nhanh chóng thu lại món thịt nướng khỏi đóm lửa, dùng ngón tay xé lớp da thịt nhỏ ở bề mặt ra bỏ vào miệng nếm thử, phấn khích hí hửng cười nói.

Hao Thiên Khuyển vẫn nằm đó nhìn chằm chằm vào con heo nướng trên tay của Dương Kiệt, nhưng tuyệt nhiên không mở miệng nói câu nào cả.

Tất nhiên rồi, đường đường một đại thần thần thông quảng đại, địa vị cao ngút trời, tuy lúc này hổ xuống đồng bằng, nhưng cũng phải là những con chó con mèo có thể dọa nạt được, bảo nó mở miệng xin ăn, thà đánh chết nó còn hơn. Mặc dù lúc này nước miếng nước dãi đã tuôn trài ướt hết cả vũng lông đen dưới cằm và ngực và cả mặt đất nơi nó đang nằm.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Dương Kiệt tất nhiên là biết rõ điều đó, nên vô cùng chủ động dùng sức xé đôi con heo nướng trên tay, bản thân giữ lại một nửa, một nửa mang tới trước mặt Hao Thiên Khuyển đặt xuống, ngụ ý mời nó ăn.

Dù sao người ta cũng từng cứu mạng mình, tiếc chi nửa con heo nướng chứ.

Trong đôi mắt của Hao Thiên Khuyển khẽ lóe qua tia sáng hài lòng, không thèm quan tâm tới Dương Kiệt nữa, há to miệng ra bắt đầu thưởng thức món thịt nướng " thịnh soạn" ở trước mặt một cách ngon lành.

Đồ bất lịch sự ~~~~!!!

Dương Kiệt khẽ bễu bễu môi khi đối phương thậm chí không có lấy một lời cám ơn khi được mình mời ăn, nhưng nghĩ lại đối phương chỉ là một con chó, chắc gì biết mấy cái lẽ phép lịch sự của loài người, nên cũng chẳng chấp làm gì, ngồi bệt sang một bên bắt đầu " chiến" nửa con heo nướng còn lại trên tay.

Không tốn bao lâu, một con heo nặng gần nửa tấn đã nằm gọn trong bụng của cả hai, nhưng vẫn còn cảm thấy thòn thèm chưa đủ, nhất là Hao Thiên Khuyển, sau khi chén sạch phần của mình, nhìn thấy Dương Kiệt vẫn còn chưa giải quyết xong, thậm chí có ý định lao tới giành ăn nữa kìa.

" Ngài đã lấy lại mảnh linh hồn của mình, đã được tự do hoàn toàn, sao không đi đâu nơi mình thích, còn đi theo tại hạ thế nhỉ??" Dương Kiệt vừa dùng cây xỉa răng vừa lên tiếng bắt chuyện, tò mò hỏi.

Đáp lại câu hỏi của Dương Kiệt chỉ là cái trợn mắt trắng của Hao Thiên Khuyển, nó thậm chí không thèm trả lời nhắm chặt mắt lại chìm sâu vào giấc ngủ sau bữa ăn no nê.

Dương Kiệt cảm thấy vô vị, hai chân bó lại ngồi thẳng người lên, hai viên linh thạch cao cấp xuất hiện trong tay, linh lực nhanh chóng hấp thụ vào trong cơ thể, không chỉ dùng để điều trị nội thương vẫn chưa lành hẳn của mình, bên tai còn không ngừng vang lên câu thông báo điểm kinh nghiệm đang tăng với với tốc độ không chậm.

Tuy giết quái thăng cấp là con đường nhanh nhất, nhưng nếu như có thời gian rảnh rỗi, kết hợp với hấp thụ linh thạch, tất nhiên là không bao giờ thừa rồi. Nhất là khi nhận ra thực lực còn quá yếu kém của bản thân, dám tự mãn dặm chân tại chỗ, sẽ còn bị ăn hành dài dài với tên thiên đạo khốn khiếp kia.

Crack ~~~ crack ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Không biết qua đi bao lâu, hai viên linh thạch cao cấp trong tay Dương Kiệt đã vỡ vụn ra, chứng tỏ linh khí của nó đã hoàn toàn cạn kiệt, bị hấp thụ đi hết rồi. Dương Kiệt từ từ mở mắt ra, tinh thần sảng khoái vô cùng, nội thương trong cơ thể đã phục hồi khá tốt, không cần bao lâu nữa sẽ hoàn toàn bình phục như xưa.

Ngoài ra, hai viên linh thạch cao cấp đã cung cấp cho anh ta gần khoảng hai mươi triệu điểm kinh nghiệm, tuy chưa tới 5% so với số điểm cần thăng cấp, nhưng tích ít thành nhiều, không phải sao.

Từ dưới đất đứng bật dậy, không quan tâm tới Hao Thiên Khuyển vẫn còn đang nhắm mắt ‘ngủ sâu", tiếp tục di chuyển về đích đến trên bản đồ, chỉ mong mau chóng thu thập được đủ nguyên liệu để sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này.

Sau khi Dương Kiệt đi mất một thời gian, Hao Thiên Khuyển mới từ từ mở mắt ra, mang theo bộ dạng ỏe oải tiếp tục bám theo phía sau lưng anh ta nếu như không muốn câu thần chú chết tiệt đó chủ động kích hoạt hành hạ mình.

--- --------

" Chính là nơi này sao???" vượt sông leo núi như Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh hết ba ngày ba đêm, cuối cùng thì Dương Kiệt và Hao Thiên Khuyển đã xuất hiện ngay trước một khu rừng rậm rộng mênh mông vô biên vô giới.

Không biết vì sao, đứng ngay trước lới vào khu rừng, Dương Kiệt cảm thấy thấp thỏm không yên trong lòng, linh tính mách bảo cho anh ta biết rằng khu rừng này tuyệt đối không đơn giản. Đặc biệt là không khí âm u lạnh lẽo tới mức đáng sợ phát tán ra, đáng sợ hơn cái Hắc Ngục Giai gấp chục lần trăm lần nữa là.

Nhưng đã đi tới nơi này, tuyệt đối không thể tay không trở về, hít sâu một hơi vào người, quyết định đi thẳng vào bên trong xem sao.

" Ngươi xác định là sẽ đi vào khu rừng này???" Trong lúc Dương Kiệt bước đi về phía trước, Hao Thiên Khuyển lần đầu tiên chủ động lên tiếng bắt chuyện.

Sau ba ngày đi chung với nhau, được Dương Kiệt chiêu đãi những món ăn ngon miệng, ít nhiều quan hệ cũng có cải tiến, tuy vẫn còn ngứa mắt và ít nhiều thù hận với nhau, nhưng nếu như đối phương đi vào chốn nguy hiểm, cũng phải lên tiếng nhắc nhở một câu.

Tất nhiên, còn việc đối phương có nghe hay không thì mặc kệ.

" ý của ngài là ……" Dương Kiệt khẽ ngừng bước, díu mày nhìn chằm chằm vào Hao Thiên Khuyển hỏi.

Nghe thấy giọng điệu đầy thận trọng của đối phương, chẳng lẽ trong khu rừng này có mối nguy hiểm mà ngay cả có thực lực một ma thú cấp 7 cao cấp như Hao Thiên Khuyển cũng phải e ngại??

" Khu rừng này là ……" " Kiệt ca ca, phải Kiệt ca ca đó không??" Trong lúc Hao Thiên Khuyển định lên tiếng " giải thích", phía sau đột nhiên vang lên tiếng hô hoán lớn của một cô gái.

" Giọng nói đó là … Dung nhi??? Dung nhi đã tới rồi sao???" Dương Kiệt lập tức lộ ra vẻ vui mừng khi ‘viện binh" của mình đã tới, chỉ là vẻ mặt phấn khích nhanh chóng sập xuống, thay thế bằng vẻ khó coi khi nhìn thấy một bóng dáng mà anh ta không muốn nhìn thấy chút nào.

Không chỉ Hoàng Dung đã tìm tới, chạy theo phía sau cô ta còn một bóng người mảnh khảnh gầy ốm, khuôn mặt chữ điền, đôi lông mày dày đậm dính chặt lại thành một, cộng thêm bộ râu nửa đen nửa trắng dán trên môi đầy nghiêm nghị, không phải là Cửu Thúc thì còn là ai nữa chứ!