Chương 137: Chế giễu Phi Long.
" Này, này heo mập, ông nói ai vướng chân bận cẳng hả ~~~!!" " Cái này, lỡ lời, tuyệt đối là lỡ lời. Ý tôi muốn nói là muốn hai vị được an toàn thoát thân thôi." " hừ, hừ, liệu hồn đấy ~~!!"
" Chắc chắn??" Dương Diễn díu mày suy nghĩ một hồi, lạnh lạnh nói.
" Chắn chắn ~~~!! Chỉ cần hai người an toàn thoát thân, tôi nhất định cũng sẽ có thể an toàn thoát thân." Dương Kiệt gật đầu khẳng định.
" Vậy đi." Dương Diễn nhanh chóng có quyết định.
Kế hoạch đã bàn bạc xong, cả ba nhanh chóng bước ra khỏi hang động để đối diện với nhóm Nhân Thú đang bao vây ở bên ngoài.
Trong lúc cả ba đang chuẩn bị bước ra, Phi Long dẫn theo đám thuộc hạ vây chặt hang động ở bên ngoài. Hắn quay sang tên thuộc hạ đầu trâu lạnh lạnh hỏi: " Có chắc chắn là chúng đang trốn ở trong hang động không?"
Xem ra hắn vẫn chưa sử dụng tới thần thức của tên " Sơn Thần" giao cho, vì trong tận thâm tâm của hắn vẫn vô cùng cảnh giác đối phương, không muốn sử dụng tới nó.
" Đại nhân xin hãy yên tâm, thuộc hạ đã lén lén giao một bảo vật có khả năng định vị cho một tên mồi nhử, để mặc hắn để đối phương cướp đi. Và thế là bảo vật định vị đó đã rơi vào tay của mục tiêu, cho dù chúng có giấu vào trong nhẫn càn khôn, chúng ta vẫn có thể định vị được vị trí của chúng một cách dễ dàng. Nên thuộc hạ vô cùng khẳng định chúng đang trốn ở trong hang động ạ." Đầu trâu mang theo vẻ mặt nịnh nót cười nói giải thích.
" Tốt, vậy sao ngay từ lúc đầu không sử dụng phương pháp này?" Xem ra Phi Long vẫn chưa thể bỏ qua chuyện phải hy sinh hai tỳ nữ của mình, lạnh lạnh hỏi.
Tên đầu trâu lầm tưởng rằng thủ lĩnh đang khen ngợi bản thân, mừng thầm trong bụng, nhưng bề mặt giả vờ nộ ra vẻ tiếc nuối tột cùng: " Thưa đại nhân, bảo vật này là báu vật gia truyền của thuộc hạ, vô cùng quý giá, có giá trị trên cả trăm triệu linh thạch, tuyệt đối là tiền cũng chưa chắc mua được. Nếu như không phải tình huống gấp bách nhất, cộng thêm lòng trung thành đối với đại nhân thôi thúc thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không bao giờ dám hy sinh báu vật đó đâu ạ." Vừa nói vừa khóc than tiếc nuối tột cùng, trong lòng không ngừng vỗ đầu tự khen về tài diễn xuất của mình, chắc chắn sẽ khiến đại nhân cảm động, không chừng ban thưởng Hoàng Kim Nhân Thú Quả cho mình cũng nên.
Báu vật gia truyền? Quý giá vô cùng? Tiếc nuối không muốn dùng tới? Mẹ kiếp, mày đang giỡn mặt với tao đó hả?
Cái thứ vật dụng chỉ có tác dụng định vị như thế này, cao lắm cũng chỉ có giá trên chục triệu, bộ tưởng bố mày bị nhốt trong khu rừng này lâu ngày nên bị lú rồi sao? Chính vì cái tiếc rẻ không dám sử dụng ngay của mày mà bố mày phải hy sinh hai tỳ nữ xinh đẹp đấy biết không? Chỉ vì cái ích kỷ của mày mà khiến sau này lấy đâu ra người hầu hạ phục vụ cho ta, cho ta giải tỏa cuộc sống nữa đây?
Phải biết rằng Phi Long bị nhốt trong khu rừng Nhân Thú gần cả trăm năm, cũng chỉ mới bắt sống được ba nữ đệ tử xinh đẹp vô tình đi lạc vào trong khu rừng này. Một người đã bị hắn vỗ chết, hai người trở thành vật hiến tế cho "con quỷ khát máu" kia rồi. Lúc này có thể nói là phòng không nhà trống. Không biết tới khi nào mới lại có nữ đệ tử khác đâm đầu vào nơi này nữa đây.
Đấy là chưa kể những thế lực khác phát hiện trước chạy tới tranh giành, mấy chục năm cũng chưa chắc bắt được một nữ đệ tử nữa là.
Càng nghĩ càng tức giận, phẫn nộ trực tiếp tặng một cú bạt tai vào mặt tên đầu trâu, đánh tới nỗi hắn choáng váng đầu óc, thậm chí nhìn thấy ngôi sao đang xoay tròn trên đỉnh đầu nữa kìa.
" Câm mồm, còn không mau mau vào trong lôi lũ chuột nhắt đó ra nữa ~~~!!" Nhìn thấy đám thuộc hạ đang cười trên đau khổ của tên đầu trâu, Phi Long phẫn nộ quay đầu gào thẳng vào mặt chúng, khiến cả nhóm giật mình hoảng hốt ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía hang động để bắt người.
" Đúng là lũ phế vật ~~~!!" Phi Long nhổ bã nước bọt xuống đất, vung chân đá bay tên đầu trâu vẫn còn đang loạng choạng đứng không vững ở gần đó, đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm về phía hang động.
Lẽ ra còn định tha mạng cho lũ chuột nhắt sau khi cướp đi thánh giáp của chúng, biến chúng trở thành thuộc hạ của mình. Nhưng lúc này Phi Long đã thay đổi quyết định, tổn thất quá nhiều rồi, phải lấy máu của chúng để trút bớt cơn giận dữ trong người mới được, nếu không có ngày tức hộc máu mà chết.
Lộp cộp ~~ lộp cộp ~~~…..!
" Đại, đại nhân, chúng tự giác bước ra khỏi hang động rồi kìa." Đám thuộc hạ đang hùng hổ lao về phía hang động đột nhiên dừng bước khi phát hiện ba bóng người đang từ trong hang động bước ra.
" hừ ~~~~!!" Phi Long hừ mạnh tiếng, đôi mắt hình tam giác dán chặt vào ba bóng người đã đứng hiên ngang trước hang động. Đôi mắt đột nhiên rực sáng khi nhìn thấy thân hình bốc lửa gợi cảm chết người của Hạ Cơ.
Hahahaha, trời còn thương ta. Không ngờ vừa hy sinh mất hai tỳ nữ, giờ lại xuất hiện một mỹ nhân sắc đẹp tuyệt trần như thế này. So với cô gái ở trước mặt, hai tỳ nữ trước kia chỉ tựa như con vịt bầu xấu xí so với thiên nga mà thôi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp gì cả.
Tâm trạng bức xúc, bực bội khi phải hy sinh hai tỳ nữ lập tức tan biến theo chiều gió, vì lúc này đã có người thay thế hoàn hảo hơn nữa, không phải sao?
" hahaha, lũ chuột nhắt các ngươi cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi hả? Ối trời, tưởng cao thủ phương nào, chỉ ra chỉ là ba tên phế vật chân nguyên thôi sao? Biết thế không cần phải làm phiền tới Phi Long đại nhân đích thân giáng lâm, một mình ta cũng đủ sức tóm gọn cả lũ rồi." Một trong những tên thuộc hạ nhìn rõ thực lực của cả ba, đôi mắt lóe qua tia sáng khinh thường, hí hửng chế giễu cười nói.
" ôi dào, đừng nói thế chứ, một trong ba tên sở hữu thánh giáp và bí pháp kỳ dị trong người, cho dù là tông sư tầng thứ 3 cũng chết không ít dưới tay hắn rồi, ngươi dám một mình vác mặt tới đây, không chừng bị người ta vỗ chết cũng không chừng." Một tên lên tiếng giống như đang khuyên can, thực ra ngụ ý đang chê cười tên khốn vừa lên tiếng không tự lượng sức mình.
"Còn không mau mau bước tới quỳ xuống trình diện Phi Long đại nhân của bọn ta, nếu như ngài vui vẻ, không chừng sẽ tha cho cái mạng chó của các ngươi cũng không chừng, hahaha ~~~!!" Đám thuộc hạ mang theo giọng điệu hăm dọa đối với nhóm Dương Kiệt và nịnh hót khi nhắc tới Phi Long đang đứng ở phía sau.
Phi Long có chút bất mãn khi tên thuộc hạ vừa dám cả gan lên tiếng quyết định số phận đối phương thay mình, nhưng lúc này tâm trạng của hắn đang vui mừng vì không chỉ thánh giáp sẽ rơi vào tay mình, ngay cả mỹ nhân xinh đẹp kia cũng không ngoại lệ, nên vô cùng ‘rộng lượng" bỏ qua hành vi tự biên tự diễn của tên thuộc hạ kia. Chỉ đứng yên ở đó mang theo vẻ mặt cao ngạo chờ đợi mấy con chuột nhắt tới quỳ gối trước mặt mình.
Nhưng khi nhìn thấy đối phương tỏ vẻ dửng dưng không hề có ý định bước tới quỳ xuống thần phục trước uy danh của mình. Chút suy nghĩ có thể giữ mạng cho hai tên đệ tử nam lập tức tan biến theo chiều gió, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy sát khí phóng thẳng về phía cả hai.
" To gan, quả thật to gan, các ngươi bị điếc sao mà dám phất lờ lời nói của bọn ta hả ~~~!!" " Nhào vô anh em, xé xác đám phế vật dám cả gan cãi lời chúng ta nào ~~~!!" " Chết, chết, chết, các ngươi phải chết ~~~!!!"
Mặc dù hùng hổ như thế, thậm chí xoắn cả ‘ tay áo" lên sẵn sàng lao vào xé xác đối phương, nhưng đám thuộc hạ không quên quay đầu nhìn về phía Phi Long. Một khi đại nhân chưa có mệnh lệnh, có cho chúng mười cái gan cũng không dám làm liều nữa là.
" Phế vật, còn chưa đủ khiến ta mất mặt sao? Lui ra ~~~!!" Nhìn thấy tên có hình tượng giống hệt như một con heo mập đang mang theo vẻ mặt như nhìn thằng khờ tấu hài nhìn vào đám thuộc hạ của mình, Phi Long phẫn nộ tới nỗi ruột gan đảo lộn, chút vui mừng vì bắt gặp mỹ nhân xinh đẹp lập tức tan biến, thay vào đó là phẫn nộ hét thẳng vào mặt đám thuộc hạ đang múa vuốt múa càng của hắn.
Phi Long từng bước từng bước bước ra phía trước, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt và Dương Diễn, lạnh lạnh nói: " Hãy giao cho bổn tọa thánh giáp và người phụ nữ kia. Bổn tọa sẽ ban cho hai ngươi cái chết êm ái nhẹ nhàng nhất."
" Ý của ông là cái này và người này??" Đai lưng biến hình cầm trên tay vơ qua vơ lại trước mặt Phi Long, lại chỉ chỉ về phía Hạ Cơ hỏi.
" Đó là thiết bị kích hoạt thánh giáp sao??" Phi Long có chút bất ngờ với hình dạng của tháp giáp của Dương Kiệt, díu mày lẩm bẩm nói nhỏ.
" Đúng thế, hãy giao qua đây và quỳ xuống đón nhận ân huệ ban cho hai ngươi cái chết nhẹ nhàng của bổn tọa." Phi Long nhanh chóng che giấu ánh mắt đầy tham lam của mình khi nhìn thấy thứ mình cần, vẫn mang theo vẻ mặt cao ngạo lạnh lạnh nói.
" Hahahahaha ~~~~~~!!"
" To gan, đối diện Phi Long đại nhân mà dám vô lễ cười lớn như thế sao?" " Đừng cản ta, để ta xé xác con heo mập đó ra mới hả giận." " Hay là đối diện tới cái chết, nên con heo mập sợ quá hóa điên rồi chăng??"
Phi Long cảm thấy bực bội trước thái độ vô lễ của Dương Kiệt, nhưng khi nghe xong lời nói của đám thuộc hạ, cảm thấy chúng nói đúng, con heo mập kia sợ quá nên hóa điên rồi cũng nên. Chỉ là …
" Mặt đá, ngươi xem tên mỏ nhọn kia cái đầu có bị thứ gì kẹp qua không? Giao đai lưng biến hình và Hạ Cơ cho hắn xong hắn sẽ ban cho chúng ta cái chết nhẹ nhàng? Tôi định hỏi cái chết nhẹ nhàng với cái chết đau khổ có khác gì nhau không? Cũng là chết thôi mà. Nếu như muốn chết nhẹ nhàng, bọn mình có thể tự vỗ lên trán tự vẫn không phải nhanh gọn lẹ sao? Cần quái gì tên ngu xuẩn kia ban cho chứ, đúng là đầu to, à không, đầu nhọn mà dại, nói mà không biết suy nghĩ." Dương Kiệt cười tới nỗi không ngậm miệng lại được, không ngừng buông những lời khích bác chế giễu nhắm về Phi Long.
Đừng tưởng Dương Kiệt vô ý trêu tức đối phương không, mục đích chính là thu hút hết toàn bộ hỏa lực về phía mình, để Dương Diễn và Hạ Cơ có cơ hội bỏ trốn mà thôi.
" To gan, đáng chết ~~~~~!!" uỳnh ~~~~~~~~~~~~~!!
Bị con heo mập chế giễu như thế này, tất nhiên là nhịn không nổi rồi, trực tiếp một chưởng ấn thẳng về phía tên khốn dám sỉ nhục mình ở phía xa.