Chương 139: Xả thân đỡ đòn.
" Ngươi ……." " Im đi Hạ Cơ, hắn nói không sai tý nào." Hạ Cơ phẫn nộ muốn lên tiếng phản bác nhưng bị Dương Diễn lên tiếng cản lại.
Trong chiến trường không ai thương xót hay thượng võ với bạn cả, một là bạn chết, hay là tôi chết, chỉ có thế thôi.
" hay… hay lắm mỏ nhọn ạ, mi … mi đã dạy ta một bài học để đời rồi đấy." Chỉ thấy Dương Kiệt từ dưới đất bò dậy, quay người lại đối diện với Phi Long. Lúc này mép miệng đang dính đầy máu dưới lớp giáp sắt, nên không ai nhìn thấy rõ anh ta có bị thương hay không.
" Khởi động xong rồi chứ gì? Giờ tới lượt bổn tọa chơi với ngươi đây." Một cây trượng có hình thù giống như xương cốt của loài thằn lằn khổng lồ, bề mặt thân gậy nhô đầy vô số gai nhọn nhỏ trông vô cùng kinh tởm xuất hiện trong tay của Phi Long, khí thế của một tông sư tầng thứ 6 từ trên người phát tán ra, khiến cả ba mặt mày biến sắc, hơi thở trở nên nặng nề khó khăn.
" Mặt đá, lợi dụng lúc ta cầm chân tên mỏ nhọn này, tranh thủ kéo theo ả nhiều chuyện bỏ chạy biết chưa??" Dương Kiệt khẽ dùng thần thức truyền đạt lời nói của mình thẳng vào đầu của Dương Diễn.
Dương Diễn mang theo vẻ mặt nghiêm túc, khẽ ngật đầu đồng ý.
" Chiến ~~~~~~~~~~~~~~~!!!" cây chùy trái xoài vẫy múa trong tay, Giới Vương Quyền X5 nhanh chóng kích hoạt, Dương Kiệt tựa như tên bắn phát sáng rực rỡ phóng thẳng về phía Phi Long.
" Hùng hổ quá nhỉ? Tiếc rằng chú mày còn yếu lắm, ngưng ~~~~~~~!!" Chỉ thấy Phi Long giơ cây gậy trong tay ra chĩa thẳng về Dương Kiệt, đầu gậy đột nhiên rực sáng dữ dội, sau đó một tia sáng màu tím đỏ từ đầu gậy phóng thích ra bắn thẳng về phía Dương Kiệt với tốc độ nhanh như chớp.
Chíu ~~~~~~~~~~~~~!!
" Cái gì ~~~~~~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt thậm chí không kịp né tránh, bị tia sáng kỳ dị đó bắn thẳng vào người, toàn thân lập tức cơ cứng như một bức tượng, không thể nhúc nhích được nữa.
Cơ thể của Phi Long tựa như bị không khí xé rách rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Dương Kiệt, dùng gậy thay thương, một nhát chọt thẳng vào ngực của đối phương.
Boong ~~~~~~~~~~~~!!
" Úi da, đau ~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Đầu gập chạm vào ngực giáp lập tức xuất hiện vô số tia lửa như pháo hoa, bề mặt bộ giáp lập tức bị lõm sâu vào trong, Dương Kiệt cảm giác như bị chiếc xe tải hạng nặng tông thẳng vào, cơ thể bị đánh bay ra xa rơi ngã xuống đất, xương cột ở phần ngực có cảm giác như bị gãy vụn ra hết rồi.
" Chỉ có thế thôi sao??" Phi Long lộ ra ánh mắt đầy chế giễu, cơ thể lại lần nữa biến mất, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Dương Kiệt đang nằm ngã trên mặt đất, hai tay nắm chặt thân gậy, theo thế Thái Sơn Áp Đỉnh bổ mạnh xuống.
" AAAAAAAAAAAAAAA ~~~~~~~~~~~~~!!"
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!
Dương Kiệt dốc hết toàn bộ sức lực của mình lăn người lăn sang một bên né tránh cú bổ trời giáng của đối phương. Thân gậy chỉ cách cơ thể anh ta khoảng nửa cm xước qua, đợi tới khi anh ta né tới nơi an toàn, quay đầu lại nhìn giật mình hoảng hốt phát hiện vị trí mình vừa nằm lúc nãy xuất hiện vết lõm gần như chia tách cả bề mặt mặt đất ra vậy.
Mẹ kiếp ~~~!! Dính phải cú bổ đó vào người, không chết cũng thành tàn phế cho mà xem. Nặng hơn nữa cơ thể bị xẻ làm đôi cũng không chừng.
Hai chân nhún mạnh xuống đất, Dương Kiệt tung người nhào lộn trên không trung, chùy trái xoài vẫy múa một vòng trên đỉnh đầu rồi bổ mạnh về vị trí Phi Long đang đứng: " Phì Lũ Bổ Dưa Đại Pháp, ta bổ, bổ, bổ ~~~!"
Hàng chục quả chùy khí khổng lồ từ trên không trung tựa như những quả bom nhiệt hạch bắn thẳng về phía kẻ thù của mình.
" Có chút thực lực! Nhưng vẫn chưa đủ, biến ~~~~~~~~~~~~~!!" Phi Long quét cây gậy trong tay vẽ theo đường cầu vòng về phía những quả chùy đang bắn xuống. những quả chùy khí đó lập tức bốc hơi trong không khí, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.
" Cái gì ~~~~~~~~~~!!" Dương Kiệt không thể tin nổi vào mắt mình nữa, tuyệt học mạnh nhất nhì của mình, thế mà đối phương chỉ khẽ vẫy gậy nhẹ cái đã hoàn toàn hóa giải rồi sao.
Trong lúc Dương Kiệt còn đang hoang mang khó tin, Phi Long lần nữa xuất hiện ngay trên đỉnh đầu anh ta, một gậy bổ thẳng đầu đối thủ.
Boong ~~~~~~~~~~~!!!
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Cơ thể Dương Kiệt tựa như biến thành ngôi sao băng từ trên trời lao thẳng xuống mặt đất, lập tức hình thành một cái hố sâu khổng lồ, bụi đá tung bay tứ phía.
" Ngôi, ngôi sao, trời, trời còn sáng, sáng mà sao nhiều ngôi, ngôi sao thế này ~~~~~!!" Bị bổ một trời giáng vào đầu, Dương Kiệt đầu óc quay cuồng choáng váng, thậm chí như nhìn thấy vô số ngôi sao đang quay trước mắt mình vậy.
Đáng sợ nhất là lớp mặt nạ giáp đã bị lõm hẳn vào trong, chiếc sừng màu vàng óng bên tay phải trên mặt nạ bị gãy vụn ra, không còn hoàn chỉnh như lúc ban đầu nữa.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Vừa mới từ trong trạng thái choáng váng hồi tỉnh, giật mình hoảng hốt khi phát hiện một quả cầu ánh sáng từ trên không trung đang bắn xuống cái hố mà mình đang nằm với tốc độ cực nhanh.
" Chẩu ~~~~~~~~~~~~~!!!" Không dám tiếp tục nằm đó giả chết nữa, vội vã bật người trở dậy, hai chân nhún mạnh tung người nhảy ra khỏi miệng hố.
Rầm rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kèm theo là khói bụi tung bay lên trời tựa như vừa tái hiện hiện trường vụ nổ bom nguyên tử năm 1945 vậy. Tất nhiên, hiệu ứng không bằng một phần mười so với thời điểm đó được.
" Á ~~~~~~~~~~~~~~!!" Cơ thể hơn hai trăm ký của Dương Kiệt gió lốc cuốn bay đi, miệng không ngừng vang lên tiếng kêu thét đầy đau khổ và hoảng hốt.
Rầm ~~~~~~~~~~~~~!!
Bộ giáp trên người Dương Kiệt lúc này gần như không còn nguyên vẹn nữa rồi, bề mặt xuất hiện nhiều vết nứt chi chít, áo choàng màu đỏ phía sau lưng đã biến thành tấm vải rách đen xì, bộ dạng thê thảm vô cùng, còn đâu vẻ oai phong lẫm liệt lúc mới biến hình nữa chứ.
Phi Long từ trên không trung từ từ hạ xuống ngay trước mặt Dương Kiệt, cười chế giễu nói: " Thế nào? Chịu khoang tay đầu hàng giao nộp thánh giáp cho bổn tọa chưa? Ngay từ ban đầu ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hơn sao? Ít ra có thể chết trong nhẹ nhàng êm ái, không cần phải bị đánh tới nỗi như tàn phế như …..." " Chết này, Băng Phong Thiên Hạ, Phong ~~~~~~~~~~~!!" " Tuyệt học thần thông, Mị Hoặc Chúng Sinh ~~~~~~~~~~!!"
Trong lúc Phi Long đang tập trung vào Dương Kiệt nằm hấp hối trên mặt đất, Dương Diễn và Hạ Cơ đã kích hoạt xong võ hồn của mình, lén lén áp sát tới ngay sau lưng của hắn. Khi khoảnh cách tấn công vừa đủ, cả hai nhanh chóng thi triễn tuyệt học mạnh nhất của mình ấn thẳng về phía kẻ thù.
Vô số băng phiến xuất hiện trực tiếp chụp thẳng về phía Phi Long phong ấn hắn lại. Nữ thần sắc dục lần nữa xuất hiện, vô số trái tim màu hồng phấn rơi thẳng vào đầu của Phi Long.
Vừa bị phong ấn, vừa bị dính chiêu Mị Hoặc Chúng Sinh, cho dù là một kẻ mạnh tông sư tầng thứ 6, cũng phải thất thần một thời gian ngắn. Chỉ thấy lúc này hắn đang mang theo vẻ mặt mê man, nụ cười dâm tà, thậm chí mép miệng bắt đầu chảy nước miếng như hình ảnh của anh Trư trong phim Tây Du Ký nữa chứ. Thế nhưng những vũng nước miếng vừa chảy ra nhanh chóng bị đóng băng lại do cả cơ thể của hắn đang bị phong ấn trong vô số tảng băng khổng lồ.
Mị Hoặc Chúng Sinh đặc biệt có công hiệu đối với những tên háo sắc như thế này, uy lực thậm chí tăng lên gấp hai, gấp ba lần so với bình thường.
Tất nhiên, hiệu lực tác động tới Phi Long không quá hai phút đồng hồ là hắn có thể bừng tỉnh và phá vỡ băng phong ngay tức khắc.
Hai phút đồng hồ, quá đủ đối với Dương Diễn và Hạ Cơ rồi. Cả hai nhanh chóng từ trong nhẫn càn khôn lấy ra một lá bùa và trực tiếp dán thẳng vào trước ngực, quay đầu nhìn về phía Dương Kiệt: " Bảo trọng." " Heo mập, đừng có chết, ngươi còn phải dẫn lão nương đi cướp đường kiếm tiền mua son phấn đấy ~~~!"
Dứt câu, cả hai lập tức quay người bỏ chạy một cách dứt khoát. Tốc độ lúc này của cả hai hoàn toàn không thua kém gì so với tới tốc độ của một kẻ mạnh tông sư tầng thứ 4, tầng thứ 5 cả. Tất cả đều nhờ vào lá bùa mà họ dán trước ngực đấy.
Crack ~~ crack ~~ crack ~~…………..!!
Rầm rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~~~~!!
" AAAAAAAAAAAAA" Đợi tới khi hình bóng của cả hai đã biến đi mất, Phi Long cũng từ trong trạng thái mê man thức tỉnh, cơ thể run mạnh một cái, băng phiến đang bao phủ khắp cơ thể lập tức rạn nứt tung bắn ra tứ phía.
Phẫn nộ! Nhục nhã! Đường đường một tông sư tầng thứ 6, chỉ vì chút sơ sẩy mất cảnh giác, đã bị hai con chuột nhắt chơi khăm như thế này, tuyệt đối không thể tha thứ được ~~~!!
Đôi cánh khổng lồ sau lưng dang rộng ra, cơ thể tung bay lên cao treo lơ lửng trên không trung. Đôi mắt tam giác phóng về hướng Dương Diễn và Hạ Cơ vừa bỏ chạy lúc nãy.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, thế mà hình bóng của cả hai lúc này đã chỉ còn hai dấu chấm đen đỏ ở rất xa rất xa, và với tốc độ duy trì, chỉ cần thêm chút thời gian, hoàn toàn có thể bỏ trốn thành công, Phi Long có muốn đuổi cũng đuổi không kịp cho mà xem.
" Chạy trốn? Nhanh quá nhỉ? Nếu như bổn tọa để các ngươi phong ấn thêm một thời gian ngắn nữa, tuyệt đối có thể để các ngươi tọa nguyên. Nhưng ….." Một quả cầu năng lượng xuất hiện trên tay phải của Phi Long và dần dần phình to ra, hướng thẳng về phía Dương Diễn và Hạ Cơ ném ra: " các ngươi không có cơ hội nữa rồi, chết này ~~~!!"
Lúc này muốn tóm gọn Hạ Cơ tuyệt đối là điều không tưởng, vậy thì chẳng thà ăn không được đạp đổ, thủ tiêu luôn cả hai.
Uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Dưới ánh mắt kinh ngạc khó tin của Phi Long, quả cầu năng lượng vừa ném ra chưa được bao lâu, chỉ thấy một bóng người thô to như quả bóng khổng lồ từ đâu đó xuất hiện hứng trọn quả cầu năng lượng vào người.
" Con heo mập đó ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!" Đôi mắt của Phi Long tràn đầy gân máu, phẫn nộ gào lớn khi thấy đòn tấn công về phía Dương Diễn và Hạ Cơ của mình bị Dương Kiệt dùng tấm thân "mỏng manh nhỏ bé" của mình cản lại.