Chương 2: Xuyên Đến Dị Giới
Hà Thụy Sương nhớ rằng mình đã bị đồng đội hại chết, nhưng sao... bây giờ cô có cảm giác toàn thân đau đơn không chịu nổi.
- " Chết rồi mà vẫn biết đau sao??" - Cô thầm nghĩ.
Khẽ cựa mình một cái cơn đau thấu xương bỗng ập đến: " Ây da! Đau quá vậy" - Vừa mới đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ nhưng giờ đây Hà Thụy Sương bỗng cảm thấy mình tỉnh táo hẵn và đang hoang mang tột độ. Một là cô đã chết nhưng lại cảm thấy đau. Hai là giọng nói non nớt nhưng trong trẻo ngọt ngào này đâu phải của cô. " Trời ạ, có Trời mới biết giờ con sợ như thế nào."
Mở mắt ra cô phát hiện đây hình như không phải âm tào địa phủ, nhưng mà cũng không giống nơi cô sinh sống. "Rốt cuộc đây là đâu" - Lần đầu tiên trong đời Hà Thụy Sương phải liên tiếp đối mặt với nhiều cú sốc như vậy.
Đầu bỗng đau như búa bổ, đây không đơn giản là đau về thể xác nữa mà còn là sự đau đớn về linh hồn. Từng đoạn kí ức xa lạ đang không ngừng tiến vào đầu và dung hòa với kí ức của cô. Loại đau đớn này không phải người thường có thể thừa nhận được. Nhưng mà Hà Thụy Sương là ai? Là KỲ TÀI của thế kỉ XXI.. thế nên dù đau đến cắn rách môi mình,máu chảy tràn ra khóe miệng nhưng vẫn không mở miệng rên rỉ lấy một tiếng.
Nửa canh giờ(1) trôi qua, ánh mắt ấy lại mở ra một lần nữa. Không còn sự hoang mang khiếp sợ nữa mà là một ánh mắt trong trẻo, bình tĩnh không gợn sóng. Thở dài một hơi, Hà Thụy Sương đưa ra kết luận là mình đã XUYÊN KHÔNG. Trong nửa canh giờ này cô cảm nhận được rất rõ những cảm xúc cùng kì ức vốn không phải của cô, cảm xúc vui có, buồn có, uất ức có, phẫn nộ có,... như chính cô đã trải qua vậy.
Mặc kệ những kí ức hỗn độn xa lạ trong đầu, Hà Thụy Sương quyết định nhìn xen thử thân xác mà linh hồn cô nhập vào có vấn đề gì mà cô lại cảm thấy đau đớn đến hít thở cũng khó khăn như vậy. Thân xác này mặc trang phục cổ xưa tương tự như trong các bộ phim cổ trang cô từng xem. Nhưng mà bộ trang phục trên người nguyên chủ lại rách nát và bạc màu đến đáng thương. Màu nâu của đất cộng với những vết máu đỏ cộng lại càng khiến cho bộ dạng lúc này càng thêm chật vật, thảm hại. Trên người chồng chất những vết thương lớn nhỏ, nhưng đó cũng không phải nguyên nhân chính gây ra đau đớn nhiều đến thế... cô nghĩ mình đã bị nội thương tổn hại đến lục phủ ngũ tạng.
- " Thôi! Bây giờ về trước đã." - Dù sao bị thương thì cũng đã bị thương, tiếp tục ở lại đây cũng không được gì. Cô cần tìm nơi dưỡng thương và sắp xếp lại những kí ức trong đầu và đặc biệt là để thích ứng với thân thể này. Dù là ai thì "sài" thân thể người khác cũng có chút không được tự nhiên chứ nhở.
Dựa theo trí nhớ mà cô tiếp nhận được lúc nảy, cố gắng lê từng bước chân nặng nhọc hướng về một khuôn viện. Nhìn tường cao xung quanh mà cô cảm thấy hơi nhụt chí, với thân thể này mà leo tường thì... miễn cưỡng quá. Nhưng mà bảo cô chui lỗ chó như nguyên chủ trước đây thì cô lại không làm được. Thôi thì... CỐ LÊN.
- " Hô... vào được rồi" - Vật lộn một khắc(2) cuối cùng cũng leo tường thành công và đặt chân được xuống mặt đất. Nhưng vừa ngước mắt lên nhìn: " Ôi trời! Đây mà gọi là nhà sao?". Hà Thụy Sương thật sự thấy "sốc" mà cảm thán.
* Chú thích:
(1) nửa canh giờ: khoảng một tiếng(1 canh giờ = 2 tiếng).
(2) một khắc: khoảng 15 phút.