Chương 4: Dung Mạo
- " Tiểu thư, người đã trở về, thật tốt quá! " - Tiểu Di nghẹn ngào, lập tức bổ nhào tới ôm Khúc Lưu Ly mà khóc." Người đi đâu nô tỳ tìm mãi không thấy, nô tỳ rất sợ a ".
- " Thôi, không sao nữa rồi, không phải ta đã trở về rồi sao? Được rồi, đừng khóc nữa " - Khúc Lưu Ly nhẹ nhàng an ủi Tiểu Di. Trong kí ức mơ hồ, nàng vẫn thấy rõ cô bé này là người tốt, trung thành hết mực,... luôn ở bên chăm sóc, bảo vệ, thậm chí thay mình chịu những trận đòn roi từ những người muốn khi dễ nàng. Ở thế giới lạ lẫm này, tìm được một người thật lòng tốt với mình thật khó, cho nên nàng bây giờ và cả về sau nữa, nàng tuyệt đối không để nữ tử này chịu bất hạnh. Khúc Lưu Ly âm thầm thề.
- " Tiểu thư, người bị thương sao? Là ai ức hiếp người? " - Trông thấy vết máu loang lỗ trên người Khúc Lưu Ly cùng với vết bùn đất trên y phục, Tiểu Di luống cuống hỏi dồn dập. Tiểu thư thành ra thế này, là nàng không chiếu cố tiểu thư thật tốt, lòng tự trách cùng đau lòng, phẫn nộ khiến nước mắt Tiểu Di rơi không ngừng.
- " Ta không sao " - Khúc Lưu Ly lần nữa khẳng định mình không sao để tiểu cô nương này không tự trách nữa. Tiểu Di năm nay mười hai tuổi, vì chiếu cố "nàng" ngốc nghếch mà chịu không ít thiệt thòi.
- " À, suýt chút nữ nô tỳ quên mất, tiểu thư, người xem nô tỳ mang ai đến này! " - Tiểu Di há hốc mồm, nhanh chóng mang Khúc Thừa Tư đang đi lẫm bẫm từ ngoài sân vào. Tiểu Di vừa cao hứng vì thấy tiểu thư nhà mình trở về, vừa đau lòng vì tiểu thư bị thương,.. đủ mọi cảm xúc dồn dập nên khiến nàng quên mang cả Thất thiếu gia cùng vào.
- " Muội thật là... đệ ấy mới bao lớn sao có thể đi một mình không ai trông coi được, mau mang đệ ấy vào đây " - Khúc Lưu Ly nở một nụ cười nói với Tiểu Di. Tiểu Di cũng cười, làm một cái mặt quỷ với Khúc Lưu Ly rồi chạy ra ngoài.
- " Tỷ tỷ, xem đệ cho tỷ cái gì này " - Khúc Thừa Tư chạy đến bên Khúc Lưu Ly, ôm nàng một cái rồi từ đôi bàn tay bé nhỏ xòe ra, một cái bánh bao nhỏ đang nằm trong tay hắn.
- " Tỷ tỷ, tỷ bị thương sao? " - Khúc Thừa Tư nhìn nàng một thân chật vật mà lên tiếng " Sau này Tư nhi lớn lên, sẽ bảo vệ tỷ tỷ thật tốt, cũng sẽ bảo vệ Tiểu Di tỷ không để mọi người khi dễ các tỷ nữa ". Tuy những lời này từ một đứa bé phát ra nhưng sự kiên cường trong lời nói của hắn khiến người khác không thể xem nhẹ.
Đứa bé này, năm nay đã được bốn tuổi, nhưng thân phận hắn lại là con thứ, mẫu thân mất sớm nên mọi người cũng xem nhẹ mà bỏ quên sự tồn tại của hắn. Tựa như Khúc Lưu Ly, năm nay cũng đã mười ba nhưng vóc người cùng đứa trẻ chín tuổi cũng không chênh lệch lắm, luôn bị người khinh khi, nhưng không phải vì thân phận mà là vì bản thân nàng là phế vật không thể tu luyện, cộng thêm dung mạo xấu xí, trời sinh ngu ngốc nên cũng chẳng ai muốn thân cận cùng nàng, ngược lại chỉ muốn nàng biến mất cho khuất mắt. Hai tỷ đệ, tuy lí do khác nhau nhưng hoàn cảnh lại như nhau, nương tựa, dựa vào nhau nhau mà sống.
- " Mấy cái bánh này là đệ trộm được phải không? Này, đệ có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả, nhỡ bị ai phát hiện thì đệ tha hồ mà ăn roi, biết chưa?" - Khúc Lưu Ly không ngừng giáo huấn Khúc Thừa Tư. Nhìn đứa bé nhỏ gầy nhưng đôi mắt to, sáng ngời mà ủy khuất nhìn mình, được rồi vẫn là nàng không chống đỡ được với ánh mắt như vậy... đưa tay ôm hắn vào lòng mà dặn dò:
- " Sau này không được như thế nữa, biết không? " - đáy mắt chứa đựng sự ôn nhu, sủng nịch mà nhìn hắn. Đây là người nàng sẽ bảo vệ và cho hắn những thứ tốt nhất trên đời.
- " Tiểu... tiểu thư..."
- " Tỷ... tỷ "
Tiểu Di và Khúc Thừa Tư trợn tròn mắt kinh hãi. Đây có phải là tiểu thư(tỷ tỷ) của họ không? Từ bao giờ nàng có thể nói ra những lời như vậy? Từ bao giờ nàng có thể nói tròn một câu không vấp? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nhưng chưa kịp tìm câu trả lời thì đã bị sự cao hứng thay thế.
- " Tỷ tỷ, tỷ hết ngốc rồi phải không? " - Khúc Thừa Tư chôn mặt vào lòng nàng kêu lên vui vẻ. Nhưng chợt cậu bé lại ngẩng đầu lên, nước mắt như hạt đậu không ngừng chảy dài trên khuôn mặt vốn không mấy lạng thịt của cậu. " Sau này tỷ còn ngốc nữa không? " - Khúc Lưu Ly đau lòng ôm hắn lần nữa, điều gì làm đứa trẻ vốn nên vô tư, được bảo bọc che chở lại phải trở thành như thế này? Sự trưởng thành của cậu làm nàng thật không biết trả lời câu hỏi này thế nào.
- " Sẽ không. "- Khúc Lưu Ly cười đưa tay lau đi những vệt nước mắt trên mặt Khúc Thừa Tự.
Sốc lại tinh thần, Khúc Lưu Ly nàng phải có được thực lực, nàng phải thật mạnh, như thế nàng mới có thể làm những gì nàng muốn, bảo vệ những gì nàng muốn bảo vệ. Chưa bao giờ nàng muốn có thực lực như lúc này.
- " Tiểu thư, thật tốt quá " - nhìn hình ảnh hài hòa ấm áp như thế này khiến Tiểu Di lại một phen nghẹn ngào. Thấy tiểu thư không ngốc nữa, trong lòng nàng thật vui vẻ kích động.
- " Ừ! Tiểu Di này, ta có chuyện muốn nói cùng muội " - Khúc Lưu Ly ngẩng đầu nói chuyện.
- " Vâng ạ " - Tiểu Di hơi thắc mắc, tiểu thư hết ngốc rồi muốn nói chuyện gì chứ, có khi nào tiểu thư không muốn nàng hầu hạ nữa không? Nghĩ đến đây Tiểu Di đáy lòng thật khẩn trương, hi vọng tiểu thư nể tình nàng tận tâm hầu hạ mà không đuổi nàng đi.
Thoáng thấy Tiểu Di thất thần, Khúc Lưu Ly hỏi:
- " Sao vậy?".
- " Tiểu thư, người đừng đuổi nô tỳ đi có được không? " - Tiểu Di khẩn trương nắm góc áo nhìn Khúc Lưu Ly.
- " Ai nói ta sẽ đuổi muội đi chứ, thật là..."- Khúc Lưu Ly lắc đầu than một tiếng lại tiếp tục nói: " Từ nay, muội đừng xưng là nô tỳ nữa. Đối với ta muội như tỷ muội ruột của ta vậy. Hay kêu ta là tỷ tỷ đi, như thế nào. "
- " Tiểu thư, nô tỳ sao dám trèo cao. Không thể được đâu ạ " - Tiểu Di run rẩy quỳ xuống cầu xin.
- " Lời ta nói, muội không được phép cãi lại." - Nói tới đây, ánh mắt Khúc Lưu Ly trầm xuống, trên người bộc lộ khí thế uy nghi không cho phép cãi lại. " Còn nữa, sau này không được động một chút là quỳ nữa." Tiểu Di này trung thành có thừa nhưng nhát gan quá, thầm nghĩ sau này từ từ rèn luyện nàng vậy.
- " Vâng, tỷ tỷ " - Tiểu Di tuy không dám gọi như vậy nhưng lại sợ chọc tiểu thư không vui nên đành làm theo. Ánh mắt tiểu thư thật khí thế, thậm chí gia chủ cũng không bằng tiểu thư nhà nàng đâu.
- " Được rồi, muội đưa Tư nhi đi nghỉ ngơi đi, ta muốn nghỉ một lát. Muội đem cho ta một ít nước tắm và một ít giấy mực qua phòng của ta nha" - Nhìn Tiểu Di đưa Khúc Thừa Tư ra ngoài và khép cửa lại, Khúc Lưu Ly bắt đầu lần nữa nhìn xem thương thế của mình.
Sau khi kiểm tra thương thế bản thân, Khúc Lưu Ly xoay người đến trước chậu nước đặt trên chiếc bàn duy nhất trong phòng, vì trong phòng không có gương nên đành dùng mặt nước để soi vậy. Trên mặt nước phản chiếu dung nhan của Khúc Lưu Ly. Ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là cái bớt đen che gần nửa khuôn mặt, đem dung nhan thật của Khúc Lưu Ly che lấp... nên đôi mắt to tròn, đen và sâu như vũ trụ bao la, hàng mi dày và cong như cái quạt nhỏ, cánh mũi tinh xảo cùng với đôi môi anh đào nhỏ xinh dần trở nên mờ nhạt không ấn tượng. Duy chỉ còn lại ấn tượng về dung nhan " ma chê quỷ hờn " thôi.
- " Trời ạ! Xấu đến dọa người thật đấy. " - Bi ai than một tiếng, Khúc Lưu Ly gọi Tiểu Di mang nước tắm vào. Y phục mặc trên người đã chật vật không chịu nổi rồi.
Khói tỏa lượn lờ làm không gian như hư như ảo. Khúc Lưu Ly đang nghiêm túc kỳ cọ thân thể này nhưng điều làm nàng hơi ngạc nhiên đó là trừ làn da ở trên mặt đen và thô ra thì trên thân thể nàng chỗ nào làn da cũng trắng noãn nà, mịn màng.
- " Không lẽ nào... " - Khúc Lưu Ly lập tức tự bắt mạch cho bản thân.
- " Hừ! Độc không nhẹ nhỉ? " - Nếu không phải nàng là bác sĩ thế kỉ XXI, mang trong mình tinh hoa văn minh nhân loại; nếu không phải nàng là thiên tài y học đông - tây y kết hợp thì làm sao phát hiện ra được thân thể này bị trúng độc từ khi còn trong bụng mẹ.
Thay một bộ y phục khác, Khúc Lưu Ly ngồi xuống viết một dãy các nguyên liệu thuốc cần mua cho việc trị thương và khôi phục dung mạo cho Tiểu Di ra ngoài mua. Vơ vắt tất cả tài sản của thân thể có được cũng chỉ miễn cưỡng đủ mua. " Làm đích nữ đại tiểu thư, ta đây cũng thất bại quá ". Ngân lượng cũng chả có bao nhiêu a...