Chương 2: ngắt bỏ trái ớt

Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 2: ngắt bỏ trái ớt

nhìn thấy đối phương đã xa lưới thân thể vốn chẳn còn chủ động lại buôn lời nói nhảm khiến tiểu bá vương hắn không khỏi bật cười hả hê.
-"muội... ha... ha... thật là hài hước quá. nhìn muội xem! giờ như cá nằm trên thớt rồi lẽ nào xoay chuyển được tình thế hay sao? hay là muội không chờ đợi nổi nên buôn lời khiêu khích huynh đi? huynh đây hứa sẽ cho muội muội ăn quả ớt cay nồng sung sướng nhất thế giang."
- " vậy sao? ra là của ngươi chỉ như to bằng quả ớt, vậy thì để bổn cô nương đây tiện tay búng nó đi cho rồi"
-"xem ra muội thật là chịu hết nổi rồi đi..."
- "còn không mau! ngươi chần chừ lẽ nào lại không muốn ăn ta nữa ư?"
hắn lần nữa thúc động linh lực toàn thân xông tới. lần này là dùng hết mười phần công lực a. dù sao thì trước mặt hắn đây cũng không có phải dạng vừa. trong nguy hiểm mà bình thảng như thế nói thật trong lòng tiểu bá vương hắn vẫn pải e ngại mà đề phòng.
-"tơ nhện độc công! phát" song chảo tung ra, hai luồn sáng màu tím đen chạy theo đường tơ nhện cũ " vù vù..." những đường sáng khuếch đại lên thành quần sáng bao phủ hết không giang ngay chỗ tiểu cô nương. cùng tiếng gió thổi rít rít. ánh sáng đã bao phủ trong khoảnh khắc không còn nhìn thấy gì! bất giác lão độc nhãn đứng đó đã hoản hốt, hồn vía lên mây.
"sư bá!...". lão là không ngờ tiểu sư bá của mình lại đứng im đón lấy đòn đánh hung dữ vừa rồi. lẽ nào là đã bị mê công của hắn dụ hoặc ư>
một lát sau ngẫm đã đủ. tiểu bá vương mỉm cười đắc ý liền thu công. ánh sáng dần tan biến, lộ ra cô gái nhỏ nhắn với bộ áo dài đỏ vẫn đứng đó thản nhiên như không có chuyện gì sảy ra. bất giác khiến hắn kinh tâm động phách. hắn đang là triệt để sợ hãi đến chân tay cũng run lên bần bật. không thể ghì lại được, độc công của hắn vốn đã dùng hết mười phần công lực mà không động được một sợi tóc của tiểu cô nương. " cái... cái đm gì thế này? lẽ nào là gặp quỷ ư?" hắn nhìn tiểu cô nương kia trong ánh mắt vừa lóe lên thứ gì đó khiến tâm trí hắn thật đã bấn loạn rồi. nếu có thể chạy thì hắn nhất định sẽ chạy thật nhanh. nhưng thân thể hắn sao lại rũ rượi thế này? chân hắn như bị dính chặt vào đất không thể nhấc lên được a một chút linh lực cũng không thể động. hắn là bị thứ công pháp gì ám toán đây? với cự ly như thế có lẽ nào. hắn tin tưởng và triệt để tin tưởng rằng đối diện với hắn bây giờ không phải người mà là một con quỷ.
một tiểu quỷ vừa nãy đã tuyên bố sẽ lấy mạn hắn a. nhưng làm sao đây? cầu xin ư? một lời hắn cũng không còn đủ sức để nói. hắn hiểu tất cả. hiểu kết cục bi thảm trước mắt. hai dòng nước mắt đang lăn xuống, môi mếu máo mà không thể nói nên lời. trông hắn thật thảm hại.
-"ài! ai đánh mà ngươi lại khóc rồi? ngươi cũng chẳn ra dáng nam nhân một chút a? ta là chưa có làm gì ngươi đấy nhé. mà nếu không phải nam nhân thì có phải nên ngắt bỏ trái ớt này của ngươi đi?" vừa hỏi thế thì tay cô bé đã bóp chặt vào chỗ đó của hắn khiến hắn la lên đau đớn.
aaaaaaaaaa!... tiếng phát ra từ tâm thức. hắn căng bản không thể phát thành lời thật dù tâm hắn đang la hét dữ dội. van xin dữ dội. có ai nghe được chứ. hắn không còn một chút hi vọng nào cả. trái ớt nhỏ của hắn nếu bị lấy đi cũng chỉ như ai kia ngẫu hứng ngắt lá khô trên cành mà quăn đi, mà cũng chẳng phải quan trọng nữa vì ngay cả mạng hắn giờ như ngàn cân treo sợi tóc. mà sợi tóc kia lại nằm trong tay nữ tiểu quỷ kia a. trái ớt thì có là gì. nhưng hắn thật là đau lắm. cú bóp mạnh thấu tận xương tủy. "ưm ưm!" "ahhhhhh! vỡ rồi". nó đã vỡ. hai hòn bi giờ chỉ còn lại một. đau đến tột cùng tâm thức hắn kêu gào dữ dội bên ngoài thì nước mắt dàn dụa. vẻ mặt đau đớn tột độ. "phọc!" một tiếng rõ to phát ra từ hạ bộ của hắn, cùng với đó ngón tay tay bé nhỏ hất lên. một thứ gì đó kinh tởm, dài ngoằn như con giun vừa bay ra. thân thể hắn nồng nặc mùi tanh giãy dụa khổ sở trong tuyệt vọng.
tiểu cô nương đứng thờ người ra thở hổn hển một lát thì chà chà tay xuống bụi cỏ
-"thật là kinh tởm.
kế đó thì liên tục nôn tháo ra.
mặc bên kia tiểu bá vương hắn đã ngất liệm vì đau đớn. hạ bộ hắn vẫn còn ngập máu tươi ước đẫm cả vùng đất. là ai sẽ xót thương hắn? độc nhãn lão ta đứng xem mà thấy hả hê trong bụng thì có. bất quá có xúc cảm thì cũng chỉ là chút sợ hãi trong liên tưởng mà dùng tay bụm hán miện mồm há hốc như vậy thôi.
định thần trong giây lát, tiểu cô nương nhìn sang tiểu bá vương vẫn nằm đó bất tỉnh nhân sự. thoán một nụ cười dâm hiện lên trên gương mặt cô bé, gì chứ? một tiểu nha đầu năm tuổi đang dự tính gì đây?
- "khì khì! nhà ngươi cũng có chút thú vị..."
đó là lời khẳng định vừa phát ra cửa miệng cô bé mà nếu tiểu bá vương hắn nghe thấy thì chính là một thứ phép nhiệm màu khiến hắn phải nhảy lên vì sung sướng mà quên mất đau đớn đang hứng chịu a. nhưng là không phải hắn mà lão độc nhãn. lão chẳng hề vui vẻ mà ngược lại vẻ mặt buồn rười rượi vừa hiện lên. khó chịu buồn bã? lão biết điều gì vừa sảy ra. tiểu sư bá của hắn tuyệt không phải là kẻ biết nhường nhịn. vốn là đồ chơi mà nàng thích thì nhất quyết không thể để người khác đụng vào a. mạng tiểu bá vương đã là không thể lấy. chắc chắn như vậy. biết nài nỉ sẽ vô ích nhưng hắn sao cam chịu? thù sàm sỡ nương tử là thế nào. hắn cũng không phải kẻ nhỏ mọn nhưng chính là nhục a. trước mặt hắn tên tiểu bá vương này đã không kiên nể gì cả, lại lột đồ lão nương tử hắn mà chơi đùa, uất ức này há chỉ trả bằng một của quý là xong sao?
-" sư bá à..." điệu bộ nũng nịu như đứa trẻ đang xin xỏ
- " người là nói sẽ báo thù cho đệ tử a..."
vẻ mặt nghiêm túc. tiểu cô nương liền quay sang độc nhãn tay chỉ về phía con giun dài ngoằn của tiểu bá vương
--" ta đã đòi lại giúp ngươi rồi đấy thôi..."
vẫn không cam tâm lão cố nài nỉ
-" tiểu nương tử là bị hắn...hiếp... d" chưa nói được hết câu lão liền bị ánh mắt trừng to trước mặt làm cho phải dừng hẳn. miệng mồm dựt dựt, tay chân bủn rủn không nói thêm được lời nào. tim đập thình thịch như sắp có biến.
-" ngươi lá gan không nhỏ. dám lừa cả ta?..." nghe thế lão không còn trụ vững nữa đã quỳ khục xuống như con cừu non mặc cho số phận đưa đẩy.
bất giác phía bên này tiểu cô nương một tràng cười lanh lảnh như họa mi hót lại cất lên
hahaha... thế nào? ngươi là đánh bạc thua nên đem vú lão già nương cho người ta sờ trừ? ngươi đúng là hào phóng a! là đàng ông tốt."
-"hu hu hu...! tiếng khóc từ mồm lão đã cất lên nước mắt dàng dụa chảy tuôn ra như suối..."
thấy tình cảnh của độc nhãn, tiểu cô nương liền dịu nhẹ lại đưa tay xoa xoa đầu lão mà dỗ dành.
-"thôi mà ngươi cũng đâu cần phải như thế! người ta chỉ là sờ vú lão già nương nhà ngươi một chút, bất quá như... hắn là khát sữa mẹ a! ngươi lại là đại nhân đại lượng cần gì so đo tính toán phải không.?"
hu hu hu... hức hức! tiếng khóc nghẹn lại to hơn.