chương 1: Thế Sự Đầu Tiên

Nữ Hoàng Băng Giá

chương 1: Thế Sự Đầu Tiên

trải qua bao năm tháng rồi không biết, một giấc ngủ có thể đã ngàn thu, mở mắt ra quá khứ đã không còn nữa, chỉ có hiện tại, trước mắt hắn là một cô bé 5 tuổi thong thả dạo bước trên con đường trồng đầy hoa tuyết hải, loài hoa màu tím biếc, cánh mọc xếp tầng như hoa cúc, xòe rộng tựa hồng hoa, thân lam trong suốt, lá sắc nhọn pha điểm nâu, trước nay ưa lạnh giá nên chỉ thể sống ở vùng băng tuyết trên núi Đàm sơn. nhưng đây nào có phải đàm sơn? phía trước phía sau đều không phải. hai bên lại càng không phải. không có tuyết, chỉ có con đường đất dẫn vào căn nhà nho nhỏ bên cạnh những lùm trúc xanh cùng một hồ nước trong xanh điểm đầy những con cá liêu rô. một lão nhân độc nhãn râu bạc đang ngồi đó. thần thức hắn nhận rõ ác khí ngời ngợi trong con mắt trái đỏ rực cùng vị tanh nồng lạnh lẽo trong cơ thể lão. phía trên con đường cô bé vẫn đang hướng căn nhà nhỏ bước tới. không ai nhận thức về sự hiện diện của hắn. mà thậm chí chính hắn cũng chỉ mơ hồ. không thân thể, không hình dạng, hắn là gì? chỉ là một dạng linh thức có thể nhận biết thế giới vậy thôi...
lão độc nhãn thấy cô bé bước vào thì lập tức đứng dậy, hai tay vòng trước ngực cúi đầu hành lễ"- sư bá! người về rồi..."
cô bé liết mắt qua một cái. khẻ nhếch môi "-ừm! Độc Nhãn ngươi không chịu ngồi yên lại chạy đến đây vì cớ sự gì? không phải rảnh rỗii tới thăm ta đấy chứ?
lão nhảy lên dậm chân như đứa con nít rồi thở dốc. " ta thật là tức chết... ta... hận..."
-"ngươi hận?... súy! ngươi hận ai lại có gì liên quan đến ta?..."
lão lại hét lên"aaa" vẻ mặt đau đớn tay vung chưởng đánh xuống hồ nước. bùm!...
lộ rõ tức giận lão quỳ trước mắt tiểu cô nương-"xin sư bá làm chủ cho đệ tử..."
"- tiểu tử, ngươi hẳn là có đại thù với chúng ư?..."
"- đệ tử là hận mình không thể băm thây bọn chúng thành trăm mảnh, không thể chiên...nướng... à không... ăn...là không thể ăn thịt bọn Tiểu Bá Vương a"
hahahaha. một tràng cười vang lên lanh lảnh như họa mi hót
"- ta là nói tới mấy con cá kia... ngươi thật là không xem ta ra gì. lại trước mặt ta hành động vô phép như thế"
đoạn nhìn những con cá bị đánh văng lên bờ, bất giác mặt lão hiện rõ vẻ hối hận. bị bắt bẻ như thế lão liền cúi mình tạ tội. " - đệ tử không dám, chỉ là vì hận... hận quá mất kiểm soát. mong sư bá lượng thứ..."
cúi thấp người hơn nữa lão khóc
"huhuhu..." phải. lão đang khóc. "- bọn tiểu bá vương trước mặt đệ tử lại đem tiểu nương tử của đệ tử ra làm... làm nhục huhuhuhu"
nghe tới đây cô bé cau mày lại. "-làm nhục? ngươi là định nói gì? không lẽ là bọn chúng hiếp dâm tiểu nương tử già nua xấu xí của ngươi?"
lão khóc to hơn nữa. miện mếu máo nói không nên lời còn đầu thì gật lia lịa
như không tin vào những gì nghe được. cô bé hỏi lại "-ngươi xác nhận?"
đáp lại vẫn là một tràng gật đầu lia lịa
-"súy! sở thích nam nhân bây giờ kỳ quái thật."
đưa tay lên cằm trong vài giây suy nghĩ. cô bé hướng phía độc nhãn bảo
"- ta làm chủ cho người"
nói liền vươn tay nắm áo lão nhân bay đi thân ảnh ngay tức khắc biến mất...
không giang quay lại hắn đối với chuyện thế sự đầu tiên khi tỉnh lại có chút tò mò. hơn nữa chuyện lái máy bay bà già lại quả thật, quả thật làm hắn mơ hồ a. sao lại có chuyện như vậy trên đời. lẽ nào thế thời thay đổi nam nhân trong thiên hạ lại ra thể biến thái đến vậy? hắn là đang nghi ngờ hay đúng ra là đang nhiều chuyện. và chuyện hắn nhiều chuyện thì khỏi bàn vì tâm thức hắn nhận rõ sức quan tâm của mình với thế sự bao nhiêu khi thần thức hắn nãy giờ vẫn theo dõi hai người kia không chút rời khỏi. tê mê từng chút một có thể nói hắn lại còn kỹ lưỡng hơn người trong cuộc mấy phần.
"tặc tử tiểu bá vương!..." giọng nói lanh lảnh của cô bé từ không trung truyền tới khiến tiểu bá vương giật mình. quay ngoắc đầu lại phía hai thân ảnh bay tới chặn đường hắn. một lão già một mắt và một tiểu cô nương. như nhận ra người quen, tiểu bá vương hướng sang lão già:
-"hứ! ra là độc nhãn ông già chết tiệt, ngươi lại làm người ta giật mình kinh phách. lẽ nào là muốn ăn ta?
"-phải. ta... là ta muốn... ăn thịt ngươi" - độc nhãn tức giận nói
nghe giọng nói tức tối mà vẫn không thể lưu loát được của lão, tiểu bá vương không nhịn được liền ôm bụng "hahahaha...! ta cười chết mất. vỡ bụng ta mất...ha...ha.. độc nhãn ngươi muốn ăn ta? ngươi thật là có bản lĩnh đó nha. miệng của ngươi quả là chỉ dùng để ăn, đúng là chỉ dùng để ăn thôi. ha...ha.? có điều gia gia ông muốn ăn cũng phải xem lại răng có còn không a? dùng nứu mà gặm thì sẽ nhột chết ta mất đi?"
- " hừ! ẻo lả!. quả nhiên là giống ôn dịch biến thái." lại giọng lanh lảnh vừa lên tiếng nhận xét khiến hắn liền quay phắt lại phía cô bé. tiểu bá vương uốn éo xăm soi.
-"chậc chật! ta thật là không biết gia gia ông từ lúc nào lại có đứa cháu dễ thương như thế này? ông quả là đã giấu lão nương tử ông đi làm chuyện bậy bạ ư? độc nhãn ông quả nhiên là không hổ đấng mày râu a."
-"ngươi thật là...ta...ngươi... vô sỉ" độc nhãn lại chen vào nói chẳn ra làm sao khiến tiểu cô nương bực bội.
" ngươi thật là làm sấu mặt ta. miệng ngươi sao không lấy chỉ khâu lại đi?"
nhìn qua tiểu cô nương, lão cúi đầu thấp giọng" đệ..."
"im" lão chưa nói dức chữ "đệ tử" đã bị một tiếng"im" ngăn lại cón phía kia tiểu bá vương lại ôm bụng cười ha hả.
-"hahaha... tiểu muội muội ngươi sao lại nói chuyện vô phép như vậy với gia gia chứ? mà cũng phải thôi. chắc gì đó lại là gia gia. cho muội biết lão nương tử của gia gia ông ấy là bị chính ta cưỡng bức a. lại sinh ra tạp chủng muội không chừng. haha nếu là như vậy thì phải gọi muội là gì đây? chà thật là rối quá đi"
phía kia tiểu cô nương nghe xong liền ngạt nhiên. -" quả là không biết xấu hổ!"
-"xem ra kẻ biến thái nhà ngươi cũng có mấy phần tội nghiệp. ta thật chưa thấy ai thèm thuồn nữ nhân đến điên loạn như ngươi. bà già cũng không tha sao?"
-"phải ta chính là già không bỏ nhỏ không tha. tiểu muội muội, không lẽ là đang ghen tức? giờ thì cũng tới lượt muội thôi."
nói xong hắn nhìn sang độc nhãn lễ phép xin -"gia gia! ta xin phép ăn cháu ông nhé!"
ngay tức khắc hắn không thể để xổng món ngon trước mắt hắn nhanh tay vận linh lực - " tơ nhện thần công" ùm! tay chưởng ra luồn sáng xanh hóa thành tơ nhện bủa vây lấy tiểu cô nương bên trong. phía tiểu cô nương vẫn đứng im không phản ứng, vẻ mặt điềm tĩnh lại hiện lên vẻ khinh thường thấy rõ nhìn sang tiểu bá vương bảo:
-" tiểu bá vương à tiểu bá vương. sao ngươi ngắn số đến vậy chứ? tơ nhện của ngươi nếu dùng làm võng nằm thì cũng được lắm. tiếc là hôm nay ngươi lại tận số rồi. vì ta đã quyết định lấy mạng tiểu tử ngươi a!"