Chương 2: Hẻm Xéo

Những Năm Tháng Ở Hogwarts

Chương 2: Hẻm Xéo

Steven hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh sau đó đẩy cửa bước vào trong tiệm. Câu không tin vào mắt mình. Không hiểu nơi nổi tiếng gì mà vừa tối tăm vừa nhớp nháp. Vài ba mụ già ngồi trong góc, nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ xíu, một người hút một ống píp dài. Một gã đàn ông nhỏ thó đội một cái nón cao đang nói chuyện với người bán rượu ở bên quầy. Ông bán rượu này có một cái đầu xói xọi trông giống như một hạt dẻ sún răng. Steven đảo mắt xung quanh quán. Nổi bật nhất đối với cậu. Đó là một cô gái trẻ khoác trên người áo choàng màu đen. Cô ta ngồi một mình một bàn lơ đãng nhả từng làn khói thuốc hình tròn bay trên không trung. Vì quán rượu hơi thiếu ánh sáng nên cậu không nhìn rõ được mặt cô gái ấy. Tiếng rì rầm tán dóc khắp nơi chợt ngưng khi Steven đẩy cửa bước vào.

Cô gái cũng hơi xoay người nhìn hướng cậu một lúc rồi lại quay đi rít từng làn khói thuốc. Tay chủ quán xoa xoa cái đầu hói trọc lóc của mình nhìn Steven bằng ánh mắt tò mò đầy ngạc nhiên:

- Xin chào, tôi có thể phục vụ ngài đồ uống gì không?

- Hãy cho cậu bé một chai sữa. Ha ha! Gã đàn ông nhỏ thó đội nón cao cất giọng the thé.

Phút chốc cả quán rượu vang lên trận cười. Tay chủ quán cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Steven chờ mọi người huyên náo xong mới mở mồm:

- Mọi người vui vẻ chứ? tôi là tân sinh trường Hogwarts. Cả tiệm Leaky Cauldron đột ngột trở nên im phăng phắc và lặng ngắt. Người bán rượu thì thào:

- Lạy chúa tôi! Thế là trường Hogwarts lại có thêm một anh chàng đẹp trai.. Hân hạnh cho tôi biết bao! Quả thật, Steven có khuôn mặt rất ấn tượng: mặt trái xoan, mũi cao thẳng cân đối và đôi mắt màu xanh nước biển, sâu thẳm sáng như những vì sao. Cộng thêm cậu sở hữu mái tóc màu vàng sáng rực rỡ, càng tôn thêm nét điển trai của mình. Tuy mới có 11 tuổi nhưng cậu đã cao mét sáu trở lên. So với cùng trang lứa như vậy là hơi kều còn với người lớn thì lại bình thường.

Steven chào làm quen mọi người, và lão chủ quán dắt cậu qua quầy rượu vào một cái sân nhỏ có tường bao bọc. Ở đó không có gì cả ngoại trừ một cái thùng rác và mấy đám cỏ dại. Cậu biết đây là đường hầm để đi đến Hẻm Xéo.

- Chào mừng quý khách đến Hẻm Xéo. Tay chủ quán vui vẻ nói.
Steven ngạc nhiên quá, bước qua cổng, và ngoái nhìn qua vai thấy cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần và cả bức tường liền lại, y nguyên, vững chắc.

Thình lình, bức tường bỗng chốc xé ra to lại lần nữa và một bóng người xuyên qua. Chính là cô gái mặc áo choàng dài màu đen. Cô ta tiến lại gần phía cậu:

- Tôi cũng có việc đi qua Hẻm Xéo. Chúng ta chung một đoạn đường đấy!

- Rất hân hạnh làm bạn đường cùng với một phụ nữ xinh đẹp như cô. Steven nhoẻn miệng cười.

Lúc này, cậu mới để ý thấy cô ta có dáng người khá cao. Chắc tầm met bẩy mươi hoặc bẩy mốt. làn da trắng cộng với mái tóc đen nhánh làm cho khuôn mặt cô nàng càng thêm trắng. Steven nhìn màu nước da mặt của cô ta trắng quá mức, như mặt xác chết vậy. Đôi mắt của cô ta mang màu nâu thỉnh thoảng ánh lên một cách kì lạ. Steven tưởng chừng đôi lúc nó chuyển sang màu đỏ.

- Tôi là Luna. Năm nay 14 tuổi. Tôi cũng học ở Hogwarts nhưng trên cậu một lớp. Cô gái vui vẻ giới thiệu.

- Tôi là Steven. 11 tuổi. Tôi mới năm đầu nhập hoc. Mong được sự giúp đỡ của cô.



Mặc trời xoi chiếu rực rỡ trên hàng đống vạc chất bên ngoài cửa hàng gần họ nhất. Những cái vạc – đủ cỡ – bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có. Một nhãn hiệu treo bên trên đống vạc cho biết: Tự khuấy – Xếp gọn được.

Steven biết đây là cửa hàng cậu cần mua sắm danh sách học tập. Nhưng khi đang định tiến vào cửa thì Luna bỗng cầm tay cậu níu lại.

- Chà có lẽ cậu không cần phải mua đâu. Tôi có thừa mấy cái từ năm ngoái. Nếu không chê, cậu có thể dùng chúng.

Steven ước sao mình có thêm chừng tám con mắt nữa. Khi theo cô nàng Luna bước lên phố, nó cứ quay ngang đầu, đảo dọc mắt, nhìn khắp bốn phương tám hướng, để thấy hết mọi thứ: Tiệm quán, đồ đạc bày tràn ra ngoài, người ta mua sắm tấp nập. Khi hai người đi qua tiệm Apothecary nghe một bà mập mạp đứng bên ngoài cửa tiệm le lưỡi lắc đầu:

- Gan rồng gì mà những bảy mươi Sickles một cân, có mà điên…

Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở cú Eeylop – Tawny, Screech, Barn, Brown, và Snowy. Rất nhiều trẻ con trạc tuổi cậu đang ịn mũi vào cửa sổ ngắm những cán chổi thần bày bên trong. Steven nghe một trong đám trẻ nói:

- Coi kìa! Cán Nimbus 2000 mới toanh – nhanh nhất xưa nay…

Những tiệm khác, cái thì bán áo chùng, cái thì bán kính viễn vọng và những trang thiết bị bằng bạc mà Steven chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời. Nhiều tiệm chất đầy nhóc những thùng đựng lá lách dơi và mắt lươn. Và hàng núi sách thần chú, hàng súc to, hàng cuộn lớn giấy da, rồi những chai quỷ dược, những trái cầu phép…