Chương 2: Chuẩn bị chào đón ta đi.

Nhất Đế

Chương 2: Chuẩn bị chào đón ta đi.

Từ xưa khi còn ở thế giới cũ của Vô Minh, Vô Minh đã nghiệm ra được một điều rằng.

Làm thầy làm thợ chỉ nuôi được vợ, ở đợ làm công thì nuôi được bản thân. Muốn giàu thì phải kinh doanh buôn bán, muốn làm quan phải biết ăn gian hối lộ.

Nhưng mà con có một câu nói khác về kinh doanh buôn bán là:

Phi Thương Bất Phú, Vi Phú Bất Nhân.

Tức là nếu không kinh doanh sẽ không thể giàu, nhưng mà nếu muốn giàu thì phải bất nhân với kẻ khác.

Khi mà lợi nhuận đạt đến 10% thì sẽ có người ngo nghoe muốn làm.

Khi mà lợi nhuận đạt đến 50%, có người sẽ bí quá hóa liều.

Lợi nhuận mà lên đến 100% thì người đó có can đảm chà đạp hết pháp luật nhân gian.

Lợi nhuận trên 300%, Đạo Đức và Mạng Sống của con người chả là gì cả so với lợi nhuận mà ta kiếm được.

Thế nhưng nếu so sánh với tình trạng của Vô Minh, hiện giờ chỉ với 121 nguyện lực còn lại của mình, cái gọi là lợi nhuận trên 300% đó chả giúp ích được gì cả. Coi như nó có tăng gấp 3 đi nữa thì vẫn không thể nào cung cấp đủ số vốn cần thiết để làm việc mình cần.

Nhưng mà lúc này thì khác, nếu như lần này thành công, lợi nhuận mà Vô Minh nhận được có thể là rất ít, nhưng cũng có thể là rất nhiều.

Bây giờ Vô Minh có hai lựa chọn cho số phận của mình.

Một: Bây giờ Vô Minh sẽ tiếp tục tích góp nguyện lực, ngày ngày ăn 2 gói mì gói. Nếu may mắn tìm được việc làm công cho người khác thì sẽ cố gắng làm việc để có thể có nguyện lực thực hiện kế hoạch.

Hai: Liều mạng một lần, hy sinh toàn bộ 100 nguyên lực đang có để vào một tiệm máy tính, với 120 nguyện lực này, Vô Minh có thể có được 20 tiếng sử dụng máy tính. Đây chính là khoảng thời gian quan trọng nhất để thu thập thông tin và thực hiện một bản nhạc. Ngoài ra thì trong khoảng thời gian này Vô Minh còn có thể tìm hiểu về xã hội và thông tin của bọn "Hắn" nữa.


Nếu thực hiện theo cách một thì Vô Minh sẽ an toàn mà phát triển, nhưng sẽ tốn thời gian hơn, có thể là 3 năm, 4 năm. Ai biết được cơ chứ.

Nếu thực hiện cách hai. Vô Minh sẽ có một số nguyện lực lớn hoặc là không có gì cả. Vô Minh sẽ phải làm lại từ con số không, và sẽ tốn nhiều thời gian hơn để có thể kiếm được đủ nguyện lực.

Một hay Hai, Lâu Dài hay Tức Thời. Mọi người sẽ lựa chọn như thế nào.

Thế nhưng lúc này Vô Minh sẽ chọn phương pháp thứ Hai. Bởi vì có đến? Lý do sau:

1: Vô Minh có thể kiếm được nguyện lực nhanh chóng hoặc không có gì cả.

2: Thu thập thông tin, thông tin về xã hội, thông tin về thế giới, thông tin về thế giới ảo tưởng, thông tin về bọn "Hắn"

3: Cũng là lý do khá quan trọng, Vô Minh có thể được những nơi đang cần tìm nhân viên làm công. Vô Minh không nghĩ rằng Tần gia có thể điều khiển toàn bộ Ảnh Liệt đế quốc này đâu. Đây có thể xem như là một bước dự phòng cho Vô Minh vậy.

Và lý do cuối cùng và cũng là quan trọng nhất chính là tuân theo bản tâm của mình, toàn bộ cuộc sống ở quá khứ trước đã dạy cho Vô Minh một điều rằng:

"Khi chúng ta có hai lựa chọn, một là ổn định và chắc chắn, lợi nhuận thấp nhưng thời gian sẽ mài mòn con người, sự quyết tâm và trái tim sắt đá của ngươi, hai là nhanh chóng và bất ổn nhưng có lợi nhuận cao và ngươi sẽ mất tất cả, con người, thời gian, và trái tim của mình ngươi sẽ không còn gì cả. Nếu như thế hãy chọn có lợi nhuận nhanh chóng nhất, lợi nhuận lớn nhất và cố gắng thực hiện nó để có thể thành công. Bởi vì cho dù ngươi chọn cái nào, thì ngươi cũng sẽ mất tất cả. Chỉ là nhanh hay chậm thôi, vì thế thì còn cần chần chờ gì nữa cơ chứ."

Vô Minh đã suy nghĩ như vậy và đã tiến về cửa hàng dịch vụ Thiên Võng.

Trong sự nhìn chằm chằm chán ghét của quản lý cửa hàng, Vô Minh mặt không biểu tình nhận lấy một tấm thẻ màu đen từ tay của người quản lý rồi tiến vào trong một căn phòng nhỏ màu trắng có ánh đèn màu xanh dương, bên trong căn phòng có một cái quan tài kỳ lạ màu đen có ánh viền màu xanh nước dương.

Thuần thục mở ra chiếc nắp của quan tài hay còn gọi là thiết bị kết nối giả tưởng Thiên Võng. Vô Minh cởi ra toàn bộ quần áo kể cả chiếc quần lót của mình rồi nằm vào trong quan tài kết nối Thiên Võng rồi kéo lại nắp của quan tài.

Ngay lập tức một âm thanh máy tính vang lên bên trong chiếc quan tài.

"Quý khách vui lòng cho thẻ thanh toán dịch vụ vào trong khe nhận thẻ trước mặt"

Vô Minh lấy tấm thẻ thanh toán dịch vụ màu đen nhét vào bên trong khe nhận thẻ.

"Xác nhận DNA và vân tay, tên họ: Tần Minh, Tuổi tác: 16, Nghề nghiệp: Không."

"Xác nhận công dân được quyền sử dụng dịch vụ kết nối Thiên Võng."

"Quý khách có muốn thực hiện kết nối với thế giới mạng Thiên Võng hay không"

"Có" "Không"


"Có"

"Chúc quý khách sử dụng dịch vụ Thiên Võng vui vẻ"


Âm thanh máy tính dừng lại, Vô Minh liền cảm nhận thấy dưới lưng mình có một hơi ướt, xoay đầu nhìn sang thì thấy từ toàn bộ quan tài đang được bơm đầy bằng một loại nước màu xanh lá cây.

Một cảm giác buồn ngủ ập tới não bộ của Vô Minh, suy nghĩ cuối cùng của Vô Minh lúc này:

"Bắt đầu thôi, kế hoạch lấy đà cho chuyến bay của ta."

--- --- --- --- ---

Một tia sáng màu trắng lóe lên, nhìn lấy xung quanh của mình chỉ toàn là một màu trắng, Vô Minh khẽ gật đầu một cái rồi đứng dậy nhìn lại.

Đó là một vùng không có một màu trắng xoa như là giấy vậy, nhưng nhờ có được những cái viền tường màu đen Vô Minh mới có thể nhận ra được là mình đang đứng trong một căn phòng có diện tích khoảng 20 mét vuông.

Toàn bộ căn phòng chỉ có độc nhất một chiếc ghế sofa mà Vô Minh đang ngồi và một chiếc máy tính xách tay nhỏ. Vô Minh lập tức ngồi thằng lên, Ngay khi Vô Minh vừa định chạm vào chiếc máy tính xách tay thì đột nhiên dừng lại ngẩn người.

Một lúc sau Vô Minh cười lớn lên như là điên dại rồi nói:

"Nếu như thế thì càng tốt, không cần lo lắng là mình sẽ bị nhận ra nữa."

Phản xạ qua màn hình của chiếc máy tính xách tay, một khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ như là của nữ sinh trung học, thân hình của hắn chỉ cao đến 1m60 như là một thiếu nữ nhỏ bé bởi vì thiếu chất dinh dưỡng, mái tóc ngắn bạch kim được chải chuốt cẩn thận giống như là một giòng sông được ánh trăng rọi sáng trong màn đêm u ám.

Ánh mắt của hắn có một màu tím của loài hoa violet đầy quyền rũ, tuy nhiên tròng mắt lại có đến hai cái vòng tròn màu bạc nhạt in lên một cách kỳ lạ, tròng đen của mắt lại là lại có một vài chấm nhỏ nhỏ màu xanh nước biển đang phát ra ánh sáng đang bị một hố đen hút vào. Toàn bộ ánh mắt của Vô Minh như là một vũ trụ vậy, có một hố đen đang hút những vì sao, bên ngoài là hai vành đai màu bạc đang bao bọc lại toàn vũ trụ, hố đen to lớn và các ví sao bên trong nó. Bên ngoài là một màu trắng xóa của tròng trắng bao bọc lấy toàn bộ vũ trụ, không biết rằng nó bao bọc vũ trụ vì muốn bảo vệ vũ trụ bên trong nó hay chỉ vì chính nó muốn ngăn chặn sự phát triển của vũ trụ nữa.

Mặc dù lúc này chỉ đang mặc một bộ trang phục bình thường là chỉ có áo thun và quần dài màu trắng đơn bạc, nhưng cũng chính vì màu sắc này kết hợp với khuôn mặt, mái tóc, thân hình và cả đôi mắt yêu dị đó. Tất cả kết hợp lại với nhau trở thành một vật ngoài tầm sự hiểu biết của con người nơi đây.

Mọi thứ trên cuộc sống này đều thể hiện một ý nghĩa nào đó, ai cũng đều có một vai trò quan trọng trong thế giới này, cho nên vì thế:

"Đây chính là lúc chào đón sự xuất hiện của ta đấy, Huyễn Mộng tinh giới."

Chương cũ hơn