Chương 466: Giá họa.
Vân Ma suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói:
"Hắn khả năng đã chết rồi, tìm được hắn thì có ích gì? Nguy hiểm đã hiện, chúng ta phải bằng thời gian nhanh nhất ra khỏi khu vực này, tránh đêm dài lắm mộng."
"Thế tổ, cắm đầu chạy cũng không phải là cách tốt, nếu chúng ta tìm được Tiểu Thất có khi lại phát hiện nguồn gốc nguy hiểm. Biết được nguy hiểm là gì? chúng ta mới có biện pháp ứng phó thích hợp." Lạc Bá lúc này đột nhiên lên tiếng. "Giống như chuyện trong sa mạc, chuyện cua sỏi, chuyện vòng tròn đồng tâm… lúc đầu bọn chúng cũng gây cho chúng ta vô số rắc rối nhưng chỉ cần chúng ta tìm ra được điểm yếu của bọn chúng thì hành trình lại trở nên dễ dàng."
Vân Ma ánh mắt sắc bén liếc Lạc Bá một cái: đây là muốn chống đối sao? Vân Ma lạnh giọng hỏi đám Yêu thú:
"Các ngươi nghĩ sao?"
Một thoáng im lặng, một tên lí nhí nói:
"Lời của Lạc Bá thiếu chủ cũng không phải không có lý."
"Chúng ta cũng nên tìm kiếm một phen, có khi Tiểu Thất còn chưa chết, hắn có khi đang lạc đường." một tên đồng bạn của Tiểu Thất lên tiếng.
"Biết được nguyên nhân gì cũng tốt." một tên khác nói.
"Nhưng quay trở lại có khi chúng ta sẽ phải đối diện với nguy hiểm. Có thể là một con thú nào đó bắt được Tiểu Thất rồi đang gặm xác hắn, chúng ta quay lại chẳng khác nào dâng thức ăn lên miệng con thú." Ác ngay lập tức phản đối kế hoạch tìm Tiểu Thất.
Đám Yêu tộc xì xầm tranh luận, nhất thời cũng không đưa ra được ý kiến chung.
Vân Ma hừ lạnh một tiếng khiến đám Yêu tộc im lặng, hắn nói:
"Các ngươi đã nhiều ý kiến như vậy, ta cũng không thể bỏ qua ý kiến của các ngươi, để tránh bị các ngươi nói ta độc đoán. Ta quyết định chia làm hai đội, ai muốn tiến lên thì theo ta, ai muốn tìm kiếm Tiểu Thất thì theo Lạc Bá."
Nói xong, Vân Ma lập tức động thân tiến lên, đám Huyết Thực, Giản Canh và mấy tên trung thành nhanh chóng nối bước theo sau. Đám Yêu tộc nhìn nhau ngơ ngác, rồi lần lượt có kẻ chạy theo. Bọn chúng đâu có ngốc, cân nhắc giữa một mình Lạc Bá và cả đám Vân Ma, còn có thể là lựa chọn nào khác được.
Lạc Bá mặc dù thường có những ý tưởng đột phá nhưng thực lực tương đối kém, lúc đối mặt với nguy hiểm, ý tưởng tốt cũng vô dụng, bọn chúng chọn tin vào thực lực của đám Vân Ma.
Một thoáng sau chỉ còn lại Lạc Bá một mình trên bãi đất trống, nhìn thấy bọn Yêu tộc lần lượt đi khuất, hắn cười khổ trong lòng. Mục đích ban đầu của hắn chỉ là muốn tìm hiểu vùng đất này, nhưng không ngờ Vân Ma lại phản ứng kịch liệt như vậy, ngay lập tức tách hắn ra khỏi đoàn. Xem ra Vân Ma đã sớm có ý định này.
Lạc Bá lững thững bước đi, nói hắn không sợ thì không đúng, một mình tại một nơi xa lạ, đối mặt với nguy hiểm vô hình, ai mà không sợ. Nhưng đây cũng là cơ hội tốt để hắn tìm hiểu nơi này. Từ đầu hành trình đến giờ xuất hiện đủ thứ kỳ quái, nhìn như rời rạc nhưng hắn cảm giác tất cả đều nối với nhau bằng một sợi dây vô hình, tìm được sợi dây này, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Hắn bắt đầu kiểm tra khu rừng, hắn mở ra yêu nhãn quan sát. Không có gì đặc biệt.
Hắn đào xuống ba trượng đất, vẫn chỉ có một màu đen. Hắn tiếp tục đào xuống trăm trượng sâu, hoàn toàn là một màu đen. Tới đây hắn không đào nữa. Hắn đưa tay chém đôi một tảng đá, từ trong ra ngoài vẫn là màu đen.
Rắc! hắn đưa tay chém ngang một thân cây, từ ruột lẫn vỏ đều cùng một màu đen. Hắn tiếp tục kiểm tra các loại thực vật khác. Màu đen, màu đen, tất cả đều màu đen. Vì sao vậy?
Lạc Bá ngồi xuống, trầm tư suy nghĩ.
Không nghĩ ra được. Hắn cần thêm manh mối, ánh mắt hắn chợt lóe sáng: manh mối có thể ở chỗ tên Tiểu Thất đã mất tích.
Đi ngược lại quãng đường trước đó, Lạc Bá nhanh chóng phát hiện xác tên Tiểu Thất, đúng hơn là từng khối băng. Hắn đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện được bất kỳ dấu vết đánh nhau, xung đột hay dấu vết của một sinh vật sống.
Hắn kiểm tra các khối băng. Các phần cơ thể trong băng vẫn được bảo tồn hoàn hảo, có vẻ như chúng đã bị đóng băng trong thời gian rất ngắn. Hắn đưa tay đập vỡ một khối băng, móc từ bên trong ra một viên yêu hạch. Nắm yêu hạch trong tay, hắn từ từ cảm nhận. Yêu khí vẫn còn nhiều, Tiểu Thất có vẻ như chưa kịp dùng hoặc có thể kẻ thù quá mạnh không cho hắn cơ hội sử dụng, hoặc cũng có thể là hắn không biết kẻ thù là ai.
Tổng hợp tất cả manh mối, trong đầu Lạc Bá bắt đầu thôi diễn lại sự việc: Tiểu Thất lúc này đi một mình, rồi đột nhiên bị băng phong, hắn đi được vài bước, không kịp cất lên lời kêu cứu đã hóa thành khối băng điêu, thân thể hắn vỡ nát đến bây giờ vẫn chưa tan ra.
Hắn vẫn chưa hình dung ra được hung thủ thế nào. Có lẽ hắn cần tìm thêm manh mối, hắn nhấc chân đứng lên, chợt một cơn gió thổi qua, hắn rùng mình lạnh sống lưng, lông hắn xù lên, đây là bản năng tự nhiên khi gặp lạnh. Nhiệt độ thân thể hắn mau chóng hạ thấp.
Lạc Bá ngay lập tức nhận ra vấn đề, hắn gồng lên yêu khí tạo lồng bảo vệ quanh thân. Không hiệu quả! một lớp băng sương bao phủ lấy bộ lông. Lạc Bá vội vận yêu khí hỏa thuộc tính, đốt cháy cơ thể.
Lớp băng sương bị đốt hóa thành hơi nước tan biến. Nhưng chỉ được một lúc, hắn cảm thấy hỏa thuộc tính của mình đang ào ào trào ra ngoài, giống như bị cái gì đó hút đi.
Nhiệt độ cơ thể hắn nhanh chóng hạ xuống, hắn chỉ có thể dùng yêu khí đốt nóng cơ thể, nhưng chỉ có thể duy trì cho hắn không bị đóng băng, nếu cứ tiếp tục như vậy, khi yêu khí của hắn cạn, hắn chắc chắn sẽ hóa thành băng điêu, tan vỡ như Tiểu Thất.
Lạc Bá đầu óc luân chuyển, rốt cuộc có chuyện gì? thứ gì đang đóng băng hắn? hắn đã đụng phải thứ gì?
Hắn không thể nghĩ ra được điều gì? mọi suy nghĩ trong đầu hắn lúc này rối loạn, hắn sợ, hắn hoảng sợ thật sự. Làm gì đây? hắn phải làm gì đây?
Giúp đỡ! đúng! hắn cần giúp đỡ!?
Đám Yêu thú! hắn phải nhanh chóng đuổi theo đám Yêu thú.
Vừa nghĩ đến, hắn lập tức hành động. Lạc Bá phóng người hết tốc lực, hắn lao đi như một mũi tên xuyên qua cánh rừng lần theo dấu vết của đoàn Yêu thú.
Yêu khí hỏa thuộc tính bùng nổ, hắn lúc này như một quả cầu lửa.
Chẳng bao lâu, hắn phát hiện hình bóng đám Yêu thú, hắn mừng như điên, không một chút chần chừ, hắn gia tốc lao tới.
Dường như nhận ra có thứ đang tiến tới, đám Yêu tộc quay đầu, một tên hỏi:
"Thứ gì kia?"
"Hình như là Lạc Bá thiếu chủ." tên bên cạnh nheo mắt nói.
"Lạc Bá thiếu chủ sao lao như điên như vậy, có nguy hiểm gì sao?" tên này lại hỏi.
"Chạy đi! có quái vật!" vừa thấy bóng dáng bọn Yêu tộc, Lạc Bá đã hét lớn.
Không một chút hoài nghi, đám Yêu tộc lập tức quay đầu chạy tán loạn. Vân Ma nhíu mày mắng:
"Tên khốn! không phải ngươi nói muốn tìm kiếm Tiểu Thất sao? bây giờ chọc quái vật lại chạy đến chỗ này."
Mặc dù lớn tiếng chửi mắng, nhưng chân của hắn cũng lập tức tăng hết tốc độ chạy đi. Đám Yêu tộc không kịp kiểm tra lời Lạc Bá xem có đúng hay không mà cứ cắm đầu chạy, bọn chúng bị sợ hãi trước đó làm cho hồ đồ.
Lạc Bá nhếch mép cười, hắn nhanh chóng đuổi theo một tên.
"Thiếu chủ, sao ngươi lại chạy theo ta?" tên này hoảng sợ nói.
"Không có! ta và ngươi chung đường thôi." Lạc Bá cười đáp.
Tên này tất nhiên không muốn chung đường với Lạc Bá, biết đâu Lạc Bá trên thân có dấu vết truy tung của quái vật, đi cùng Lạc Bá chỉ có đường chết. Hắn nhanh chóng đổi hướng, Lạc Bá vẫn bám theo, hắn lại liên tục đổi hướng, Lạc Bá theo mãi không dứt.
Tên này có thể khẳng định Lạc Bá cố ý theo hắn, hắn vừa cười vừa mếu nói:
"Thiếu chủ đừng đuổi theo ta nữa mà!"
"Ngươi không muốn cùng đường với ta sao?" Lạc Bá cười nói.
"Thiếu chủ xin tha cho ta đi, ta nhát gan lắm." tên này cầu xin.
"Hắc, hắc… ta đùa các ngươi thôi! thật ra không có thứ gì đuổi theo ta cả. Ngươi xem..." Lạc Bá vừa nói vừa chỉ tay phía sau.
Tên này nheo mắt nhìn, quả nhiên không phát hiện được bất cứ thứ gì đuổi theo. Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm, chậm lại bước chân. Hắn cười đùa nói:
"Thiếu chủ, ngài cũng thật biết đùa, làm ta chạy muốn chết."
Bốp! ngay lúc này, Lạc Bá xuất hiện ngay bên cạnh vỗ vào vai hắn một cái bốp, cười ma quái nói:
"Thật ra không có quái vật nào đuổi theo ta cả, vì... ta chính là quái vật."
"Thiếu chủ đừng đùa ta, nét mặt và giọng nói của ngài thật sự rất đáng sợ." tên này vẫn cho rằng Lạc Bá đang đùa, hắn hất tay Lạc Bá xuống.
Lạc Bá nhìn hắn cười bước lùi lại, nói:
"Ngươi không tin ư?! có phải lúc này ngươi đang cảm thấy lạnh không?"
"Thiếu chủ, ngài lại định giở trò gì nữa, ta..." tên này đang nói thì chợt phát hiện, tiếng nói của hắn mang theo sương lạnh, mỗi hơi hắn thở ra đều bị đóng băng.