Chương 297: Khổ kế của Vân Thái Chi!

Nhân Thường

Chương 297: Khổ kế của Vân Thái Chi!

Chương 297: Khổ kế của Vân Thái Chi!



"Phụ thân!."


Thấy người vừa đến, Mệnh Thủy Nhược vội vàng thu tay, cung kính hành lễ. Mệnh Tại Y chỉ liếc qua mà thôi, vốn lẽ nàng đã biết ông ta sẽ tới.


"Phụ thân, hôm nay người phải lấy lại công bằng cho con. Người xem, con chỉ muốn đến hỏi thăm một chút. Nào ngờ cô ta không nói một lời, bất ngờ đánh lén. Bộ dáng như muốn sát hại con…."


Vừa hành lễ xong, Mệnh Thủy Nhược lập tức chạy đến thưa chuyện, tỏ ý ăn vạ. Chỉ là Mệnh Tiêu Tai chưa kịp nói, từ xa đã có tiếng vọng đến:


"Hỗn láo, con gây ra đại sự chưa đủ, lại còn chạy tới đây đổ oan gây chuyện. Thủy Nhược, mau theo ta về từ đường nhận lỗi sám hối!."


Mệnh Tại Y liếc tới người nói, thì ra lại thêm một kẻ tới đúng lúc, bà ta chính là Vân Thái Chi. Sự xuất hiện của bà ta vào lúc này, khiến cho nàng cảm thấy ngoài ý muốn, khó hiểu.


"Mẫu thân…"


Mệnh Thủy Nhược còn chưa kịp hết ngạc nhiên, nàng ta đã bị một tát ngã về sau. Mà người ra tay không ai khác, lại chính là Mệnh Tiêu Tai.


"Phụ thân…. người…."


Mệnh Thủy Nhược giống như không hiểu chuyện gì, nàng ta ấm ức, uất hận nhìn lên. Nhưng chỉ thấy ánh mắt tức giận của Mệnh Tiêu Tai nhìn tới, ông ta mắng lớn:


"Ngươi còn làm như oan ức, không biết hay sao? Để ta hỏi ngươi, hai ngày hôm nay, tin tức kia có phải do ngươi lan truyền ra hay không?."


Sự thể chính là Mệnh Tiêu Tai vừa nghe phải tin đồn này khắp trong ngoài phủ, lập tức làm cho ông ta dựng đứng, hai mắt trợn trừng.

Đó là việc Mệnh Thủy Nhược cho lan truyền tin "lăng nhăng" của Mệnh Tại Y ra khắp ngoài thành.

Tin tức này thật sự làm người ta bất ngờ, ấy là Mệnh Tại Y từng một thời ăn nằm, quan hệ bất chính với Tiểu Thất Tử, một gã gia nô trong phủ. Không chỉ thế, tin đồn chỉ ra nàng ta đã thất tiết, mất đi trong sạch.

Sau đó, bởi vì Mệnh Tại Y sợ lộ tẩy, nên đã âm thầm giết người diệt khẩu. Thủ đoạn tàn độc, nghe nói giết xong Tiểu Thất Tử nàng ta còn mang đi cho dã thú xâu xé, từ đó hủy thi diệt tích.


Toàn bộ câu chuyện này đã được Mệnh Thủy Nhược ra lệnh cho đám thủ hạ, đồn thổi khắp trong ngoài phủ.

Hiện thời mà nói, trên dưới tronh phủ đều đã đồn đãi, ai ai cũng biết. Đã thế, một số kẻ rỗi hơi lại thêu dệt câu chuyện này, trở nên muôn hình vạn trạng.

Biến không thành có, biến nhỏ thành to, lời đồn thật sự quá đáng sợ. Mệnh Tiêu Tai sau khi nghe thấy tin đồn này, ông ta tức tới lông tóc dựng ngược, chạy vội tới đây.

Khi này nhìn thấy đứa con gái hay gây chuyện, chả làm được gì ra hồn này, ông ta vẫn còn chưa phát điên đã là may rồi.


"Phụ thân, chuyện này tuy là thật nhưng con đâu có nói quá. Không có lửa lấy đâu ra khói, cô ta không làm thì sợ gì lời đồn…"


"Hỗn xược.... Con còn dám nói! Người đâu? Mau đem nó đến từ đường cho ta!."


Không đợi Mệnh Tiêu Tai tức giận, Vân Thái Chi đã nạt nộ quát lớn.

Theo tiếng thét của bà ta, Mệnh Thủy Nhược lúc này đã cảm thấy không thích hợp nói chuyện. Nàng ta nhìn qua Mệnh Tại Y hừ lạnh, sau đó rời đi.


"Ta đã lệnh cho bà ở lại phủ viện chịu phạt, không được phép ra ngoài. Chẳng lẽ lời ta…"


Mệnh Thủy Nhược vội vã chuồn đi, khiến cho Mệnh Tiêu Tai không kịp phát tác được cơn giận. Ông lúc này nhìn bà ta gằn giọng, mở miệng trách mắng.

Chỉ là Vân Thái Chi ở bên, bà ta không cảm thấy ngoài ý muốn, nhẹ ôn tồn mỉm cười đáp:


"Thiếp khi nãy nghe tin con bé gây chuyện, biết là không ổn. Hơn nữa, trong thời gian này lão gia đã lao tâm vất vả quá nhiều rồi. Vì thế... mới tự ý tới đây, chính là muốn thay lão gia giải quyết chuyện này. Chỉ là không nghĩ đến, lão gia cũng ở đây!"


Lời nói của bà ta thật tâm chất phác, đủ tình đủ nghĩa, khiến cho ông không bắt bẻ được câu nào.

Mệnh Tiêu Tai chỉ biết hừ lạnh trong lòng, mấy ngày nay cho người theo dõi bà ta, nhưng lại không có phát hiện gì khả nghi. Thêm vào đó, điều tra bên phía Vân gia không có kết quả, khiến ông càng thêm khó chịu.

Giờ lại thêm chuyện tin đồn này, khẳng định là sẽ rất không ổn.

Lời đồn này ảnh hưởng lớn tới thanh danh của Mệnh gia, tới lợi ích cá nhân của ông.

Bản thân ông muốn nâng đỡ nàng ta, nhưng mà gặp phải chuyện này, e là sẽ bị một số gia lão chất vấn, mượn cớ làm khó. Từ đó muốn đề bạt nàng ta, thật là không dễ.

Nghĩ tới đây, ông ta liếc nhìn Mệnh Tại Y. Mọi việc đều do nó, thử xem thực hư thế nào, nghĩ vậy ông liền hỏi:


"Vô Ưu, chuyện này là thế nào?"


Phía này Mệnh Tại Y cười lạnh trong lòng, lời đồn này tốt lắm.

Danh tiếng với một số thế lực, với một số kẻ còn quan trọng hơn sinh mạng.

Nhất là với nữ nhân, tin đồn này đủ để các nàng phải gieo mình xuống sông, bảo toàn danh tiết!


Thế nhưng với Mệnh Tại Y thì khác, nàng ta vui mừng còn không kịp ấy. Việc lời đồn này làm hỏng thanh danh của nàng lại là chuyện tốt, thật sự quá tốt.

Phải biết hiện tại sự tình ma đạo đã kết thúc, nhưng nội chiến hai phe Phương gia và Vận gia lại vì thế mà leo thang hơn trước.

Bọn họ muốn kết thêm bè phái, chiêu mộ thêm người về phe mình. Việc này chỉ có dụ dỗ lợi ích, ngoại giao và thông hôn mà thôi.

Mà Mệnh Tại Y đương nhiên sẽ không muốn bản thân trở thành con cờ, hi sinh cho cuộc tranh đấu này.

Nàng hiện tại muốn tự do hoạt động đã rất khó khăn rồi, càng đừng nói là đi làm dâu nhà khác.


Đây cũng là lý do nàng phải giết Tề Thanh, để tránh đi rắc rối không đáng có. Hiện giờ danh tiết bị bôi tro trát trấu, chẳng phải là lại có thêm một vỏ bọc tốt cho nàng hay sao.

Những gia tộc khác muốn thông hôn với Mệnh gia, tất nhiên sẽ phải cân nhắc, gạt nàng sang một bên.

Nghĩ tới đây, khóe miệng nàng mỉm cười, giọng nói lạnh nhạt xác nhận:


"Đúng là có chuyện này!."


Mệnh Tại Y chỉ đáp gọn một câu, sau đó nàng quay người, đi thẳng vào trong.


"Con…"


Nghe được câu trả lời, Mệnh Tiêu Tai tái mặt, không còn gì để nói. Thái độ này là sao…. Nó không quan tâm, nhưng ông quan tâm.

Danh tiết vấy bẩn, đâu phải mình nó ảnh hưởng, đây là bộ mặt, là thanh danh của cả Mệnh gia. Chẳng lẽ sau này ra đường, ông phải cúi mặt mà đi hay sao.


"Lão gia, chuyện này cũng không quá xấu cho lắm!."


Vân Thái Chi thấy thời cơ đã đến, hiện là lúc bà ra sân, thế là mở lời chen ngay.


"Ý bà là gì? Sao vẫn còn đứng ở đây, mau…."


Mệnh Tiêu Tai đang không có chỗ xả cơn tức, nhưng mà còn chưa kịp phát tác, chỉ nghe bà ta nhẹ nói:


"Lão gia người nghĩ xem, đây tuy là có hại với danh tiếng Mệnh gia chúng ta. Nhưng mà, với con bé thì lại… không quá xấu!."


Nói rồi, Vân Thái Chi bắt đầu phân tích:


"Lão gia, tuy rằng hôn sự với Tề gia đã mất, nhưng mà chưa hẳn là đã dừng lại. Nên nhớ, hiện tại con bé đã là tu giả, thân phận so với trước kia khác biệt. Tiếp đến, tình hình hiện nay căng thẳng, bên nào cũng muốn kéo thêm bè phái. Mà thông hôn chính là một cách tốt nhất…."


Vân Thái Chi thấy ông ta trầm tư, biết là sự đã thành. Bà ta lại chậm rãi nói tiếp:


"Từ đây nếu như lão gia không muốn gả con bé ra ngoài nữa, chúng ta cũng đã có sẵn cớ. Còn nếu bọn họ vẫn hỏi cưới nó làm dâu, chuyện này cũng không nhất định xấu. Bởi nhờ chuyện này, chúng ta có thể thăm dò, ý tứ người ta khi có chủ đích sâu xa gì với Mệnh gia chúng ta!"


Lời của Vân Thái Chi nói ra, quả thật là đang vô ý nghĩ cách, giúp ông nghĩ ra đối sách sau này.

Ngoài ra, Vân Thái Chi nói lời này cũng có hai mục đích, một phần bà ta cũng muốn mượn lời này dò ý Mệnh Tiêu Tai.

Bởi vì nếu không có chuyện ma đạo phát sinh, sẽ đâu có ai biết Mệnh Tại Y là tu giả, được ông ta âm thầm bồi dưỡng chứ.

Cho nên nói trước đó ông ta muốn dùng nó để thông hôn với Tề gia, chẳng lẽ mất công chuẩn bị quân cờ tốt như vậy rồi lại muốn nhanh chóng gả đi thật sao?


Điều mâu thuẫn này khiến bà ta nghi ngờ, rằng ngay cả ông ta cũng chỉ vừa mới biết Mệnh Tại Y là tu giả mà thôi.

Tuy nhiên do ngày đó hai người phối hợp diễn rất tốt, thành ra đây vẫn chỉ là nghi ngờ của bà.

Còn mục thứ hai thì quan trọng hơn, lúc này bà ta nhìn tới sắc mặt của Mệnh Tiêu Tai mà thầm đoán ý.


Phía này nghe tới đây, Mệnh Tiêu Tai trầm ngâm, ông nghĩ quả đúng như vậy.

Từ khi biết con bé được cao nhân truyền thừa, ông đã có ý giữ nàng ở lại. Nếu như gả nó đi, chẳng phải là lỗ lớn rồi hay sao.

Nếu một số thế lực lớn đến hỏi cưới, bởi vì liên quan tới lợi ích kinh tế lâu dài, không có lý do chính đáng sẽ rất khó cự tuyệt.

Tranh đấu liên quan tới an nguy, phát triển toàn tộc, người trong cuộc như ông, công tư khó mà vẹn toàn.


Xem ra... đây cũng là một cái cớ, làm cho một số gia tộc có ý tới thông hôn phải kiêng dè. Thậm chí nhờ đó, ông có thể đè cử đứa con khác của mình đi thay thế.

Còn nếu vẫn có kẻ vì con bé mà muốn tới thông hôn, ông cũng có thể mượn chuyện này xem thử mục đích.

Nghĩ tới đây ông nhìn tới Vân Thái Chi, trong lòng máy động. Bà ta có thể bình tĩnh suy xét, từ trong hại nhìn ra điểm lợi, quả là giỏi.

Nếu như không có chuyện kia, bà ta đúng là một trợ thủ đắc lực, trợ giúp ông nhiều việc.

Nhưng mà dù nghĩ vậy, ngoài mặt Mệnh Tiêu Tai lại hừ lạnh đáp:


"Hừ… Ta còn đang muốn chờ sau khi sự tình lắng lại, cẩn thận tìm mối hôn sự khác hợp với thân phận hiện tại của nó. Giờ thì tốt rồi, con gái ngoan của bà đã phá hỏng tất cả!."


Nói rồi Mệnh Tiêu Tai quay người rời đi, không nói thêm nữa. Chỉ có Vân Thái Chi là vẫn cố đi theo, nhẹ giọng khuyên bảo:


"Lão gia, chỉ là tin đồn mà thôi, người như chúng ta dùng quyền uy và tiền tài là có thể dập được. Hơn nữa, lần này người cứ thẳng tay trừng phạt con bé, thiếp nhất định sẽ không can dự…."


Mệnh Tại Y khi này đứng ở trên lầu hai quan sát, thấy hai người rời đi, ánh mắt nàng càng thêm thâm trầm.

Nàng nhẹ cầm lấy chén trà nhỏ, khẽ đưa lên miệng nhấp một chút, sau dần khóe miệng nhếch lên…

Trước đó nàng đã rõ ý đồ Vân Thái Chi, chỉ là không có ngăn cản.


Vân Thái Chi quả nhiên không phải tay vừa, trí tuệ sắc sảo.

Bà ta hiện đang bị phạt ở phủ viện, yên tĩnh ở đó ăn năn sám hối. Điều này làm cho bà ta không thể tiếp cận Mệnh Tiêu Tai, giãi bày kêu oan.

Nhưng mượn chuyện rùm beng lớn này của Mệnh Thủy Nhược, bà ta đã có cớ để chủ động đi tìm ông ta.


Từ đó, bà ta mượn chuyện này, tận tâm nghĩ cách đối sách, giúp ông ta một tay.

Điều này nếu như lặp đi lặp lại, về lâu về dài sẽ vô cùng có lợi cho Vân Thái Chi. Dần giúp bà ta chiếm lại cảm tình, loại được nghi ngờ trong lòng ông.

Đây quả nhiên là mưu cao kế sâu, không hổ danh tài nữ đương thời!

Mà vẫn còn chưa hết, đây cũng là phép thử bà ta dành cho nàng.

Ấy là Mệnh Tại Y biết được mục đích của bà ta, nhưng nàng lại không thể ngăn cản.

Bởi vì nàng cũng muốn bà ta gợi ý, để cho Mệnh Tiêu Tai nhận ra điểm này. Thêm nữa, nàng còn ở đó nói nhiều, chỉ làm cho bà có thêm cơ hội lấy lòng Mệnh Tiêu Tai mà thôi.

Vì thế khi đoán được ý định của bà ta, Mệnh Tại Y không hề ngăn cản, lập tức rời đi.


"Vân Thái Chi… xem ra bà cũng không phải hạng nữ nhân ngu ngốc. Chuyện này…. thú vị rồi đây!."....