Chương 306: Một kế ngư ông liệu có thành?

Nhân Thường

Chương 306: Một kế ngư ông liệu có thành?

Chương 306: Một kế ngư ông liệu có thành?


Thật ra không cần Vân Thái Chi phải nói, ngay từ đầu ông đã đoán ra rồi. Mệnh Vô Ưu chỉ là con riêng của ông, không có máu mủ ruột già gì với bà ta.

Nhưng Mệnh Thủy Nhược không chỉ là con chung, còn mang máu mủ của nhà Vân gia. Vân Thái Chi làm vậy, mục đích cũng như bà ta đã nói, ấy là muốn chiếu cố Vân gia.


Để Thủy Nhược đi làm dâu Vận gia, đương nhiên nó sẽ chiếu cố, giúp đỡ cho Vân gia một chút rồi. Thế nhưng nếu Vận gia buộc phải lấy Thủy Nhược, vậy thì Phương gia có thể lấy Vô Ưu.

Như vậy mà nói, chuyện này rất tốt. Ít nhất là sẽ không có chuyện một nhà cay cú phải ra về tay không.

Có bí phương này, không sợ Vận gia không đồng ý, vấn đề duy nhất ở đây là, liệu Phương gia có chấp nhận điều này?


Mặc dù Phương gia có thể sẽ không ngăn trở được việc Vận gia đòi lấy Thủy Nhược, thế nhưng lão ta khó chịu là việc không thể tránh khỏi.

Bao lâu nay Mệnh Tiêu Tai hiểu được, Phương gia luôn muốn Mệnh gia cùng chiến tuyến, chung một kẻ thù là Vận gia. Việc Vận gia kiếm cớ thông hôn hòng ly gián thế này, Phương gia ắt sẽ tìm cách ngăn cản.

Mệnh Tiêu Tai đâu muốn thế, ông ta tuy chủ trương theo phe Phương Thuấn, nhưng sẽ không đưa cả gia tộc của mình làm tốt thí cho lão ta sử dụng.

Vận gia cũng vậy, mặc dù không thể lấy được Vô Ưu, thế nhưng vẫn có hôn sự để làm cớ, âm thầm thò chân vào ly gián hai nhà Mệnh, Phương.

Như vậy rất có khả năng, Phương Thuấn ắt sẽ âm thầm dụng cách ngăn cản, không để hôn sự Vận gia thành công.

Vân Thái Chi ở một bên nhìn sắc mặt đoán ý, bà ta đã chuẩn bị xong cả rồi, lúc này bèn nói:

"Lão gia, quả thật chuyện này rất dễ giải quyết. Thiếp có một mẹo khiến Phương Thuấn sẽ không ngăn cản, thậm chí còn ủng hộ!"


"Ồ, thật có chuyện như vậy sao?"


Mệnh Tiêu Tai nhìn bà ta thăm dò, sau cùng im lặng nghe thử chủ ý. Thấy vậy, Vân Thái Chi mỉm cười, bắt đầu hiển mẹo:

"Thứ nhất, hai nhà bọn họ nhắm tới Vô Ưu, mục đích thật sự không phải là tranh đấu hơn thua với nhau. Chủ yếu là muốn biết thân thế thật sự của con bé, là do lão gia âm thầm bồi dưỡng, hay là…."


Vân Thái Chi nói tới đây, bà ta cũng liếc nhẹ Mệnh Tiêu Tai một cái. Sau cùng thấy sắc mặt ông ta không thay đổi, bà ta lại nói tiếp:

"Gả nó cho Phương gia, điều này chứng minh với Phương Thuấn rằng chúng ta vẫn coi trọng ở Phương gia nhiều hơn! Mẹo ở đây là… chúng ta không gả Vô Ưu đi làm dâu, mà là để Phương Thái đến ở rể!"


Mệnh Tiêu Tai gật đầu với điều thứ nhất, cái này thì không phải bàn. Thế nhưng khi nghe nói tới mẹo của bà, ông ta lại có chút không hiểu. Lúc này Vân Thái Chi mới giảng đáp:

"Chỉ cần lão gia khi ấy nói bóng gió với lão ta, mục đích cho Vô Ưu ở lại, chủ yếu là sau này muốn để con bé lên thay. Thực ra... Đây chỉ là dạo đầu, bố cục thật sự là ở bản thân lão gia…. có bệnh khó chữa!"


"Ý phu nhân là…."


Vừa nghe lời này, Mệnh Tiêu Tai đứng phắt dậy, khuôn mặt thâm trầm. Ông đã hiểu ý bà ta, dụng kế dụ địch.

Đây là cái bẫy nguy hiểm, nhưng cũng thập phần dụ hoặc, Phương Thuấn nhất định sẽ mắc câu.

Để Mệnh Vô Ưu lên thay ông, làm tộc trưởng Mệnh gia. Khi ấy chẳng phải con trai Phương Thuấn, cũng coi như có nửa quyền hành trong Mệnh gia rồi còn gì.

Đợi khi Mệnh Tiêu Tai mắc bệnh mà chết, vậy thì Mệnh gia sẽ bị ông ngấm ngầm thao túng, nắm hoàn toàn trong tay.

Miếng mồi này Phương Thuấn có thể không ăn sao? Có thể biến Mệnh gia trở thành thủ hạ, nô dịch đắc lực, trung thành nhất trong tay mình, ở đây ai mà không muốn chứ?

Thế nên Phương Thuấn chỉ cần xác định việc Mệnh Tiêu Tai thật có bệnh hay không, nếu có ông ta nhất định là ăn rất nhanh.

"Phải, lão gia! Điều này xét về lâu dài, cực kỳ có rất nhiều điểm lợi. Một là Vô Ưu vẫn ở đây, lão gia đã có thể toàn tâm toàn ý bù đắp cho con bé. Hai là Phương Thuấn sẽ không phản đối, hôn sự nhà ta với Vận gia nữa. Còn về việc có bệnh…."


Vân Thái Chi chưa nói hết câu, Mệnh Tiêu Tai đã hiểu dụng ý rồi, chẳng phải chỉ là giả bệnh hai năm thôi sao.

Tới lúc đó Phương gia rớt đài, vậy thì chẳng cần che giấu nữa. Còn nếu Vận gia rớt đài, vậy thì tìm tạm cái cớ, cho qua chuyện này. Khi ấy Quảng Hà thành đã không còn tranh đấu, Phương Thuấn có trừng phạt cũng chẳng nguy hiểm như lúc này đâu.

Mệnh Tiêu Tai cất bước đi lại trong phòng, ông ta suy tính dài lâu, kế này hoàn toàn có thể làm được.

Vân Thái Chi lại mỉm cười, bắt đầu bỏ qua điểm hại, tập trung phân tích điểm lợi cho ông ta thấy:

"Lão gia, gả Thủy Nhược theo Vận gia, gả Vô Ưu theo Phương gia, đây là nhị tiễn hạ lục điêu!"


"Thứ nhất nói về Vận gia, điều này có ba điểm lợi. Một là hôn sự này có thể giúp Mệnh gia tăng thêm một bậc, mở rộng làm ăn hơn là chỉ phụ thuộc vào mỗi Phương gia. Hai là có loại quan hệ này, ngày sau bọn họ tranh đấu kết quả ra sao, chúng ta cũng không có lo lắng quá nhiều. Ba là nhờ hôn sự này, Vân gia của thiếp cũng sẽ có cơ hội phát triển!"


Bà ta dừng lại đôi chút, sau lại nói tới ba điểm lợi khác:

"Thứ hai, nói về Phương gia, cái này cũng có ba điểm lợi! Một là chúng ta có thể lợi dụng ngược lại Phương Thái, coi gã như là con tin. Có gã ở đây, ông ta có ném chuột cũng sợ vỡ bình. Hai là, sau này nếu Phương gia tranh đấu có hụt hơi, chúng ta cũng có thể dùng gã như là quà ra mắt Vân gia, nghiêng theo chiều gió. Ba là lão gia có thể giữ Vô Ưu ở lại, ngày sau từ từ chăm sóc, chiếu cố cho nó!"


Mệnh Tiêu Tai trầm tư, về phần Phương Thuấn, ông ta tất nhiên sẽ lợi dụng Phương Thái để thăm dò Mệnh gia.

Thậm chí âm thầm cài người, chờ ngày ông "hạ thể" mà trong ứng ngoại hợp. Bởi thế, Mệnh Tiêu Tai nghe được sáu điểm lợi trên, càng thêm gật gù đồng tình.

Sau cùng, Vân Thái Chi nói tới điểm cốt yếu, khiến cho Mệnh Tiêu Tai cũng phải lau mắt mà nhìn bà:

"Lão gia, chung quy lợi ích lớn nhất của tất cả việc này, đó là Mệnh gia chúng ta đã chân chính bước được vào giữa hai nhà. Vừa tạo thế ngư ông đắc lợi, cũng là để xem gió chiều nào theo chiều đó mà không sợ cả hai nhà đều chèn ép!"


Khỏi phải nói, Vân Thái Chi đã tùy cơ ứng biến, phân tích đâu ra đấy. Khiến cho Mệnh Tiêu Tai không thể không thán phục tài thao lược, ăn nói của bà ta.

Mệnh Tiêu Tai hiểu được, tranh đấu khắc nghiệt tới cỡ nào. Lịch sử Quảng Hà thành ghi lại, số lần vì tranh đấu chức vị thành chủ, đã vùi lấp bao nhiêu gia tộc vào đó. Mỗi bước đi là một bước gian nan, liên quan tới tính mạng, tới tương lai của toàn tộc.

Thế nhưng ông ta cũng biết, phàm người làm đại sự phải biết quyết định đúng lúc, không chỉ nhẫn nhịn mà còn phải nhẫn tâm!

"Phu nhân, đây quả là diệu kế, giúp Mệnh gia của chúng ta quá nhiều. Không chỉ trụ vững ở hiện tại, mà còn là tiền đề phát triển tương lai. Mệnh Tiêu Tai ta lấy được nàng, đây là ở phúc ba đời của ta…."


"Lão gia…."


Hai người nhìn nhau say đắm, sau lại ôm nhau lần nữa. Mệnh Tiêu Tai tuy rằng còn lấn cấn chút hoài nghi, thế nhưng ông ta suy xét lại không tìm ra điểm hại nào lớn.

Điều này khiến cho thâm tâm ông sinh ra cảm thán, có khi bao lâu nay ông đã trách nhầm phu nhân của mình rồi.

Vân Thái Chi thì ngược lại, khóe miệng bà ta mỉm cười. Vân gia bố cục mấy năm nay, rốt cục chỉ chờ giờ khắc này.

Để Mệnh gia xen vào giữa hai nhà Phương Vận, điều này chỉ tốt ở một thời gian đầu mà thôi. Một khi bố cục đã xong, bà xuất ra thêm vài mánh khóe nữa. Lúc ấy mới có thể nhìn rõ, quyết định này của Mệnh Tiêu Tai sai lầm tới cỡ nào.

Thế nhưng ông ta ham lợi trước mắt, tin vào việc chỉ cần giả bộ trong hai năm tới là mọi việc kết thúc, vậy thì sao có thể nhìn ra cạn bẫy này chứ.

Trên đời này có rất nhiều việc, nhìn thì tốt nhưng chưa hẳn đã tốt, nhìn thì xấu nhưng chưa hẳn đã xấu.


Còn đang nghĩ ngợi về kế hoạch của mình, Vân Thái Chi lại nghe thấy ông ta hỏi:

"Phu nhân, kế này lại có một khuyết điểm, ấy là bệnh của ta. Nếu như Phương Thuấn phát hiện ra là giả, ông ta sao có thể mắc mưu?"


Mệnh Tiêu Tai đúng là đang lăn tăn điểm này, ông ta suy tư ngẫm nghĩ.

Tu giả vốn dĩ không có bệnh như phàm nhân, nên nói là có tật thì đúng hơn. Ví dụ như khi trúng hiểm chiêu của kẻ địch, trúng độc hay là luyện sai tâm pháp. Đây đều là những di chứng rất lớn, ảnh hưởng cho tu giả về sau.

Do đó, tìm bừa một tật bệnh nan y là không thể, Phương Thuấn kiểm tra là biết ngay.

Thế nhưng kế này là do Vân Thái Chi trù tính đã lâu, bà ta sao lại không nghĩ đến, thậm chí đã chuẩn bị từ lâu rồi, lúc này bèn nói:

"Lão gia, người còn nhớ tam thúc của Vân gia chúng thiếp chứ? Ông ấy ngày trước bị trúng độc phấn Thất Tử Điệp. Sau này không có khả năng chạy chữa, độc ngấm lâu ngày, phát tác mà chết…."


"Ý phu nhân là…"


Mệnh Tiêu Tai biết chuyện này, thậm chí đây là do ông ta gây ra. Năm đó Vân Tùng phản đối hôn sự của ông, khiến Mệnh Tiêu Tai tức giận, đã nghĩ cách để hại lão ta.

Ông âm thầm dụ lão ta vào rừng Thâm Uyên, sau đó lại dụ đám Thất Tử Điệp tới. Kết quả, Vân Tùng dù chạy thoát, thế nhưng lại bị trúng độc.

Sau cùng lão ta bởi vì lặn lội tìm thuốc cứu chữa, nên đã không có thời gian ngăn cản hôn sự nữa. Chẳng qua mãi tới khi Vân Tùng chết đi, ông cũng chưa nghe nói Vân gia đã tìm ra thuốc giải hay chưa.

Mệnh Tiêu Tai nhớ lại đoạn cố sự này, trong lòng thở dài nặng nề. Thời gian trôi đi không dừng, tranh đấu cũng vậy, mới đó mà đã hai chục năm rồi!

Vân Thái Chi ở bên nhìn nét mặt, bà ta thấy ánh mắt ông không có chút tiếc nuối, nắm tay dần siết chặt. Năm đó cũng bởi bà ta bất chấp gia tộc ngăn cản, một lòng một dạ với Mệnh Tiêu Tai, không ngờ vì vậy lại đưa tới họa này.

Sau cùng, Vân Thái Chi khống chế tâm tình, ngoài mặt mỉm cười nói:

"Quảng Hà thành ba mặt là thâm sơn cùng cốc, muốn tạo ra bệnh tật giả… quả thật rất dễ. Năm đó sau khi tam thúc chết đi mấy năm, mẫu thân của thiếp mới vô tình có được một phương thuốc giải. Ngỡ tưởng chẳng dùng tới nó nữa, nay lại thích hợp để lão gia giả bệnh…."


….