Chương 2: Nếu Như Hồi Ức là Một Nỗi Niềm Bi Thương

Nhân Sinh Phải Chăng Là Mộng

Chương 2: Nếu Như Hồi Ức là Một Nỗi Niềm Bi Thương

Những năm tháng qua chúng ta đều có lỗi lầm
Đến cuối cùng có quá trình nhưng thiếu kết quả
Chẳng thể nói lên được điều gì dành cho nhau
Trong sự tịch mịch ấy chúng ta làm lại từ đầu
Phản bội lời thề chấp nhận một mình cô đơn

Đã từng nghe biết bao chuyện tình bi thương
Có ngờ đâu được hiện thực còn tàn nhẫn hơn
Ánh sáng trong đôi mắt ấy cũng dần lụi tàn
Dù có nói gì tim cũng không còn đau như cắt

Đã từng có một thời yêu không hề hối tiếc
Nhưng đến hiện tại tâm sức cũng cạn kiệt
Tình yêu có chăng cũng chỉ là một sai lầm
Nỗi đau này rồi cũng sẽ trở nên quen thuộc

Từng cho nhau an ủi đến nay cũng lặng thinh
Chịu đựng hay buông tay đều là thảm thương
Nếu như hồi ức không lụi tàn trong chớp mắt
Tôi có thể nhận ra rằng thời gian cũng rơi lệ


"Thời gian cũng rơi lệ _ Trương Học Hữu"


Cuộc đời một sinh mệnh như sợi dây giăng ngang trời với vô vàn nút thắt, dây đứt đi rồi thì sinh mệnh con người cũng chấm dứt.

"Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử"

Đời người ta từ xưa ai mà không phải chết. Biết bao nhiêu cảm xúc mà một đời người phải trải qua, dù vui hay là buồn có chăng chết đi là được giải thoát?
...


Mười lăm năm trước vào một đêm tối đen, phía trên con đường đất đỏ là sỏi đá lẩn ổ voi ổ gà chằng chịt. Hai bên đường là hàng cau và bụi chuối mọc xen kẻ lẩn nhau.

Trong màn đêm tối đen le lói đâu đó ánh sáng le lắt của những ngôi nhà mà chủ nhân của nó còn chưa ngủ.

Tiếng động cơ của chiếc Honda CD50 1970 vang lên bạch bạch trong đêm. Chiếc xe lắc qua lắc lại một cách rất điêu luyện để tránh đi những cái hố lớn nhỏ trên đường. Đang điều khiển xe là một thanh niên khoảng chừng mười tám đến hai mươi tuổi, chở phía sau là một thanh niên khác nhỏ tuổi hơn.

Hai tay nắm thật chặt phần đuôi xe, với vẻ mặt mơ màng thanh niên nhỏ ngồi phía sau lên tiếng: " Trâu ca anh chạy từ từ thôi, anh đang say chạy nhanh nguy hiểm lắm".

Thanh niên đằng trước với vẻ mặt khá mơ màng nói vọng ra sau: " Chú mày yên tâm anh lái lụa lắm, kẻ hủy diệt A Nốt gì gì đó cũng chỉ là đệ tử của anh thôi. Chú mày ngồi yên xem anh biểu diễn đây, chỉ một loáng là đến nhà chú thôi".

Thanh niên ngồi sau có lẽ đã quá say hay là cũng chấp nhận lời nói ấy nên đã không lên tiếng. Chính vì điều này làm thanh niên điều khiển xe đắc chí cho là người ngồi sau nghe lời mình nên lái xe càng phiêu hơn.

Nghĩ là đêm tối thế này cũng chẳng còn ai đi ngoài đường nên thanh niên lái xe nhanh dần hơn. Gió thổi ù ù làm tăng lên cảm giác phấn khích của hắn, men say làm hắn lâng lâng đi. Tóc bị gió thổi đứng lên hắn cảm giác được cơ thể mình ngập tràn sức mạnh, hắn có thể hô một tiếng là biến thân thành Siêu nhân sịp đỏ bay lượn khắp bầu trời.

Xe chạy tới ngã ba mà khoảng đường rẻ bị che khuất bởi những ngôi mộ, thanh niên điều khiển xe nói vọng ra đằng sau: " này Minh xem anh biểu diễn đây… mở to mắt chú ra mà xem thế nào là kỹ thuật… brừm brừm brừm aaa…".

Vì quá say lẫn tiếng gió quá lớn nên thanh niên ngồi sau cũng không nghe rõ anh ta nói điều gì chỉ kịp mở mắt ra nhìn một cái.
Bất chợt cái nhìn này như chậm lại mọi thứ như phóng đại hơn chỉ thấy trước mắt hắn là một cô gái nhỏ chừng mười một, mười hai tuổi đang bưng trên tay là mâm đồ ăn.
Gần lắm, mọi thứ dần gần hơn, chưa kịp lấy lại tinh thần hắn chỉ kịp nghe một tiếng "rầm", rồi mọi thứ như sụp đổ hẳn đi. Hắn chỉ biết dường như cơ thể mình đụng mạnh vào thanh niên điều khiển xe rồi văng xuống bụi cây ven đường.



Nổ lực mở mắt ra, cảm giác đau đớn trên đầu dần chân thật hơn. Trước mắt là trần nhà mờ mờ sơn màu vàng nhạt hơi loang lổ, bóng đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng loang loáng, cách hai mét bên trái giường bệnh là khung cửa sổ nhỏ.

Khí trời vào đêm vừa mới chuyển lạnh, bóng đêm như nước mực, gió thổi vào những tán cây phát ra tiếng rì rào. Từng đợt gió nhẹ lướt qua bên mình làm hắn thanh tỉnh dần. Hắn đang nằm trên giường bệnh sau pha tai nạn đêm ấy.

Ký ức dần khôi phục, Văn Hoa Minh nỗ lực nhớ lại thời điểm xảy ra tai nạn nhưng càng suy nghĩ đầu lại càng đau như búa bổ. Hắn chỉ nhớ đại khái là đêm ấy hắn đi nhậu với thằng bạn để chia buồn với nó về việc nó thi rớt kỳ thi lại để lên lớp chín. Bởi sang năm học mới hắn phải lên lớp chín còn thằng bạn lại phải lưu ban một năm nữa.

Đêm ấy hắn uống khá say nên phải nhờ Trâu ca biệt hiệu là Trâu Điên - một đàn anh trong bữa nhậu ấy đưa về. Mọi chuyện sau đó trở nên khá mơ hồ với hắn.



Trước mắt là trần nhà mờ mờ sơn màu vàng nhạt hơi loang lổ, bóng đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng loang loáng, cách hai mét bên trái giường bệnh là khung cửa sổ nhỏ.

Khí trời vào đêm vừa mới chuyển lạnh, bóng đêm như nước mực, gió thổi vào những tán cây phát ra tiếng rì rào. Từng đợt gió nhẹ lướt qua bên mình làm hắn thanh tỉnh dần. Phía trên đầu còn có chút đau nhưng suy nghĩ không còn trở ngại.

Cũng đã được 3 ngày trôi qua từ lúc hắn tỉnh lại, ký ức cũng dần khôi phục. Quãng thời gian mười lăm năm ấy đối với hắn như một giấc mộng. Nó là một giấc mộng khá dài và trải qua nhiều đau thương. Mọi thứ hắn nhìn bây giờ thực quen thuộc... không sai chính là nó…khoảng thời gian ấy… mười lăm năm trước…có lẽ hắn sống lại.

Đau đớn thể xác cũng dần quen thuộc nhưng cảm xúc bên trong đến giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai được. Hắn không biết việc hắn sống lại là mộng hay thực. Nếu là mộng thì đây đúng là một trò chơi đầy tàn nhẫn của thứ được gọi là số phận.

Hắn tự hỏi phải chăng ông trời đang trêu đùa với vận mệnh của hắn. Cứ nghĩ đã chết đi rồi là mọi đau thương rồi sẽ tự giải thoát. Tại sao lại phải hành hạ hắn như thế!

Nếu như từ lúc được sinh ra trên cõi đời này đã định sẵn con đường phải đi sẽ như thế thì nếu phải trải qua thêm một lần nữa thì trái tim này làm sao chịu đựng được. Nỗi đau đi qua một lần nếu lặp lại lần thứ hai sẽ chẳng đơn giản là nhân hai lần nỗi đau lên.

Đã biết trước là phải chịu đau khổ cả một đời thì chờ đợi nỗi đau ấy cũng là một nỗi giày vò thống khổ. Làm sao có thể sống được nếu mỗi nhịp đập của con tim là một cơn đau đến xé lòng. Rồi mỗi hơi thở trôi qua là một tiếng thở dài đầy nặng nhọc thì làm sao có thể tiếp tục cuộc sống này đây.

Hắn có đủ dũng khí để có thể kết liễu cuộc sống một lần, nhưng hắn không đủ dũng cảm khi nghĩ về việc hắn sẽ phải sống lại thì mọi dũng khí dùng cho cái chết có lẽ cũng đã tắt dần trong tâm hắn.

Có quá nhiều việc để bận tâm, chết qua một lần là dũng cảm chết thêm lần nữa là hèn nhát. Đã đến lúc hắn phải đối mặt với chính bản thân mình.

Có lẽ mục đích của việc ông trời cho hắn sống lại là để hắn trả đi nhân quả của kiếp trước. Phải chăng hắn chưa được giải thoát là do đời trước hắn đã tạo nghiệp quá nhiều.

Nếu như tất cả chỉ là một hồi mộng thì hắn cũng đã cam chịu với số phận này rồi. Hắn cũng suy nghỉ qua nhiều lần, có lẽ để tiếp tục sống tiếp hắn phải luyện tập với nỗi đau; có lẽ thời gian rồi sẽ phủ bụi đi những vết thương, nỗi đau trải qua nhiều lần hẵn cũng sẽ chai dần đi.
Gieo nhân nào thì trả quả ấy; nếu là duyên thì thuận theo tự nhiên, là nợ thì hãy để thân xác này gánh vác đi. Cứ sống một cuộc đời như thế rồi sẻ đến một ngày hắn sẻ được giải thoát khỏi số kiếp bi thương này thôi.