Chương 1: Nhân Sinh Phải Chăng là mộng

Nhân Sinh Phải Chăng Là Mộng

Chương 1: Nhân Sinh Phải Chăng là mộng

Tại khoảnh khắc ấy, thời gian và không gian như ngưng đọng, chỉ nghe được tiếng thổi hiu hiu của gió lạnh. Khung cảnh ấy thuần một sắc trắng, cả một căn phòng là màu trắng, từng làn từng làn sương trắng lạnh buốt hiện lên như thực thể, không khí ngập tràn tang thương như nỗi niềm của hắn bây giờ.

Từ bàng hoàng hoảng hốt lúc đầu đến bây giờ tâm hắn đã quá lạnh đi, không thể nào thở được bởi hắn chỉ nhìn thấy trước mắt hắn bây giờ là một khuôn mặt xa lạ nhưng trong vô hình như có một sợi dây liên kết họ lại với nhau, hắn biết đây là máu mủ ruột thịt của hắn.

Căn phòng vốn đã lạnh vì điều hòa không khí nhưng tâm hắn bây giờ còn lạnh hơn, giang đôi tay đông cứng của mình lên, hắn run rẩy thực sự muốn sờ lên khuôn mặt ấy, hắn muốn dùng đôi tay mình ôm lấy cơ thể nhỏ bé này vào lòng, muốn dùng chút hơi ấm của mình sưởi ấm cơ thể trắng bệch mà đầy lạnh lẻo ấy.

Khoảng cách ấy rất gần chỉ cần dùng sức một chút là hắn có thể chạm được nhưng khoảng cách ấy đối với hắn lại như thiên và địa, hắn biết hắn sẽ mãi chẳng bao giờ vươn tới được. Khuôn mặt nhỏ bé kia thật thánh thiện đang nhắm chặt mắt như làm một giấc mộng an lành hắn không muốn dùng đôi bàn tay mình nhuốm bẩn nó.

Không phải hắn thật nhút nhát mà là hắn hoàn toàn không xứng đáng được chạm vào nó.

Đau khổ, tuyệt vọng làm hắn run rẩy, từng giọt nước mắt chảy qua miệng hắn, chúng nó mặn chát như xát thêm vào vết thương lòng vốn đang rỉ máu của hắn.

Dằng lòng không được hắn tự đấm vào lồng ngực mình … bịch … bịch… hai phát thật mạnh, hắn ước trái tim mình bây giờ ngừng đạp hẳn đi, giá như ngươi nằm trên chiếc giường lạnh trắng toát kia là mình.

Mọi thứ xảy ra đến hiện tại là do lỗi lầm của hắn; là ông trời đang trừng phạt cho những lỗi lầm mà hắn gây ra… thế nhưng nàng là vô tội, đáng lẽ ra nàng bây giờ phải được nâng niu, ôm ấp, bảo bọc trong vòng tay yêu thương của mọi người. Người đáng phải nhận mọi trừng phạt là hắn, nhìn nàng hắn thấy mình thật nhẫn tâm, hắn không đáng là một con người. Đáng lẽ hắn không nên được tồn tại trên cỏi đời này.


Đúng vậy, giá như thuở ban đầu mẹ hắn đừng kiên trì để hắn được sinh ra trên đời này, giá như trong trận tai nạn năm ấy mẹ không phải che chở cho hắn mà ra đi, giá như thuở ban đầu không gặp gở người con gái ấy, giá như hắn kìm lòng được mà không thốt lên tiếng yêu quá dể dàng, giá như hắn biết trân trọng người hắn yêu, giá như hắn không để nàng rời xa mình… giá như… giá như…

Đinh đinh… tang tang tang…
La la là laaa…

Phải chăng duyên của kiếp trước là nợ của kiếp này
Thì chia tay cũng là do định mệnh đã an bài
Một nhành hoa thăm tình cảm đã đong đầy
Hoa nở rồi hoa tàn cuộc tình rồi cũng vở tan
Người đi theo gió tự tại với đất trời
Chỉ còn mùi hương vấn vương thoáng qua đây
Nhân gian tàn mộng còn ta vẫn mơ màng

Đinh đinh… tang tang tang…
Tự hỏi nhân sinh phải chăng chỉ là mộng



Tiếng nhạc văng vẳng bên tai, từng chút từng chút một lớn hơn, hắn gắng gượng chút thể lực còn sót lại, cố gắng mở rộng tầm nhìn vốn đã nhòe đi vì nước mắt và máu đang chảy ra của mình.

Là tiếng nhạc chuông điện thoại đánh thức hắn.

Không gian phía trước thật tỉnh lặng, u tối. Cảm giác cơ thể mệt mỏi rả rời, hắn không thể làm chủ được cơ thể của mình nữa. Máu trong cơ thể hắn như chảy ra hết rồi, nếu không có tiếng nhạc chuông điện thoại có lẽ hắn đã không có cơ hội nhìn lại thế giới này lần cuối rồi.

Mệt mỏi, quá mệt mỏi, tâm của cũng đã chết lặng đi…hắn nhận ra đây có lẻ là khoảnh khắc cuối của của cuộc đời mình. Có lẽ như vậy cũng là phương thức tốt nhất để giải thoát cho cuộc đời đầy khốn nạn này.

Đinh đinh…tang tang tang…

Tiếng nhạc vẫn văng vẳng quanh tai. Hắn nhớ lại những ký ức hắn từng trải qua trong cuộc đời mình. Có cả niềm vui lẫn nỗi buồn, có cả hạnh phúc lẫn khổ đau; từng hình ảnh, từng khuôn mặt lướt nhanh qua như một hồi kết của cuộn phim.

Hắn nhớ về khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của người mẹ thân sinh của mình, nhớ về khuôn mặt đầy nghiêm khắc của cha và từ ái của người mẹ đã nuôi hắn thành người, nhớ những người anh em còn thân hơn cả ruột thịt của hắn, nhớ cô gái đã từng gắn bó với hắn trôi qua những ngày tháng vui vẻ lẫn khó khăn… cuối cùng hắn nhớ về con gái nhỏ bé vừa mới chào đời đã phải lìa xa cuộc đời của hắn.

Cuộc đời này của hắn ngập tràn những lỗi lầm, hắn có lỗi với những người hắn yêu quý, nếu như đây là trừng phạt cho những lổi lầm hắn gây ra thì ông trời ơi phải chăng ông đã quá nặng tay rồi.

Rất nhanh sẽ rất nhanh thôi những nỗi đau này sẽ chấm dứt. Một chút nữa thôi hắn sẽ được đoàn tụ với mẹ và con gái của hắn ở thế giới bên kia.

Sức lực càng ngày càng yếu, toàn thân đã không còn một chút cảm xúc nào. Tầm nhìn vốn đã nhòe đi vì đôi mắt bị nước mắt hòa lẫn với máu đang chảy ra nay lại càng yếu hơn.

Bầu trời đêm kia hắn đã nhìn bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn có chăng chỉ là đau lòng nhưng khoảnh khắc này hắn thấy thật đẹp, những ngôi sao đêm nay thật lấp lánh; hắn như thấy mẹ và con gái hắn đang mỉm cười vẫy tay với hắn.

Hắn cảm giác được mình đang ở rất gần họ, một chút… chỉ một chút nữa thôi…tạm biệt mọi người…tạm biệt thế giới này.

Đinh đinh…tang tang tang…

Ta tự hỏi nhân sinh phải chăng chỉ là mộng

...