Chương 1: Lâm Gia Tiểu Trấn

Nhân Sinh Cầu Vô Hối

Chương 1: Lâm Gia Tiểu Trấn

Ngươi đã tỉnh rồi sao?
Lâm Phàm ngơ ngác không hiểu chuyện nhìn xung quanh tứ phía. Hắn một cái sinh viên Đại Học Bách Khoa Hà Nội tám năm vẫn chưa tốt nghiệp, đêm đó hắn đi liên hoan với đám bạn Đại Học trở về phòng trọ, hắn nhớ rõ bị một tên lái xe grad tông vào người, thế quái nào tỉnh lại đã ở nơi này.
Sau một hồi kí ức hắn mới dung hợp hoàn toàn với linh hồn của thân thể mới. Thì ra nơi này là một tiểu trấn của Lâm Gia, hắn thật trùng hợp vẫn gọi là Lâm Phàm. Lâm Phàm là con cháu dòng chính thế nhưng đáng tiếc vì cha mẹ hắn hơn một năm trước trong một chuyến tham gia động phủ mà mất tích, từ đó cuộc sống của hắn cũng hoàn toàn thay đổi, từ một thiếu gia được cưng chiều được đưa tới tiểu trấn nơi khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này. Có thể Lâm gia muốn hắn ở nơi này xem như trả cho cha hắn những cống hiến cho gia tộc trước kia. Phàm hắn muốn chửi thề, thật muốn chửi thề a... truyện xuyên không hắn đã đọc nhiều đến mức chính hắn cũng chẳng nhớ mình đã đọc bao nhiêu, thế mà goắt đờ hợi hắn xuyên a. Xuyên đến một cái thế giới mà không có điện, không có mạng, cũng chẳng có liên minh huyền thoại, hắn sẽ sống như thế nào chứ? Mà cái đinh công mạnh đã xuyên thì sao không cho hắn được làm hoàng tử hay quốc vương gì gì đó, miễn sao không phải làm gì cứ được ăn, được chơi được ngủ có phải tốt hơn không. Hắn nhớ tới mấy em sinh viên khoa Ngoại Ngữ mỗi lần nhìn thấy hắn là xuýt xoa, nhớ tới những đêm dục tiên dục tử với mấy em gái luật, hay những lần lén lút trong nhà vệ sinh với mấy em Kinh Tế, không phải tự luyến chứ ở trường hắn ít gì cũng là Hoàng Tử Bách Khoa 3 năm liền, nữ sinh các trường hàng xóm chẳng biết qua tay hắn bao nhiêu mà kể. Cả cái thời sinh viên của hắn thật chả được gì được mỗi cái kĩ năng cua gái và make love cứ gọi là đạt đến thượng thừa. Chẳng thế mà hắn ngoài các em nữ sinh, những máy bay U30 U40 cứ phải săn đón hắn tận tình. Cuộc sống của hắn thật cũng chẳng phải tốt đẹp gì, hắn là một cái trẻ mồ côi, để có tiền chi trả cho cuộc sống từ năm hắn học lớp 10 hắn đã là cái nghề mà người ta gọi là trai bao. Không phải là hắn không kiếm được việc gì đang hoàng để làm mà căn bản hắn lười, hắn là cái người nếu có thể nằm nhất định sẽ không ngồi, nếu có thể ngồi chắc chắn sẽ không đứng. Đối với hắn liên quan đến sex là công việc hợp với hắn nhất, vừa tiết kiệm thời gian vừa sung sướng lại có tiền mà có nhiều tiền là khác, có lẽ lắm tài thì nhiều tật cũng không có sai. Hắn cả năm tới lớp chỉ ngủ ngủ và ngủ, cuối kì vẫn học sinh giỏi, vẫn học bổng như con nhà người ta ấy chứ. Hắn có một bộ não nhảy số cứ gọi là siêu phàm, đến bản thân hắn còn đôi lúc nghi ngờ có phải hắn là một cái người máy được lập trình sẵn hay không?
Đang mông lung với những suy nghĩ bỗng giật mình hắn nhớ tới người trước mặt đang hỏi, hắn vội vã trả lời: " Đại thúc, ta không sao! "
-Ta đã nói ngươi bao lần rồi, khi nào ngươi có thể tu luyện mới được phép vào núi. Sao ngươi cứ phải không nghe lời ta như thế. Ngươi có mệnh hệ gì lão gia phu nhân trở về ta biết ăn nói làm sao hả? Cũng may ta tới kịp nếu không bây giờ chẳng phải ngươi đã bị lũ khỉ kia làm những gì rồi a... haizz
Người đang cằn nhằn hắn chính là tâm phúc của cha hắn trước kia Phúc bá. Hắn không biết danh tự của ông chỉ biết ông sau một lần được cha hắn cứu về thì đi theo cha hắn cho tới bây giờ. Từ ngày cha mẹ hắn mất tích hắn được một tay Phúc bá chăm sóc, nuôi dưỡng. Lâm gia đối với sự tồn tại của hắn chẳng bận tâm, có lẽ ở cái thế giới này đối với hắn người thân cận nhất chỉ còn Phúc bá. Cũng không biết bị ảnh hưởng bởi thân thể này hay sao mà hắn cảm thấy đối với Phúc bá có sự tín nhiệm vô điều kiện.
Khi đó mọi chuyện cũng không như Phúc bá thấy, không phải là hắn bị lũ khỉ đùa nghịch đến ngất đi, mà hắn đang trò chuyện với khỉ con sau núi. Từ ngày tới nơi này hắn chỉ có khỉ con làm bạn, kì lạ là chủ nhân thân thể này thế mà có khả năng nói chuyện với động vật, cây cỏ... Lại nói khi đó hắn thấy cơ thể bỗng nhiên nóng như thiêu như đốt sau đó mới ngất đi, đám khỉ tụ tập lại có lẽ là do khỉ con gọi tới giúp. Haizz Chắc khỏe lại phải giải thích với khỉ con một hồi.
-Tiểu Phàm à, ngày mai ngươi tới huyết trì của gia tộc. Dù gì cũng là con em dòng chính, đến tuổi rồi cũng phải bắt đầu tu luyện đi thôi. Lão gia đã từng là tuổi trẻ tuấn kiệt một thời, tiểu Phàm không được làm xấu đi ba chữ Lâm Chấn Thiên biết không?
-Phúc bá. Ta nói chứ thức tỉnh huyết mạch ta đâu có thể biết sẽ như nào. Bá cũng không nên kì vọng quá đi. Ta chỉ muốn an ổn sống với bá đến hết đời thôi, được không hả?
-Ta đã là giầu hết đèn tắt, chẳng biết có thể theo ngươi được bao lâu. Đã một kiếp người thì sao ngươi không chịu nghĩ làm người trên người thay vì an phận thủ thường như phàm nhân? Ta không muốn ngươi sớm biết chuyện của cha mẹ nhưng ta phải nói cho ngươi biết cha mẹ ngươi mất tích không hề đơn giản. Thù của cha mẹ ngươi, ngươi không báo thì ai có thể đây. Hơn nữa kẻ thù của cha mẹ ngươi phải tầng thứ của Lâm Gia có thể so sánh. Ngươi cứ mãi như thế này ngươi bảo đời này cha mẹ ngươi có phải sinh ngươi uổng phí rồi không? Phúc bá chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu.
Trong đầu Lâm Phàm hắn lại đang nghĩ cuộc sống trước kia mỗi ngày đến lớp ngủ tối về lại lên sàn lên bar. Tiền có người cấp, xe có người mua, đêm đêm về lại ôm người đẹp ngủ, 92 kĩ năng trên giường của hắn giờ biết làm sao dùng với cái thân hình của đứa trẻ 6 tuổi còn chưa tới cơ chứ. Haizz thôi thì đến đâu hay đến đó cứ đi huyết trì một chuyến, làm người 2 kiếp dù sao ta chắc hẳn cũng không phải phế vật đi. Còn chuyện báo thù của cha mẹ... Thật mệt muốn chết ta a... Ta muốn an ổn hưởng thụ một chút cũng không được sao chứ. Ta mặc dù chẳng phải quân tử gì, chí ít kiếp này có cha có mẹ cũng nên làm tròn đạo hiếu. Thật tâm ta cũng thèm cảm giác có cha có mẹ chăm sóc, yêu thương.. Chắc hẳn sẽ như người ta nói là hạnh phúc đi.
-Phúc bá ngày mai ta đi tốt là được chứ gì. Bá cứ yên tâm thù cha mẹ ta sẽ tự thân báo. Ta Lâm Phàm dù sao cũng phải thứ heo chó không biết đạo nghĩa...
-Phàm nhi cho ta sờ đầu ngươi cái được không? Không phải ngươi bị trấn động não gì đó chứ hả?
Lâm Phàm lắc lắc đầu: Bá có bị ấm đầu thì có chứ ta bình thường nha.
-Tiểu Phàm, ấm đầu là như thế nào?
…..
Chính thức vô sinh lời với Phúc bá Lâm Phàm quay đầu đi ra ngoài hóng gió... Hắn vừa đi vừa nghĩ về nơi này. Hắn không biết rõ Phúc Bá ở cảnh giới gì, chỉ biết Phúc rất mạnh chí ít so với gia chủ Lâm Gia chỉ hơn chứ không kém. Chẳng thế mà khi cha mẹ hắn mất tích Phúc Bá mới cậy mạnh đòi chút quyền lợi cho hắn. Nắm giữ Lâm Gia trấn cũng là nhờ Phúc Bá giúp hắn đòi chút công đạo. Nhắc đến Lâm Gia hắn lại cảm thấy phát cáu... mọi thứ Lâm Gia có được chẳng phải là nhờ cha hắn kiếm về cả sao. Từ khi cha hắn tốt nghiệp Học Viện Chiến Thần trở về một lòng xây dựng Lâm Gia, từng bước đưa Lâm Gia trở thành một trong tứ đại gia tộc của Đại Viêm Vương Triều, mới có Lâm Gia ngày hôm nay. Ấy vậy mà cha hắn mới mất tích, gia tộc đã xem hắn chẳng ra gì... Có thể Lâm gia bây giờ có quá nhiều thiên tài trẻ tuổi, hắn một cái chưa thức tỉnh huyết mạch cũng không đáng để Lâm gia phải đặt cược. Dù gì tài nguyên gia tộc là có hạn, đỡ một phần chính là đỡ một phần.
Theo những gì trí nhớ của thân thể này hắn biết nơi này tất cả là của Đại Viêm Vương triều, có rất nhiều Vương triều như thế đều phụ thuộc vào các tông môn, Đại Viêm là một trong những Vương triều phụ thuộc Huyền Thiên Tông... Mà Học Viện Chiến Thần là nơi mà các đệ tử ưu tú của các tông môn được theo học. Hắn được biết tất cả những đệ tử tốt nghiệp Học Viện Chiến Thần ít nhất đều sẽ được nắm giữ những chức vụ khá tốt ở tông môn, mà khiến hắn thắc mắc là cha hắn lại lựa chọn ở lại gắn bó cùng Lâm gia.
Có nghĩ cũng là nghĩ không ra, mặc kệ là vì cái gì trước hết trở về ăn tối rồi ngủ một giấc đã. Ngày mai ta còn phải theo Phúc bá về gia tộc, chắc hẳn sẽ có một ngày chẳng dễ dàng gì. Cái thế giới thực lực vi tôn này ta muốn tận hưởng nhất định phải có thực lực, chi bằng cố gắng tu luyện vừa có thể báo thù cho cha mẹ, vừa có thể nhận được sùng bái từ các mỹ nhân. Haha lại nghĩ xa quá rồi, thế mà quên mất ta mới chưa đầy 6 tuổi, khỉ thật bao giờ cho tới 10 năm nữa, lão Thiên thật biết cách đùa người a.
Hắn không biết tâm tính hắn đang dần thay đổi, kiếp trước hắn không được nếm trải cái gọi là tình thân, kiếp này chính hai chữ tình thân đã khiến hắn từng chút một leo đến đỉnh phong của tu luyên... Đó là chuyện của sau này.
Trở về phòng hắn đã thấy Phúc bá nhắm mắt tu luyện bên cạnh giường, hơn một năm nay hắn cũng đã thành thói quen. Mỗi tối Phúc bá đều ở bên giường hắn tu luyện, hắn không hiểu cũng không hỏi vì sao?
Phúc bá đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho hắn, ăn uống xong hắn leo luôn lên giường chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện có trên bàn tay hắn có đồ án hình rồng như ẩn như hiện. Hắn rõ ràng trước kia thân thể hắn không hề có đồ án này. Ngây người trong phút chốc hắn phát hiện vậy mà đồ án kia huyễn hóa thành vật gì đó lao thẳng vào mi tâm hắn. Cũng chẳng biết hắn thiếp đi từ lúc nào, khi tỉnh dậy chỉ cảm giác thân thể có cảm giác mệt nhoài, chẳng khác gì một đêm làm bốn năm hiệp... Cố gắng mãi mới ngồi dậy được thì biết giờ mới nữa đêm, kiểm tra lại toàn bộ thân thể không thấy có gì khác thường hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Bất quá là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Không ngủ tiếp được hắn bèn ra ngoài hít thở, đang lan man suy nghĩ về những chuyện mới xảy ra với bản thân, thân thể hắn lúc này lại xảy ra dị biến, loáng thoáng có thể nhìn thấy thân thể hắn vậy mà huyễn hóa như có như không hình ảnh thần long bao bọc cơ thể. Hắn cảm thấy nóng, cảm thấy mình bị thiêu đốt từ trong xương cốt, thấy máu huyết dường như muốn bốc hơi. Hắn cắn răng chịu đựng không biết trải qua bao lâu thân thể mới trở lại bình thường thì một mùi hôi thối xông vào mũi khiến hắn nôn ọe liên tục. Trên người hắn giờ phút này dính đầy những thứ đen xì, bầy nhầy và hôi tanh, hắn thầm nghĩ phải chăng ta bị cái đồ án con rồng nhỏ kia làm cho tẩy kinh phạt tủy rồi. Hắn dẹp suy nghĩ sang một bên vội vàng đi tắm rửa sạch sẽ rồi chạy tới nhờ Phúc bá kiểm tra thân thể.
-Tiểu Phàm à, dù sao cũng chỉ là trở về gia tộc một chuyến có cần phải lo nghĩ thế không. Nữa đêm ngươi đã ra ngoài chờ trời sáng, hại lão già ta cả đêm ko tĩnh tâm tu luyện được. Giờ chưa sáng ngươi đã bắt ta kiểm tra thân thể là làm sao. Ta nói chứ ngươi là con trai của Lâm Chấn Thiên nhất định huyết mạch ngươi không phải phản tổ thì cũng là thần phẩm a. Phúc bá nữa thật nữa đùa cười nói với Lâm Phàm đồng thời cũng kiểm tra thân thể hắn.
Phúc bá nhíu máy
-Không phải hôm qua ngươi bị lũ khỉ kia động tay chân gì rồi chứ. Làm sao ngươi chưa tu luyện mà đã có khí lực của luyện khí kì tầng 3 rồi. Thậm chí huyết mạch còn chưa thức tỉnh a. Thật gặp quỷ...
-Phúc bá, ta thật không biết chuyện gì mới phải hỏi bá. Giờ lão lại hỏi ngược ta, ta hỏi đầu gối ta để nó trả lời cho bá nha.
- Kì quái, rốt cuộc là vì sao? Thôi ngươi chuẩn bị về gia tộc với ta, chuyện này trở về rồi lại nói.
Không lẽ là huyết mạch của phu nhân... Phúc bá âm thầm tự hỏi.