Chương 215: Thuận Tâm Mà Làm

Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 215: Thuận Tâm Mà Làm

- Chuyện gì xảy ra?

Đám người vội vàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy từ dưới linh tuyền có một đạo thân ảnh bay ngược ra ngoài, cả người bộ dáng như gặp phải trọng kích.

Bọn hắn định thần nhìn kỹ, liền phát hiện, người đó không phải ai xa lạ, là Hồng Thạch Phong một vị Tứ Tinh Vũ Sư đệ tử tên gọi Trần Phóng.

Trong đoàn đội, nếu như không tính Vu Kỳ dạng này tinh thần lực võ giả, thì tổng cộng cũng chỉ có ba vị Tứ Tinh Vũ Sư, Trần Phóng chính là một trong số đó, không nghĩ đến, hắn chỉ vừa mới theo Lý Hoàng xuống nước liền bị đánh bay ngược trở lên.

Cùng lúc đó, có mấy đạo thân ảnh từ trong nước bắn ra, chính Lý Hoàng đám người.

Ngoại trừ bọn hắn, còn có một đạo thân ảnh xa lạ, chính là Vương Hạo Thần.

Vương Hạo Thần luyện hóa 4 thành linh khí trong đầu kia ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền về sau, tu vi càng thêm ổn định cường đại, có dấu hiệu bước vào trung kỳ cảnh giới.

Hắn vốn dĩ đang muốn rời khỏi, lại phát hiện bên ngoài có người vào, hơn nữa một người trong số đó còn ra tay tập kích mình, vì thế trực tiếp xuất thủ đánh bay đối phương.

- Sư đệ, vừa rồi là chúng ta không đúng! Xin ngươi đừng trách!

Lý Hoàng ba người đứng cùng một chỗ, người trước đi đầu đối với Vương Hạo Thần ôm quyền nói.

Vương Hạo Thần không đáp, đối phương bộ dạng tuy khiêm tốn, thế nhưng hắn cũng không có khả năng dễ dàng buông lỏng cảnh giác.

Lý Hoàng ánh mắt hơi lập lòe, hắn trong lòng đúng là định đơn giản bỏ qua như vậy, đối phương tu vi hắn thấy rất rõ, chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư cảnh giới, so với hắn còn phải kém hơn ba cái tiểu cảnh giới.

Khó khăn lắm mới tìm được một đầu ngũ phẩm hạ đẳng linh tuyền, lại bị đối phương trước một bước chiếm lấy, Lý Hoàng sao có thể không giận?

Thế nhưng Lý Hoàng lại vừa mới tận mắt nhìn thấy Vương Hạo Thần đánh bay Trần Phóng, thực lực tuyệt đối không có giống như bề ngoài đơn giản như vậy.

Phải biết, xem như là Lý Hoàng hắn, cũng không có khả năng dễ dàng như vậy liền đánh bại Trần Phóng.

Chỉ là cứ như vậy bỏ qua, Lý Hoàng hắn thật không cam tâm, những người đi theo hắn càng không cam tâm.

- Ngươi muốn chiến?

Vương Hạo Thần nhìn thấu ý định của Lý Hoàng, lạnh giọng nói.

- Quả thật là muốn lĩnh giáo một hai!

Nước đã đến chân không thể không nhảy, Lý Hoàng nhất định không thể lui bước, bèn hít sâu một hơi, nói.

Nếu như hắn không đứng ra, chỉ sợ sau đó trong đội ngũ nhiều người sẽ có tâm không phục.

Lại nói, Lý Hoàng cho rằng chính mình coi như không đánh lại Vương Hạo Thần, cũng có thể kiên trì cố thủ không bại, dù sao hắn tu vi so với đối phương phải cao hơn nhiều, bản thân lại là võ giả mạnh về phương diện phòng thủ.

- Vậy thì tiếp một kiếm ta trước!

Vương Hạo Thần không thích nhiều lời, lập tức lấy ra Diệu Nhật Kiếm, một kiếm nhanh như chớp đâm đi ra.

Vương Hạo Thần kiếm đạo tạo nghệ đã đạt cảnh giới không thấp, có thể thu phóng tùy ý, chỉ trong thời gian cực ngắn có thể vừa xuất kiếm vừa điều động hùng hậu kiếm khí đến gia trì, nhanh đến mức mắt thường khó theo kịp.

- Rống!

Một kiếm tựa như sao băng lao đi, bàng bạc kiếm khí hóa thành một đầu hoàng kim cự long hư ảnh đánh về phía Lý Hoàng.

Thiên Long Kiếm Quyết đệ nhị thức - Thiên Long Vấn Tâm!

Vương Hạo Thần hành động quá nhanh, Lý Hoàng cũng có chút không theo kịp, kiếm khí còn chưa đến, một cỗ nguy hiểm cảm giác đã từ trong lòng hắn đản sinh.

- Một kiếm cũng không tiếp được? Ta không tin!

Lý Hoàng trong lòng gầm nhẹ một tiếng, lập tức điều động toàn thân thể nội nguyên khí, hai tay bắt quyết, đánh ra một đạo chưởng ấn.

Đạo chưởng ấn do nguyên khí kết thành kia nhanh chóng hóa thành một tấm lá chắn ngăn ở phía người Lý Hoàng.

Lý Hoàng thuộc tính nguyên khí là thổ, rất thích hợp làm một cái chuyên về phòng ngự võ giả, trong cùng cấp kẻ thực lực mạnh hơn hắn có lẽ có không ít, thế nhưng lại không có bao nhiêu người có thể dễ dàng phá được phòng ngự của hắn.

- Bành!

Phòng ngự của Lý Hoàng vừa hình thành, công kích của Vương Hạo Thần đã đến ngay trước mặt, mạnh mẽ đâm vào lá chắn.

Lý Hoàng toàn lực chống cự thế công của đối phương, một kiếm uy lực vượt qua hắn dự đoán, chấn cho hắn khí huyết sôi trào, ngay cả lá chắn đều bị đánh cho rạn nứt.

- Ầm!

Rất nhanh, tại dưới bàng bạc kiếm khí khổng lồ áp lực, phòng ngự của Lý Hoàng rất nhanh liền không chịu nổi, trực tiếp bị đánh nát.

Thế nhưng là, một kiếm kia vẫn không có dừng lại, tiếp tục đâm về phía Lý Hoàng.

- Dừng cho ta!

Lý Hoàng vận đủ mười thành công lực đánh ra một chưởng, đem một kiếm kia ngăn trở xuống, thế nhưng kiếm khí vẫn cắn chết không tha hắn, lưu lại trên cánh tay vài đạo kiếm thương, đủ thấy kiếm khí sắc bén ra sao.

Tuy là cuối cùng đã ngăn được công kích của đối phương, thế nhưng Lý Hoàng lại không có chút nào vui mừng, ngược lại tâm lại mãnh liệt trầm xuống.

Chỉ là một kiếm tùy ý của người kia, hắn đã phải phí hết công sức mới cản được, thậm chí còn bị thương, vậy nếu như đánh nhau chính diện, hắn phần thắng chỉ sợ cực ít.

Hoặc là nói, bại chỉ là chuyện sớm muộn.

Vương Hạo Thần tra kiếm vào vỏ, khẽ lắc đầu nói:

- Đừng trách ta nói thẳng, ngươi không phải đối thủ của ta! Đánh tiếp không có ý nghĩa gì!

Nói xong câu này, Vương Hạo Thần liền quay người rời đi.

Một kiếm vừa rồi, xem như là cho đối phương một chút cảnh cáo, cũng trả đũa việc bọn họ ra tay với hắn trước tiên.

Như hắn đã nói, đánh tiếp không có bao nhiêu ý nghĩa, dù sao đối phương không có ai đủ sức đánh với hắn một trận, chẳng qua hơi nhiều người một chút, muốn đánh bại tất cả cũng tốn chút thời gian, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.

Lý Hoàng vẻ mặt rất khó coi, thế nhưng cũng không ra tay ngăn cản.

Đánh thì đánh không lại, ngăn lại thì được gì? Tự tìm nhục nhã sao?

- Lý Hoàng! Người kia lợi hại vậy sao? Ngay cả ngươi cũng không làm gì được hắn?

Một vị Tứ Tinh Vũ Sư Hồng Thạch Phong đệ tử đi đến bên cạnh Lý Hoàng, dò hỏi nói.

- Đâu chỉ là rất mạnh!

Lý Hoàng cười khổ, khóe miệng lúc này tràn ra một tia máu tươi, vừa rồi giao chiến tuy ngắn ngủi, thế nhưng hắn đã bị nội thương.

Vừa rồi Lý Hoàng là cố tình đè xuống thương thế, một phần là vì mặt mũi, một phần là vì không muốn tỏ ra yếu trước mặt Vương Hạo Thần, nếu không lỡ như đối phương được nước lấn tới, bọn hắn nhất định sẽ gặp tai ương.

Mặc dù bị thương không nặng, bất quá đã đủ chứng minh thực lực của người kia mạnh hơn hắn rất nhiều.

- Tông môn chúng ta từ khi nào xuất hiện một tên đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ hắn có bí pháp che giấu tu vi?

Một tên đệ tử khác không dám tin tưởng nói.

Lý Hoàng không đáp, hắn vừa rồi giao thủ với Vương Hạo Thần, cảm nhận được đối phương tu vi chân thực chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư, thế nhưng chuyện này thật quá mức khó tin, hắn cũng không dám tùy tiện nói bừa.

…………..

Vương Hạo Thần không có để ý đến Lý Hoàng đám người, thực lực của hắn đi đến một bước này, có lẽ có Lục Tinh Vũ Sư mới đủ sức đánh với hắn một trận, những người kia đối với hắn không có chút uy hiếp nào.

- Thời gian không còn nhiều, nhất định phải nhanh chóng tìm tới mấy đầu cao cấp linh tuyền mới có thể tăng lên tu vi!

Vương Hạo Thần nghĩ thầm, Đệ Thất Phong không dễ dàng gì mới mở ra một lần, đây là cơ hội tuyệt hảo để hắn nhanh chóng tăng lên thực lực, nếu phung phí thời gian sau này chỉ sợ sẽ hối hận.

- Hả?

Hắn đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại phát hiện Lâm Vũ Hinh và Vu Kỳ thân ảnh, lông mày khẽ nhíu lại.

Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, Vu Kỳ là đang muốn làm cái gì, hơn nữa nhìn Lâm Vũ Hinh bộ dáng, rõ ràng là bị ép buộc.

Không nên hiểu lầm, Vương Hạo Thần không phải là có sở thích biến thái hay gì, càng không phải là người có tâm địa thiên lương gặp chuyện bất bình liền ra tay cứu giúp, nếu như hắn thật là người tốt, vậy đã không đối với kẻ địch của mình nặng tay như vậy.

- Không liên quan đến ta, không cần nhúng tay làm gì!

Vương Hạo Thần lắc đầu, như cũ cất bước rời đi.

Thế nhưng là, chỉ mới đi được mấy bước hắn đã dừng lại, nội tâm xác thực có chút mâu thuẫn.

Cứ như vậy bỏ đi có được hay không?

Ta từ lúc nào, liền trở nên máu lạnh như vậy?

Nếu là lúc trước, Vương Hạo Thần khẳng định sẽ ra tay giúp đỡ bất kể lý do, bởi vì lúc đó, hắn có một trái tim đỏ, có lòng nghĩa hiệp ngây thơ của một thiếu niên chưa trải sự đời.

Hơn nửa năm thời gian không tính dài, thế nhưng Vương Hạo Thần đã trải qua không ít chuyện, cũng nhìn rõ được một chút lòng người hiểm ác, vì thế sẽ không dễ dàng tin tưởng hay giúp đỡ người khác, đây là cách hắn tự bảo vệ mình.

Đáng tiếc, hắn vẫn là hắn, tuy nói đã trầm ổn hơn trước, thế nhưng cái này không có nghĩa là hắn là một kẻ chỉ biết đến bản thân mình, đối với chuyện của người khác hoàn toàn dửng dưng.

Hắn có lẽ không phải người tốt, nhưng không phải kẻ vô tình, cũng không phải kẻ máu lạnh.

- Bỏ đi, ta lại nhiều chuyện một lần!

Vương Hạo Thần thở dài một tiếng, quay đầu hướng về phía Vu Kỳ và Lâm Vũ Hinh đi tới.

Hắn rõ ràng, chuyện mình sắp làm nhìn qua là xen vào việc của người khác, cũng rất thừa thải, thế nhưng hắn lại không đành lòng.

Hắn thủy chung là người, không phải cỏ cây, không thể vô tình.

Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, đạo lý này hắn cũng biết.

Lâm Vũ Hinh và hắn hiện tại là địch không phải bạn, hắn biết rõ một khi cứu nàng, tương lai nói không chắc chính mình rất có thể sẽ phải trả giá, thế nhưng hắn hiện tại vẫn sẽ cứu nàng.

Nếu là bình thường, có lẽ hắn sẽ không tùy tiện nhúng tay, thế nhưng Lâm Vũ Hinh rơi vào hoàn cảnh như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là do hắn, nếu cứ như thế bỏ đi, hắn thật không làm được.

Thuận tâm mà làm!

Chuyện hắn làm có thể là ngu ngốc hoặc thừa thãi trong mắt kẻ khác, nhưng thế thì tính sao? Hắn làm những việc mà con tim của hắn cho là đúng là đủ, cần gì người ngoài đánh giá?

Hắn chỉ cần rõ ràng cái gì là đúng, cái gì là sai, sau đó cứ việc đi làm là được!

Nhân sinh của hắn, có thể đúng, có thể sai, nhưng ít nhất hãy để cho hắn không hối hận!

Tương lai nếu như có một ngày hắn vì chuyện hôm này mình làm mà trả giá, vậy hãy để hắn tự mình đối mặt với nó, còn hiện tại... ít nhất hãy để cho hắn không thất vọng vì chính mình!