Chương 223: Tái Chiến Trì Lăng Tiêu
Trì Lăng Tiêu trong lòng phiền muộn.
Trước đó gặp phải một tên yêu nghiệt có thể vượt qua ba cái tiểu cảnh giới chiến đấu với mình thì cũng thôi đi, bây giờ lại gặp phải một tên cũng có thể hai cái tiểu cảnh giới khiêu chiến, hơn nữa cả hai người này đều hoàn toàn không có chút danh khí nào, chẳng lẽ gần đây thiên tài trở nên không đáng tiền như vậy sao?
Không lẽ chỉ có thể nhượng bộ?
Trì Lăng Tiêu đương nhiên không cam lòng, bất quá hắn không làm gì được đối phương, trước mặt xem ra đành phải cùng đối phương chia sẻ đầu linh tuyền trước mắt.
Bỗng nhiên, Trì Lăng Tiêu thần sắc trên mặt biến đổi, xoay người hướng về phía sau vỗ ra một chưởng.
- Bành!
Một chưởng của Trì Lăng Tiêu đập vào vật đang bay tới là một hòn đá to bằng nắm tay người, đem nó đánh cho vỡ vụn.
- Ai? Ra đây cho ta!
Trì Lăng Tiêu quát lớn một tiếng.
Hòn đá vừa rồi tự nhiên không có khả năng uy hiếp hắn, bất quá tốc độ của nó lại khiến hắn kinh ngạc, từ đó không khỏi dè chừng đối với người ném.
Trì Lăng Tiêu ánh mắt chăm chú nhìn về một phía trong rừng, từ nơi đó, hắn cảm nhận được một đạo khí tức cường đại.
- Mấy ngày không gặp, xem ra ngươi tiến bộ không ít!
Vương Hạo Thần một thân bạch y từ trong rừng đi ra ngoài, nhìn Trì Lăng Tiêu khẽ cười nói, chỉ là nụ cười có chút lạnh.
Vương Hạo Thần đúng là đang muốn tìm Trì Lăng Tiêu tính món nợ lần trước, bất quá hắn cũng không ngờ, chính mình nhanh như vậy liền gặp lại đối phương.
Vậy cũng tốt, thuận tiện có thể dạy cho tên kia một bài học, không phải ai cũng có tư cách tìm Vương Hạo Thần hắn gây sự!
- Là ngươi?
Trì Lăng Tiêu vẻ mặt nao nao, trước đó hắn cùng Vương Hạo Thần đánh một trận lại không chiếm được chỗ tốt gì, bây giờ tu vi có chỗ đột phá, vốn cũng đang muốn tìm đối phương lại so một trận, không ngờ người sau tu vi cũng đã không còn như trước.
Tu vi chỉ chênh lệch ba cái tiểu cảnh giới, hắn căn bản không thắng được Vương Hạo Thần.
Chẳng lẽ lại muốn chia cho đối phương một chén canh?
Trì Lăng Tiêu sắc mặt tương đương khó coi, làm sao mỗi lần hắn gặp được cơ duyên lớn một chút, đều bị Vương Hạo Thần đi ra cản đường?
Trì Lăng Tiêu trong đầu bỗng nãy ra một ý, đưa mắt nhìn Hồng Thượng Võ nói:
- Sư đệ, linh tuyền có hạn, chúng ta liên thủ giải quyết người này trước, sau đó lại phân chia thì thế nào?
Hồng Thượng Võ nghe vậy thì hơi trầm ngâm, tựa như có điều suy nghĩ.
Vương Hạo Thần hướng Hồng Thượng Võ nhìn qua, lông mày hơi nhíu lại, người sau tu vi không bằng Trì Lăng Tiêu, thế nhưng lại cho hắn một loại cảm giác sâu không lường được.
Đồng thời, khí chất của đối phương cũng khiến Vương Hạo Thần phải chú ý một hai, bởi vì người sau toàn thân đều là chính khí, không hề có một tia tạp chất, giống như chính khí chi tử đồng dạng.
Trực giác nói với Vương Hạo Thần, uy hiếp của người này, có lẽ còn hơn cả Trì Lăng Tiêu.
- Sư đệ, chẳng lẽ ngươi muốn một kẻ tu vi thấp kém như vậy chia sẻ thành quả của mình sao?
Trì Lăng Tiêu tiếp tục dụ dỗ nói.
Hồng Thượng Võ khẽ giật mình, đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần một cái, phát hiện đối phương tu vi chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư, trong mắt không khỏi lộ ra một tia dị sắc.
- Chuyện này, ta không theo!
Hồng Thượng Võ cười lắc đầu.
Hắn chính trực là thật, nhưng hắn nào phải kẻ ngốc, hắn không ngại cùng người khác liên thủ, dù sao bọn hắn là cạnh tranh công bằng, bất quá hắn không tin Vương Hạo Thần là kẻ dễ đối phó như vẻ bề ngoài, nếu không Trì Lăng Tiêu cần gì cùng hắn liên thủ, tiện tay xử lý đối phương không phải rất dễ dàng hay sao?
Hồng Thượng Võ đủ tinh minh để nhìn ra Vương Hạo Thần và Trì Lăng Tiêu ở giữa có ân oán, hắn mới không ngu đến mức để cho Trì Lăng Tiêu lợi dụng, đối phương nhất định là muốn kéo hắn vào vũng nước đục này, mượn tay hắn đẩy đi Vương Hạo Thần, để mình bớt đi một tôn kình địch.
Hơn nữa, Hồng Thượng Võ căn bản cũng không tin tưởng Trì Lăng Tiêu, lỡ như hắn và Vương Hạo Thần đấu đến lưỡng bại cầu thương, Trì Lăng Tiêu ở một bên lại đâm hắn một đao, vậy không phải là bồi phu nhân lại gãy binh hay sao?
Bây giờ cục diện đối với Hồng Thượng Võ hắn là có lợi, hắn căn bản không cần nhúng tay.
- Ngươi...!
Trì Lăng Tiêu vốn dĩ cho là Hồng Thượng Võ sẽ không từ chối, ai biết đối phương đầu óc cũng không cạn, trong lòng không khỏi phiền muộn, nói thật, hắn đối mặt với Vương Hạo Thần căn bản không có chút lòng tin nào.
- Ha ha! Người ta không có ý định giúp ngươi, ngươi cũng đừng để Vương Hạo Thần ta coi thường, mau tới đây cùng ta đánh một trận!
Vương Hạo Thần cười lớn một tiếng, lại có thâm ý liếc Hồng Thượng Võ một cái, trong lòng đối với người này lại nhiều thêm một phần thận trọng.
- Hừ! Ngươi thật cho rằng ta sợ ngươi?
Trì Lăng Tiêu động nộ, hắn tuy rằng không thắng được Vương Hạo Thần, thế nhưng hắn cũng không cho rằng mình sẽ thua, trước đó hai người chẳng qua chỉ là bất phân thắng bại, lần nữa tái đấu hắn có gì phải sợ.
- Liệt Vân Tứ Kích - Lôi Đình!
Có kinh nghiệm từ lần trước, Trì Lăng Tiêu vừa xung trận liền dùng toàn lực, trực tiếp kích phát ra Kim Nguyên Nội Giáp lực lượng, một kích cường đại hướng Vương Hạo Thần đỉnh đầu bổ xuống.
Lần trước ngươi là dựa vào chiến giáp mới miễn cưỡng đánh ngang với ta, lần này nó cũng không được ngươi gì nữa!
Vương Hạo Thần lạnh lùng nói, sau lưng lập tức xuất hiện năm khỏa mặt trời kết thành hỏa luân, hỏa kình rực lửa bùng lên trong chớp mắt, một chưởng như đạn pháo vỗ đi ra, trực tiếp đem Hắc Kim Chiến Kích đánh bay.
Nhìn thấy cảnh này, Trì Lăng Tiêu đồng tử không khỏi co rụt lại, chỉ mấy ngày trước, hai người lực lượng vẫn còn ngang nhau, sao bây giờ lại chênh lệch nhiều như vậy?
Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, trận chiến trước đó Vương Hạo Thần tu vi còn không có đạt tới Nhất Tinh Vũ Sư đỉnh phong, còn Trì Lăng Tiêu thì sớm đã bước một chân vào Lục Tinh Vũ Sư cảnh giới, lại có Kim Nguyên Nội Giáp tương trợ, Vương Hạo Thần tại trên man lực tự nhiên không chiếm được thượng phong.
Thế nhưng lúc này Vương Hạo Thần tu vi đã là Nhị Tinh Vũ Sư hậu kỳ, còn Trì Lăng Tiêu chỉ mới sơ nhập Lục Tinh Vũ Sư cảnh giới, người trước tiến bộ cực lớn trong khi người sau chỉ là có chút đột phá, Trì Lăng Tiêu không bị nghiền ép mới là chuyện lạ.
- Thiên Quân Vạn Mã Kinh Thiên Hạ!
Vương Hạo Thần nhanh chóng lao tới, bộc phát ra tốc độ nhanh đến không nhìn rõ, từng cước tựa như lưu tinh điên cuồng Trì Lăng Tiêu phóng tới, uy thế khiến người ta nghẹt thở.
Trì Lăng Tiêu vạn bất đắc dĩ chỉ có thể múa kích phòng ngự, toàn lực đem thế công của Vương Hạo Thần ngăn lại.
Tuy nói Vương Hạo Thần chiến lực có lẽ đã mạnh hơn hắn một chút, thế nhưng chênh lệch cũng không quá lớn, bản thân Trì Lăng Tiêu cũng không tin tên kia chỉ công mà không cần hồi khí, phải biết, nếu chỉ xét về tu vi thì hắn vẫn chiếm thượng phong.
Theo Trì Lăng Tiêu, Vương Hạo Thần tu vi chỉ có Nhị Tinh Vũ Sư, thể nội nguyên khí bất luận là về số lượng hay chất lượng đều không bì được với hắn, chỉ cần hắn có thể thủ vững đến lúc người sau kiệt sức, vậy hắn liền có thể nắm lấy cơ hội chuyển bại thành thắng.
Đáng tiếc Trì Lăng Tiêu căn bản không biết, Vương Hạo Thần tu luyện là Vạn Đạo Thông Thiên Quyết, công thủ cân bằng, cương nhu tịnh tế, Vương Hạo Thần bởi vì tu luyện bộ công pháp này khiến cho hắn mỗi lần muốn đột phá cảnh giới đều khó khăn hơn người bình thường rất nhiều, thế nhưng chỗ tốt cũng có không ít, không chỉ giúp hắn sau này đột phá đến cảnh giới cao hơn sẽ dễ dàng hơn người bình thường mà còn để hắn có được thể nội nguyên khí nhiều hơn gấp mười lần võ giả cùng cảnh giới, hơn nữa trong lúc chiến đấu còn có ưu điểm là hồi khí cực nhanh, có thể vừa chiến vừa hồi phục, căn bản không sợ đánh lâu.
Trì Lăng Tiêu muốn dùng chiến thuật tiêu hao, nhìn qua là có lợi cho hắn, thế nhưng trên thực tế lại là tự tìm diệt vong mà thôi.
Hồng Thượng Võ đứng từ xa quan chiến, càng nhìn càng thấy kinh ngạc, hắn vốn dĩ cho là, chính mình có thể vượt qua hai cái tiểu cảnh giới khiêu chiến địch nhân đã là tương đương hiếm có, không ngờ ở nơi này lại thấy được một kẻ còn yêu nghiệt hơn hắn, vậy mà có thể vượt qua bốn cái tiểu cảnh giới chiến đấu, thật là không thể tưởng tượng.
Vương Hạo Thần và Trì Lăng Tiêu giao thủ hơn ba mươi chiêu, Trì Lăng Tiêu cảm thấy hai tay mình đã tê dại không còn cảm giác, còn Vương Hạo Thần vẫn long tinh hổ mãnh, trong lòng cảm thấy không ổn, rốt cuộc là hắn đang tiêu hao Vương Hạo Thần, hay là người sau đang tiêu hao hắn?
- Không thể tiếp tục như vậy!
Trì Lăng Tiêu bí quá hóa liều, lập tức đem còn sót lại thể nội nguyên khí toàn bộ rót vào trong Hắc Kim Chiến Kích, bạo phát ra uy lực mạnh nhất, khí thế thảo phạt sơn hà.
Liệt Vân Tứ Kích chung cực nhất kích - Hoành Tảo Thiên Quân!
- Tới hay lắm! Dùng một chiêu cũ phá ngươi!
Vương Hạo Thần cười lớn, thể nội nguyên khí vận chuyển một vòng thật nhanh, một chân đạp lên mặt đất làm trụ, chân khác đạp ra một cước khiến cho gió nổi mây phun, cước lực bá đạo tuyệt luân, thạch phá thiên kinh.
Kinh Thần Thối đệ thất thức - Thạch Thiên Kinh Khí Cái Thế!
Một cước vừa ra, tựa hồ có thể làm trời đất rung chuyển, cuồng phong rít gào, lấy thế không thể cản đạp nát thế công của Trì Lăng Tiêu, sau đó lại dễ dàng xuyên thủng hộ thể nguyên khí của hắn, đá hắn bay ngược ra ngoài.
- Bang!
Trì Lăng Tiêu hổ khẩu rách toạc, không giữ nổi trong tay binh khí, Hắc Kim Chiến Kích bị đá văng đi xa mấy chục bước, bản thân hắn thì trực tiếp gánh chịu một cước khủng bố của Vương Hạo Thần, cả lồng ngực gần như sụp xuống, há mồm phun ra đại lượng máu tươi.
- Mang theo người của ngươi, cút!
Vương Hạo Thần lạnh lùng nhìn Trì Lăng Tiêu nói.
Trì Lăng Tiêu không nói lời nào, cắn răng chống lên thân thể, sau đó đi tới chỗ Hồng Thạch Phong chúng đệ tử, dẫn bọn hắn rời đi.
Hắn đã bại, căn bản không có gì để nói, cũng không có mặt mũi để nói.
Hôm nay bại một lần, nhưng cũng rất có thể sẽ là bại vĩnh viễn, bởi vì hắn căn bản không có cách nào đuổi kịp tốc độ tu luyện của Vương Hạo Thần.
Có lẽ, Trì Lăng Tiêu hắn ngay từ đầu đã không có năng lực làm đối thủ thực sự của người kia.