Chương 1: Mở màn

Ngày Tận Thế

Chương 1: Mở màn

Việt Nam, Đà Nẵng, ngày xx tháng 12 năm 2016.

Một ngày như bao ngày khác, buổi sáng trời hôm nay vẫn bình thường không mưa không nắng, thời tiết thì có hơi se lạnh, độ ẩm không khí khá cao. Tuy đang là mùa đông nhưng rất ít lạnh, có lẽ là do sự biến đổi môi trường càng ngày càng kinh khủng hơn rồi.

Tại một nơi gần bãi biển, có một căn nhà bình thường ở khu phố xxx, mà trong đó có một cậu thanh niên đang vò đầu bứt tóc, hắn than:

"Bài khó thế này sao mà làm được trời! Bài tập số phức còn dễ chứ cái bài ứng dụng tích phân thì.....chịu cmn rồi!"

Hắn tiếp tục ngồi xoay bút cố gắng tìm cách giải bài tập học thêm nhưng xem ra vô vọng rồi!

"Game khó quá! Em xin dừng cuộc chơi tại đây!"

Buông bút bi ra, đóng máy tính cầm tay lại, hắn ngồi lắc lư trên chiếc ghế. Ngẫm lại về cuộc sống học đường của bản thân mình hiện tại, hắn lại tiếp tục than:

"Haizz! Phải chi mẹ đẻ mình ra sớm 1 năm thì tốt rồi!"

Thực ra cách đây không lâu, nhà trường thông báo:"Thi học kì sắp tới! Các môn thi tốt nghiệp như toán, anh, sử, lí,... nói chung trừ môn văn ra sẽ có thêm phần tự luận và phần tự luận sẽ chiếm tối đa 4 điểm trong bài! Nên các em hãy học tập tích cực lên, đừng để hk 1 có thành tích kém không là rớt tốt nghiệp đấy!"

*Đứng hình 1s*

Đầu năm học ôn thi trắc nghiệm cho đọa rồi gần thi học kì mới thông báo thêm "tin vui" này. Đối với học sinh giỏi trở lên thì không nói nhưng học sinh khá trở xuống thì.......đang truy tìm số nhà người trong sở GD. Nỗi khổ của các Mem 99er trong việc thi cử năm nay nó vậy đấy! Bộ thay đổi như chong chóng.

Quên giới thiệu, hắn tên là Nguyễn Tiến, học sinh lớp 12 và hắn sở hữu một cơ thể.......rất thiếu dinh dưỡng, cứ như ba mẹ bỏ đói không bằng vậy, cũng may khuôn mặt khá ổn nên vẫn tính là một người bình thường trong bạn bè trang lứa, Tiến hiện đang bận rộn trong việc thi cử nên áp lực khá mệt mỏi với hắn, khi tới giới hạn nhất định hắn sẽ.......Bật super lười biếng Mode lên.

Và đúng như thế! Hắn đạp khỏi ghế, bay lên giường và lấy điện thoại ở bên cạnh ra.

"Thôi thì viết truyện cho vui! Sáng tạo bản thân chút đã!"

Miệng thì nói vậy nhưng hắn lại vào mấy web đen xem trước, xong rồi lại quay sang facebook rồi lại mò manga, anime, light novel mà đọc.

Tốn gần 1 tiếng đồng hồ sau, hắn mới vào web viết tiểu thuyết để ra chương mới nhưng......

"Ak quên chưa nghe nightcore và xem amv rồi!"

Thế là bay qua trang youtube lướt tha lướt thướt nghe 2, 3 bộ nightcore với amv. Tiếc là chưa dừng lại tại đó, hắn tiếp tục mở All star để coi, quên béng mục đính ban đầu của mình luôn.

Mà đã quên rồi thì có nhớ cái éo gì nữa đâu! Chui lại vào web đen coi tiếp!

"A A! Kimochi! A A! Motto! Motto! A A......" -Một đoạn âm thanh ở mức 1 (siêu nhỏ) được trích từ điện thoại của hắn ra:v

Ngồi xem web đen hết thể loại này đến thể loại khác, 3d, 2d, video hay truyện tranh đều xem tuốt tuồn tuột, thời kì thanh niên là vậy đấy.

"Đúng là hàng giải trí tốt, giải tỏa xì trét nhanh chóng! Mà ước gì mình có gấu nhỉ! Đời Fa buồn quá đi! Người ta tuổi này vào nhà nghỉ đầy đầy còn mình thì vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai! Đắng vê lù!"

Khóc cho bản thân, hắn mới chợt nhớ lại mục địch ban đầu của mình. Quên viết truyện mất rồi! Định bấm vào web để viết, bỗng dưng.........Điện thoại màn hình tối thui, hắn còn tưởng máy gặp vấn đề gì nhưng sau đó......Bầu trời trở nên hắc ám, mọi thứ chìm nhanh trong bóng tối.
-------

"Chuyện gì thế này? Cái quái gì đang diễn ra?" Hắn không nhìn thấy bất kì cái gì cả, trong mắt hắn chỉ còn một màu.....Màu Đen. Hắn cố làm đau mình để xác nhận đây là mơ hay thật, tiếc là hiện thực đã cho biết, đây là thật.

Quá sợ hãi trước một hiện tượng chưa bao giờ biết đến này, hắn nhanh tay quấn chiếc chăn quanh người mình lại đồng thời hét lên:

"Mẹ ơi! Mẹ có ở đó không??"

"Mẹ!!"

Hắn chắc chắn giờ này mẹ đang ở dưới phòng bếp nấu ăn, với lại khi nãy hắn cũng nghe được tiếng đập tỏi của mẹ nên không thể lẫn vào đâu được.

Đợi một lúc sau, hắn mới nhận lại được hồi âm nhưng âm thanh này.....nó nghe không hay gì rồi:

"Ak Ak Ak Ak Ak................!!"

Lòng hắn bộp chộp, đây là tiếng của mẹ mà! Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, xác nhận thêm lần nữa:

"Mẹ! Chuyện gì vậy mẹ??"

"Nói cho con biết đi!"

Khi hắn nói xong câu cũng là lúc tiếng hét của mẹ hắn ngừng lại, nhưng vài giây sau đó, hắn lại nghe được nhiều âm thanh cũng như mẹ hắn ở ngoài kia. Những tiếng hét mang đầy sự đau đớn, nó bao trùm lên toàn thành phố. *Max ồn ào*

"Rốt cuộc! Là chuyện gì đây??" Hắn trùm chăn kín mít người lại, không cho một khe hở nào lọt vào hết, sự sợ hãi chiến thắng sự lo lắng của hắn, hắn không dám đi tìm mẹ, mà có muốn đi cũng không được vì không gian coi như là không còn tồn tại ánh sáng cho hắn thấy đường mà đi nữa rồi!

Không lẽ đây chính là mạt thế? Ak không! Dùng từ hán việt nhiều sẽ mất gốc dân Việt mất! Tận thế chứ! Cái thể loại mà tụi Trung Quốc viết về những thứ kì lạ xâm lăng Trái Đất đây mà! Hắn liên tưởng hiện tại với mạt thế! Không! Là tận thế để xem, liệu nó có đúng như tụi Trung Quốc viết không? Câu trả lời chỉ có thể được giải đáp khi không gian có lại ánh sáng!


Hắn đợi, hắn quyết định đợi cho đến khi có ánh sáng trở lại hoặc khi đói bụng khát nước quá mức, hắn mới ra ngoài.

"Nhớ không nhầm thì mình đã đóng cửa phòng rồi! Tạm thời an toàn về mặt không gian trú ẩn! Còn lại phải chờ vậy!"

Hắn chỉ sợ hai điều ở thời điểm hiện tại, một là không gian sẽ mất ánh sáng vĩnh viễn, nó tương đương với cái chết không xa của hắn, hai là mẹ hắn, hắn chỉ hi vọng mẹ đừng xảy ra chuyện gì, đừng hóa thành Zombie như truyện nó viết, hoặc đừng xảy ra sự cố gì nguy hiểm tới tính mạng, không chỉ mỗi mẹ hắn mà là cả gia đình hắn, bố thì đi làm, em gái thì đi học, mỗi mình hắn và mẹ ở nhà. Hắn lo sợ tột độ.

--------Vài phút sau đó--------

Hắc ám đang được xua tan dần, hắn nhận ra được điều đó, hắn thấy những tia nắng đang đâm thủng tấm màn màu đen của không gian. Hắn mừng rỡ! Nhưng vẫn chưa phải lúc, ánh sáng vẫn chưa đủ cho hắn nhìn rõ mọi thứ.

Chỉ thêm nhiều giây sau, ánh sáng đã đủ để chiếu sáng cảnh vật một cách khá rõ rãng, hắn vẫn quấn chăn quanh mình lại và đi tới cửa sổ phòng mình. Cảnh vật ngoài đường phố hiện lên trong mắt hắn, kinh ngạc không thốt nên lời, hắn chỉ có thể nói trong tâm mình:

"Tận thế đến thật rồi sao??"