Gặp Phải Kẻ Thần Kinh?

Ngàn Vạn Nhan Khống Sư Tôn

Gặp Phải Kẻ Thần Kinh?

Dạ Khanh Phong không chịu nổi một chiêu liền rơi xuống trần, hắn cảm thấy mình thật không có tiền đồ. Nếu phụ thân giúp hắn thì tốt rồi, vậy mà phụ thân lại hùa theo lão cha. Chồng thực sự quan trọng hơn con trai sao?
Dạ Khanh Phong cũng không tự làm khó mình, tính lười trỗi dậy nhưng hắn vẫn tỉnh táo. Trước hết, may lắm, bị ném xuống nhưng trên người không thiếu tiền. Cho dù có thiếu, bán mấy món quà sinh thần của lão cha trong nhẫn trữ vật là được - hắn im lặng nhìn một đống nhẫn trữ vật lưu chứa trong cái ngọc bội treo bên hông.
Bỗng dưng, một đám tu sĩ từ trên trời bay xuống, dẫn đầu là một nam nhân bạch y gương mặt...ừm, không đẹp bằng hắn. Đám người dừng chân dưới cái cây Dạ Khanh Phong đang ngồi, mà có vẻ chẳng ai phát hiện ra hắn.
Cũng chẳng tự dưng đi kiếm chuyện với người ngoài, Dạ Khanh Phong lấy một bình rượu trong suốt cực kỳ đẹp mắt ra. Hương thơm lan tỏa làm tinh thần hắn phấn chấn hẳn, không cần dùng ly liền trực tiếp đưa lên miệng.
Đám tu sĩ ở dưới gốc cây có vẻ đang bị thương nên sắc mặt người nào cũng không tốt. Chợt một đệ tử vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nam nhân như trích tiên đang ung dung uống rượu. Bạch y tu sĩ dẫn đầu thấy kẻ trên cây dung mạo tuyệt thế, năng lực ẩn dấu thần thánh như vậy, cả đám người cũng không phát hiện, nhất định là cao nhân tiền bối nào đó.
"Vãn bối Giang Thiên Hựu - đại đệ tử của Kính Minh chưởng môn Huyền Vân môn! Hân hạnh được gặp mặt tiền bối!"
Dạ Khanh Phong ghét nhất là đang uống rượu lại bị người quấy rối. Hơn nữa kẻ dưới kia còn gọi hắn là tiền bối, đây là đang chê hắn già sao? Lão cha, phụ thân hắn đánh không lại thì có thể bỏ qua. Còn đám người này, không thể nương tay!
"Cút." Âm thanh lạnh nhạt nói lên tâm trạng cực kỳ không tốt của chủ nhân nó.
Đám đệ tử đều là đệ tử nội môn ra ngoài trải nghiệm, luôn cho rằng đệ nhất môn phái tu tiên bọn họ vốn nên là đi đến đâu cũng được hoan nghênh, cung kính. Ai ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Thanh giác xà có tu vi ngang với tu sĩ Kim Đan hại bọn họ sống dở chết dở. Giờ lại bị nam nhân bí ẩn trước mặt khinh thường sao có thể không tức giận?
Một tiểu cô nương chỉ mới tầm mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt miễn cưỡng cũng coi là khả ái...ừm thì đó là đem so với chủ thần trước mặt, mà đúng hơn là nàng phải ngước lên nhìn. Nàng tên Nhạn Liên Cơ, là nữ đệ tử duy nhất của trưởng môn - cũng là cháu gái cưng của một vị trưởng lão trong môn phái.
"Ngươi tên bất nam bất nữ này! Ngươi không biết bọn ta là đệ tử nội môn của đệ nhất môn phái tu tiên sao?" Nàng vốn chẳng vì bị đuổi đi nên tức giận, mà là vì người trên cây so với nàng còn đẹp hơn, nàng sao có thể chịu được.
Dạ Khanh Phong "hừ" một tiếng, đem cả bình rượu vừa uống hết trên tay ném xuống tạo thành một trận nổ nhỏ khiến đám tu sĩ phía dưới không kịp trở...chân.
"Phiền phức." Dạ Khanh Phong không nhìn xuống mà tiếp tục lấy thêm một bình rượu từ trong nhẫn trữ vật.
Đám tu sĩ vì uy lực của trận nổ vừa rồi dọa sợ, một cái bình rượu rỗng ném xuống cũng làm cả đám tu sĩ tu vi thấp nhất đã là Trúc cơ Sơ kỳ như bọn họ kinh hãi nhường nào.
Nhạn Liên Cơ vốn chỉ mới tới Trúc cơ Trung kỳ nhờ đan dược bổ trợ nên kinh nghiệm thực chiến chính là cực yếu. Lần này ra ngoài nàng chẳng khác nào gánh nặng cho mọi người, nhất là trước Dạ Khanh Phong, nàng ngay cả một con kiến cũng không bằng.
"Ngươi...ngươi...Ngươi có biết ta là cháu gái của Nhạn Hà trưởng lão không?! Ta sẽ nói với gia gia đến lấy mạng ngươi!" Nhạn Liên Cơ quỳ rạp dưới đất khóc lóc.
Giang Thiên Hựu lại không ngu ngốc như Nhạn Liên Cơ, hắn là kẻ nâng lên được hạ xuống được. Giang Thiên Hựu cúi người trước Dạ Khanh Phong, giọng điệu cực kỳ thành khẩn.
"Kính mong tiền bối lượng thứ chúng sư đệ sư muội mạo phạm nhã hứng của tiền bối!"
Đáng tiếc, Dạ Khanh Phong khinh thường nhất là loại người chỉ biết đi lấy lòng người khác.
"Hoặc các ngươi đều quỳ xuống dập đầu lạy ta chín cái, hoặc gọi trưởng bối của các ngươi tới ta liền bỏ qua tất cả hành động vừa rồi?"
"Cái này...tiền bối quả làm khó chúng ta!" Giang Thiên Hựu kinh sợ kẻ trước mặt nhưng thân là đại sư huynh hắn đâu thể mới đem đệ tử ra ngoài đã phải đi khấu lạy người ta.
"Không dập đầu?" Dạ Khanh Phong cố ý trêu đùa trên đầu Giang Thiên Hựu. "Vậy gọi mấy tên trưởng lão hay gì đó đến đánh với ta một trận đi. Không phải tu sĩ các ngươi có mấy cái thứ tín hiệu liên lạc sao?"
Nhạn Liên Cơ như sực nhớ, nàng rút pháo hiệu của gia gia đưa cho, len lén đốt để cầu cứu.
Ngươi không cần lét lút làm gì đâu, hành động như vậy có chỗ nào bí mật sao? Dạ Khanh Phong âm thầm gào thét trong bụng.
Chẳng mấy chốc, một lão giả râu tóc bạc phơ, gương mặt...có chút hơi gian à nha, cùng với một tên mặt lạnh toàn thân hắc y phía sau phi kiếm tới. Mà đúng hơn chỉ có một mình lão già kia phi kiếm, còn hắc y nam tử là...đứng trên hắc hỏa diễm - cách xuất hiện cũng khoa trương quá đi.
Không sai, lão già kia là gia gia của Nhạn Liên Cơ - Nhạn Hà trưởng lão.
Còn nam nhân phía sau - so với địa vị của hắn, trưởng lão gì đó đều quá nhỏ nhoi - hắn là kẻ duy nhất trong tông môn khiến cho trưởng môn cũng phải cúi người gọi tiếng sư thúc - Quân Ly.
"...Đẹp" Quân Ly từ phía sau đột nhiên tiến lên chỗ Dạ Khanh Phong không đầu không đuôi chỉ thốt ra một chữ.
Dạ Khanh Phong chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt Quân Ly càng ngày càng phóng đại trước mắt. Hắn không nhầm thì cái từ này vốn không nên dùng trên người nam nhân, không phải tên trước mặt này giống lão cha chứ?
"Ta muốn nhận người làm đồ đệ của ta!" Quân Ly hai mắt tràn ngập háo hức kích động nắm chặt tay Dạ Khanh Phong.
"Hả? Ta có nghe nhầm không? Sao ta phải làm đồ đệ của ngươi chứ?!" Dạ Khanh Phong kịch liệt phản bác.
Quân Ly thấy hắn không đồng ý, ánh mắt y hiện lên chút buồn tủi...không hợp với khuôn mặt lạnh băng kia chút nào.
Y trầm mặc một hồi rồi nói một câu khiến thiên hạ kinh hãi.
"Nếu không muốn ta nhận ngươi thì ngươi bái ta làm sư phụ là được rồi!" Quân Ly cười tươi che giấu sự vô liêm sỉ lâu ngày mới lôi ra sài còn chưa bị bám bụi.
Dạ Khanh Phong á khẩu, nhân loại sao lại như vậy chứ? Không phải rất thân thiện, hữu nghị gì đó sao? Hay hắn bị ném đến thế giới khác chứ không phải nhân giới?
Đám đệ tử cùng Nhạn Hà trưởng lão bị bơ một hồi mới lên tiếng.
"Quang Dạ điện chủ, sao ngài có thể tùy tiện như vậy? Nhận đồ đệ là sự hệ quan trọng, phải có quyết định từ trưởng môn chứ? Đâu thể tiện tay nhặt một kẻ không rõ lai lịch như vậy về tông môn. Nếu hắn là gián điệp ma giới thì..." Nhạn Hà trưởng lão biết mọi chuyện nên mới cố tình kiếm cớ làm khó Dạ Khanh Phong.
"Ngươi coi thường ánh mắt của bản tôn?" Quân Ly lên giọng cùng tăng thêm uy áp trong lời nói khiến nhiệt độ xung quanh xuống thấp hết mức có thể.
Nhạn Hà vốn muốn trả thù cho ái nữ, không ngờ Quân Ly vốn không thích can thiệp vào chuyện người khác lại xen vào làm lão không dám nói gì thêm. Phải biết là hắn có thể lên Nguyên Anh hay không còn phải nhờ kẻ cao cao tại thượng kia nhiều lắm.
Nhưng hết ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác, Quân Ly đột nhiên tiến lại gần bế Dạ Khanh Phong lên theo kiểu bế công chúa làm hắn ngượng chết đi được. Phải nói là hắn thấy lão cha ôm phụ thân đã đỏ mặt, đằng này người bị ôm còn là hắn.
"Buông...buông ta ra tên điên này!" Dạ Khanh Phong giãy dụa trong lòng Quân Ly.
"Ngoan...gọi sư tôn!" Ánh mắt Quân Ly tràn ngập mong chờ và hy vọng.
"Không gọi!" Dạ Khanh Phong kinh ngạc vì bản thân không lý nào không thoát khỏi tay người nọ được.
"Không gọi ta liền không thả ngươi xuống." Quân Ly dùng khuôn mặt tươi cười rực rỡ uy hiếp vật nhỏ đang xù lông.
"Thật đáng yêu..." Quân Ly nghĩ thầm
"Ngươi...vô sỉ!" Dạ Khanh Phong cảm thấy trừ trước mặt phụ phụ quá cường đại ra nhà hắn ra thì hắn chưa bao giờ nhục nhã như hôm nay.
Rốt cuộc vì cái gì mà hắn đột nhiên xui xẻo như vậy?