Bị Ném Xuống Nhân Giới

Ngàn Vạn Nhan Khống Sư Tôn

Bị Ném Xuống Nhân Giới

ó nghe là quá lười biếng, vô trách nhiệm.
Hắn như vậy tất nhiên phải nhận trừng phạt vì lỗi lầm của mình...bởi lão cha thê nô của hắn - Dạ Thiên Lăng.
Nếu Dạ Khanh Phong đứng trên cả thần tiên thì cha hắn còn bá đạo hơn - thống lĩnh thần thánh yêu quỷ, chung quy là hắn rất mạnh...sau phụ thân Dạ Khanh Phong. Còn về phụ thân, không sai, là phụ thân Bạch Lạc Nguyệt của hắn.
Phụ thân so với lão cha thê nô kia còn đáng sợ hơn. Nói tu vi, phụ thân dùng thần khí của ngài cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang với lão cha...đánh tay không. Nhưng nếu ngài...khóc thì lão cha xác định.
"Phạt ngươi hạ giới nếm trải cuộc sống nhân loại!" Dạ Thiên Lăng - đang quỳ trước mặt Bạch Lạc Nguyệt - quay đầu nhìn Dạ Khanh Phong đang vui vẻ uống rượu phía sau.
"Phụ thân?" Dạ Khanh Phong thấp giọng ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Nguyệt vẫn đang thản nhiên uống trà.
Mọi lần Dạ Khanh Phong bị phạt đều nhờ Bạch Lạc Nguyệt "cứu giúp", lần này hắn cũng trông mong phụ thân cứu hắn. Chỉ cần phụ thân nói thì lão cha tuyệt đối sẽ nghe. Nhưng kết quả lại không được như mong đợi, phụ thân hắn lạnh giọng như thể không liên quan.
"Cho ngươi xuống trải nghiệm cũng không tệ, tiện thể tìm con dâu hoặc con rể cho ta càng tốt."
"Con còn nhỏ." Dạ Khanh Phong mặt không đổi sắc nói.
Dạ Thiên Lăng cười khẩy đầy khinh bỉ độ mặt dày của Dạ Khanh Phong.
"Bốn trăm chín mươi vạn hai nghìn một trăm mười bảy tuổi thực sự còn rất nhỏ?"
Dạ Khanh Phong lườm Dạ Thiên Lăng vẫn đang quỳ phía trước.
"Vẫn trẻ hơn lão già nào đó."
"Ngươi thực sự là con lão tử?!" Dạ Thiên Lăng nổi xung, tay phất một cái văng cả bình rượu trên tay Dạ Khanh Phong. "Bây giờ lão già này một chiêu ném ngươi xuống phàm giới!"
Nói được liền làm được, Dạ Thiên Lăng rút Lăng Nguyệt thương - thần khí của hắn ra, một chiêu đẩy Dạ Khanh Phong té xuống nhân giới.