Chương 2: Vương Tuấn Kiệt

Nếu Em Không Phải Là Em Gái Anh

Chương 2: Vương Tuấn Kiệt

Tôi là Vương Tuấn Kiệt- đại thiếu gia của tập đoàn Vương Thị giàu có. Đã có người từng nói với tôi rằng: "Con người điều gì cũng có thể sai, điều duy nhất không thể sai là để mất người toàn tâm toàn ý yêu mình". Khi nghe câu đó, trái tim thanh xuân đang lớn của tôi có lẽ đã không thể hiểu hết được ý nghĩa. Nhưng, để hiểu đời có lẽ phải trải nghiệm. Nếu tôi đủ trưởng thành hơn để hiểu câu nói đó, thì người phụ nữ tôi yêu nhất cuộc đời sẽ ko bao giờ rời xa tôi. Tôi...ngu ngốc quá rồi...
Tôi có một cô em gái, đó là Vương Giã Nhi. Con bé là người tôi thương nhất, ba mẹ tôi cũng thể đánh bật được vị trí no.1 của nó. Tuy nhiên con bé rất khác tôi. Nếu trong gia đình tôi, tôi hưởng được sự chín chắn, điềm đạm của ba và sự dịu dàng, ân cần của mẹ tôi, thì con bé lại rất bướng bỉnh, trẻ con, hay làm nũng và ẩu đoảng. Có lần, tôi bế cô công chúa nhỏ trên tay nói: "Em có phải em gái anh không thế?" "Em ko là em anh thì là ai?" Con bé phồng má nói, hai má phồng lên đỏ như trái cà chua chín trông yêu lắm. Không kiềm chế được, tôi cắn vào quả cà chua đó, nói: "Thì là em chứ ai?" Con bé la oai oái rồi phụng phịu nhìn tôi, khiến tôi lo tới phải xuống nước: "A, anh xin lỗi mà công chúa đại nhân, dù em có thế nào thì em vẫn là cô gái anh yêu nhất, không ai có thể thay đổi vị trí của em trong trái tim anh." Nghe tôi nói vậy, con bé cười toe toét, giơ ngón út lên, yêu cầu hết sức trẻ con: "Móc nghéo nè, hứa đi anh hai?" " Ừ anh hứa"
Năm ấy khi còn là trẻ thơ, tôi đã nghĩ, lời hứa thơ dại năm đó sẽ mãi trọn vẹn,sẽ theo mối quan hệ tốt đẹp của chúng tôi đi qua hết thăng trầm bão táp của cuộc đời. Nhưng ý nghĩ mãi sẽ chỉ là ý nghĩ. Lời hứa năm ấy đã bị phá bỏ. Người phá bỏ không ai khác chính là em gái tôi, hoặc do tôi. Nếu năm ấy tôi không nói như vậy thì có lẽ người em gái tôi thương này sẽ không hãm hại chị dâu.
Vương Giã Nhi- em gái tôi có 1 đứa bạn thân là An Tuyết Thần. Hai đứa rất yêu quý nhau như chị em vậy. Trùng hợp thay, cô ấy và em tôi đều sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng 1 phòng đẻ. Nhưng tôi cũng chỉ coi An Tuyết Thần như 1 đứa em thế mà chúng tôi lại có hôn ước, thậm chí là từ khi còn trong bụng mẹ. Dẫu sao thì cũng là truyền thống của 2 nhà An, Vương vả lại tôi cũng nên hiếu thuận với sự sắp xếp với ba mẹ. Thế rồi tôi và tiểu Thần yêu nhau, cùng xây dựng 1 gia đình hạnh phúc, có 2 đứa con đáng yêu. Nhưng ngày 2 đứa con tôi ra đời thì cũng là ngày mẹ nó mất, bác sĩ nói cô ấy không thể qua khỏi. Tôi liền nghĩ ngay đến Vương Giã Nhi, chính nó, phải, nó là đứa không thích An Tuyết Thần. Lúc nào nó cũng muốn hãm hại, muốn cô ấy không còn trên đời này chỉ vì lí do trẻ con thái quá của nó (tôi quan tâm đến tiểu Thần hơn nó nhiều mà hồi bé tôi đã hứa là không ai có thể thay đổi vị trí của nó trong trái tim tôi)". Cuộc sống của tôi từ đó thay đổi, thay đổi đến chóng mặt. Người tôi yêu lại chính là em gái tôi, em gái tôi lại là vị hôn thê của tôi…

Chương cũ hơn