Chương 1: Chị dâu?
Nhưng sự thật còn phũ phàng hơn khi mà nước mắt đã khô, máu đã cạn, vết thương cũng đã lành, thời gian em chờ anh cũng quá đủ,… Anh đâu là anh trai em, Vương Tuấn Khải anh còn là vị hôn phu của em, là chồng của em nữa kia mà. Nhưng em chỉ có thể đứng nơi này nhìn ngắm anh- người đàn ông em yêu đến thấu tim.
----------
-A, An Tuyết Thần sao đến nhà mình chơi mà không báo trước vậy, mình nhớ bạn muốn chết nga~ - Vương Giã Nhi với bộ đầm trắng tinh khiết như 1 thiên thần nhỏ ôm chầm lấy cô gái có tên An Tuyết Thần kia.
-Trời ạ, không phải con quên mất ta và ba con rồi ư, hử? – Người phụ nữ tuy không quá trẻ nhưng lại hết sức xinh đẹp
-Ba mẹ đến con đâu thể quên, ba mẹ con đag ở phòng khách. Mời ba mẹ vào nhà. An Tuyết Thần, vào nào. Mình muốn cho cậu xem phòng mới của mình.- Cô gái nọ hớn hở dẫn ba mẹ nuôi và cô bạn thân của mình vào nhà.
Ở phòng khách của Vương gia, Vương lão gia nói:
-Mọi người ngồi xuống ta có chuyện muốn nói với mọi người.
Vừ thấy tất cả đều ngồi xuống, Vương Tuấn Vũ tiếp lời:
-Hôm nay là ngày ta muốn nói với các con là: Tuấn Kiệt và tiểu Thần đến ngày 30 tháng này sẽ kết hôn. Các con biết đấy nhà ta và nhà họ An từ xưa đã vô cùng thân thiết, bao lâu nay đều cố gắng đẻ con trưởng là 1 trai 1 gái để 2 đứa lấy nhau. Nếu là con trưởng của nhà họ An là trai lập tức phá bỏ, nhà họ Vương là gái cũng lập tức phá bỏ.Vậy nên từ khi các con ở trong bụng mẹ đã có hôn ước với nhau. Năm nay trai vừa tròn 20, gái 18 lại là năm thuận lợi. Vậy nên...
Những lời sau, Giã Nhi không nghe được 1 từ nào vào đầu cả. Tai như ù đi, đến khi nhà họ An kia đi về cô vẫn ngồi đó. Bước lên phòng mình, đóng cửa lại. Ngồi lên giường, cô nghĩ. Chị dâu ư, haha, thật đáng cười làm sao. Cô chua xót, cười như không cười. Người đàn ông cô yêu sắp đi lấy vợ rồi, người mà cô yêu đến ngủ cũng mơ đến. Từ đầu tiên cô nói được không phải mẹ cũng chẳng phải ba mà là anh, là Kiệt, là Tuấn Kiệt, Vương Tuấn Kiệt.
Từ nhỏ cô đi đâu cũng anh trai, thậm chí ngủ cũng cần có anh ôm. Vậy mà cô lại chót yêu lầm anh trai mình. Thật ngu xuẩn. Khống chế nước mắt để nó không rơi, cô chỉ biết: tại mình ngu ngốc, tự tạo cho mình tình yêu ngang trái này, khóc thì được gì, oán hận được ai, chỉ có thể oán hận chính mình. Nhưng tách...tách, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống...
Trong đêm tối mịt mờ, căn phòng rộng lớn tràn nập tiếng khóc bi thương ai oán, nửa như muốn trách móc ai đó nửa như muốn nước mắt cuốn trôi đi vết thương trong lòng.