Chương 4: Nanh Trắng

Nanh Trắng

Chương 4: Nanh Trắng

" Ngươi là nanh trắng?"- cô gái thốt lên trong sợ hãi. "Ngươi đoán đúng rồi đó"- hắn thản nhiên đáp bằng một giọng nói lạnh tanh, sắc bén như dao. " Là kẻ nào sai ngươi tới đây để giết ta?"- hắn gầm lên. "Chỉ là tôi lạc vào khu rừng này thôi". "đúng là nói dối không biết ngượng miệng, đây là rừng bạch cốt, là một nơi mà mọi người đều không dám bước vào, không lí gì ngươi lại có thể đi lạc, lũ con người các ngươi ta đã nhìn thấu bộ mặt từ lâu. Nói rằng ta đã sát hại người vô tội, nhưng những người vô tội mà bọn chúng nói là những người muốn lấy đi bộ nanh và máu của ta mà thôi. Vì lòng tham mà các ngươi bất chấp tất cả, cuối cùng lại trách ta. các ngươi đúng là đáng ghê tởm". "Tôi thật sự bị lạc và cũng không hề có ý định tới đây để giết ngươi". "Vậy thì ngươi cút khỏi đây cho ta, ta không muốn thấy loài người của các ngươi thêm một giây phút nào nữa". Tiếng gầm của hắn làm vang vọng cả hang núi, làm lũ thú trong rừng hoảng sợ toán loạn thi nhau mà chạy. Cô lũi thủi đi ra khỏi hang. Trong đầu hắn lúc này lại đặt ra câu hỏi:" Nếu là người bình thường khi nghe hắn quát đã ba chân bốn cẳng, hồn vía lên mây mà chạy bán sống bán chết, không lẽ cô gái nhỏ bé này lại không sợ hắn, cứ vậy mà ủ rũ, lầm lũi mà bước đi, thật không hiểu cô ta là ai". Sáng hôm sau, hắn thức dậy bởi một mùi thơm từ thức ăn thoảng thoảng. Ít lâu sau lại là cô gái hôm qua bước vào cửa hang hai tay bưng một bát súp làm từ nửa quả dừa. "Tôi hi vọng anh sẽ thích"- cô gái hồn nhiên đáp. Không nói một lời nào ngay lập tức bát súp trên tay cô đã văng ra xa, đổ hết. "Ta đã bảo là ngươi cút đi rồi mà, hay là ngươi tiếp cận ta vì mục đích nào khác? Ta là nanh trắng, là con quái vật đáng sợ nhất của khu rừng này, không cần một con người thấp hèn như ngươi phải quản."- hắn gầm lên. Từ lâu nay hắn đã tự sinh sống, sinh tồn chưa cần một ai quan tâm hay chăm sóc hắn, làm gì một người mới gặp lại quan tâm một con quái vật như hắn, trừ phi phải có ý đồ nào đó.

Chương mới hơn