Chương 2: Trả thù, biến đổi

Nanh Trắng

Chương 2: Trả thù, biến đổi

Thấm thoát đã mười một năm trôi qua, đứa trẻ bảy tuổi năm nào đã trở thành một chàng trai khôi ngô,mạnh mẽ nhưng cái vẻ lạnh lùng năm nào vẫn không thay đổi và có phần lãnh lẽo hơn. Cậu ta bắt đầu tìm kiếm thông tin của kẻ đã xóa sổ gia tộc của mình. Không khó để tìm ra người đó. Người đó không ai khác là tộc đối nghịch với tộc của hắn- hắc viêm tộc, cùng với sự phối hợp với một người ở tộc của hắn, người hắn luôn, cung kính, tôn trọng-chú của hắn. Vì không được coi trọng nên đã liên kết với gia tộc đối địch để thảm sát cả gia tộc. Cảm xúc của hắn sau khi biết chuyện đó trở nên hỗn loạn, thế giới như sụp đổ. Tại sao? Tại sao? Tại sao hiện thực lại khắc nghiệt và tàn nhẫn như hắn tới như vậy? Và hắn cũng hạ quyết tâm trả thù cho cả gia tộc. Vừa gặp người chú đã lên tiếng: "năm đó ta đã mềm lòng mà tha cho ngươi, đang nghĩ cách tìm ngươi để nhổ cỏ tận gốc thì ngươi lại tự dẫn xác tới nộp mạng". Ngay lập tức con dao bạc trong tay áo bay thẳng tới trước, cắm phập vào tim người đối diện. "Nể mặt ngươi năm đó đã để ta sống nên cho ngươi chết thoải mái một chút" - hắn lạnh nhạt nói. Tiếp tới là đám người của hắc viêm lao ra sân đông như kiến. Không chút do dự, hắn liền lao vào đám đông, một mình tả xung hữu đột. Tuy là nhân tài được khổ luyện trong thời gian dài, nhưng dù gì cũng có giới hạn, thương tích xuất hiện trên người ngày một nhiều. Trong lúc đôi bên giao chiến, hắn đã bị trọng thương, để hoàn thành kế hoạch trả thù, hắn buộc phải dùng tới thuật cấm, thuật này cho hắn một cơ thể gần như bất khả xâm phạm cùng với sức mạnh, tốc độ vượt trội. Đổi lại hình dáng của hắn sẽ bị biến đổi thành một con quái vật đáng sợ và đặc biệt hơn hắn sẽ trở nên bất tử. Sự bất tử và hình dáng là cái giá phải trả. Cuối cùng, sau một hồi lâu vừa chống cự vừa suy nghĩ: " không thễ nào bỏ xác nơi đây được", hắn hạ quyết tâm. Dùng con dao bạc rạch một đường trên tay lấy máu vẽ thành một huyết ấn rồi kết ấn. Sau khi kết ấn, cơ thể hắn bắt đầu thay đổi, các cơ bắp bắt đầu dãn nở, ở tứ chi mọc ra các vuốt sắt, hàm răng đều như bắp trước kia cũng thay đổi bằng một cặp nanh sắc nhọn có thể xé nát bất cứ thứ gì. Trên cơ thể, bộ lông bắt đầu mọc, bao phủ cơ thể hắn- một bộ lông màu xám mượt. Sự biến đổi đó không hề dễ chịu, cơ thể liên tục phải chịu rất nhiều đau đớn, tuy vậy vừa phải chịu đau đớn nhưng hắn vẫn phải phòng thủ, vì nếu không trong lúc biến đổi, hắn sẽ bị kẻ địch kết liễu ngay. Kết thúc quá trình biến đổi, chàng trai khôi ngô lúc trước đã trở thành một con dã thú, ánh mắt đỏ rực lộ vẻ khát máu không còn nhân tính. Hắn lao tới đám người đang liên tục bắn tên về phía hắn mà tàn sát. Cảnh tượng trước mắt hắn giờ đỏ rực, mùi máu tanh xông lên mũi càng làm hắn trở nên điên loạn và khát máu hơn. Bao nhiêu con người liên tiếp lao vào muốn chém giết hắn như những con thiêu thân lào vào lửa, lớp này xông lên ngã xuống thì lớp sau lại tiếp tục tiến lên. Không phải là họ thấy chết mà vẫn lao vào, chỉ là hi vọng, thiếu chủ của tộc chạy thoát, dù gì thì cả hai cũng bằng tuổi, tuy nhiên lại là một công tử được bao bọc trong chăn ấm nệm êm, chưa từng trải qua sinh tử thì dù là người nắm giữ quyền lực cũng như bí thuật thì làm sao có thể đối đầu với một người đã bao năm tự sinh tồn và rèn luyện. Nếu đối đầu trực tiếp thì khác nào trứng chọi với đá. Còn trưởng tộc nay đã sức tàn lực kiệt, nếu nghênh chiến chẳng khác nào tự đi nộp mạng. Cứ hỗn chiến như vậy, hắn đột nhuên nhận ra, tại sao biết chết mà lũ người này lại cứ điên cuồng mà lao lên tấn công hắn, phải chăng có ý đồ nào đó. Nghĩ vậy, hắn nhảy lên nóc thì phát hiện một đám người đang đưa vị công tử kia trốn ra cửa sau. Chỉ trong tíc tắc, hắn phóng tới trước mặt đám người. Chỉ một chốc, đám người che chắn trước mặt vị "công tử" kia lập tức về chầu ông bà. Lũ người ngoài sân thấy hắn, liền lập tức chạy tới. Thấy thế hắn chỉ nhếch mép cười khinh bỉ, nói một câu: " đợi ta một lát, giải quyết xong đám ô hợp kia sẽ quay lại chơi đùa với nhà ngươi sau". Vậy là tiếp tục quay lại điên cuồng đồ sát đám "ô hợp" kia, chỉ một lúc sau đã xác chất ngổn ngang, thây phơi đầy sân, máu chảy thành dòng. Chỉ còn một mục tiêu, không ai khác chính là tên công tử bột kia, mặt hắn cơ bản đã biến sắc, từ xanh sang tím, từ tím sang đen và cuối cùng từ đen sang trắng bệch. Thấy thế, hắn lên tiếng:" Thật là thất lễ khi phải để ngươi đợi lâu như vậy. Bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi". Tên kia nghe vậy liền dập đầu van xin tha mạng. Hắn cười khinh bỉ: " Đường đường là người thừa kế của hắc viêm tộc mà lại vứt bỏ sỉ diện, dập đầu cầu xin kẻ thù để xin tha mạng, ngươi có biết là lúc này, ngươi còn thua cả một con chó, bao nhiêu người hi sinh bảo vệ ngươi. Ngươi không hề có ý định trả thù cho họ, ngược lại còn vứt bỏ liêm sỉ, khấu đầu trước kẻ thù để xin tha mạng. Nhưng vì ngươi đã bỏ đi cái sĩ diện nên ta cũng chẳng hẹp hòi gì, vốn đã tính chơi đùa với ngươi một tí, nhưng nhìn ngươi như vậy, ta cũng chẳng hứng thú gì, thôi thì ta sẽ cho ngươi chết thoải mái một tí". Vừa dứt lời, không để người quỳ trên sàn kịp trả lời, hắn lao tới, ngay lập tức đối phương đã đầu lìa khỏi cổ, thân xác chia làm năm sáu phần. Việc cuối cùng là đốt cái dinh thự này, nhìn dinh thự kẻ thù bốc cháy, hắn tự nhủ: " cha, mẹ, trưởng lão, con đã hoàn thành việc trả thù chi mọi người rồi, mọi người hãy yên nghỉ".Sau khi hoàn thành mục tiêu dường như duy nhất giúp hắn sinh tồn và tồn tại tới tận lúc này. Cuộc đời hắn bắt đầu thay đổi từ đây, bắt đầu cuộc sống dai dẳng, không mục đích của mình.